"Cảm ơn thầy!" Trong đôi mắt Từ Du Du đã bắt đầu lấp lánh ánh sao.
Long Thiên cười cười: "Thứ sáu sau khi tan học em đến tìm thầy."
"Dạ!"
Kết thúc cuộc tán chuyện trên trời dưới đất với Từ Du Du, thời gian đã đến tiết tiếp theo, Long Thiên để cô nhóc quay lại lớp, còn mình thì cầm giáo án ngồi xuống cuối lớp.
Có giáo viên chủ nhiệm ngồi sau lưng, lớp học vô cùng yên tĩnh, kỷ luật lớp tốt đến mức trước nay chưa từng có, dù nghe không hiểu gì, cũng giả vờ nghiêm túc nghe hiểu.
Dạy được hai phút, một bóng người bước tới phòng học, hắn nhìn về phía học sinh trong lớp một cái, còn chưa làm cái gì, Long Thiên đã mở cửa ra, cười một cái với Lý Phúc Hùng.
Lý Phúc Hùng hừ lạnh một tiếng: "Coi như cậu giỏi!"
Long Thiên nghiêm túc nói: "Mạch điện rất khó với các bạn học sinh tầm tuổi này, bỏ một tiết e chừng sau này có học kiểu gì cũng không vào, không thể ra ngoài."
Âm thanh họ nói chuyện không lớn, mà trong lớp rất yên tĩnh, đám học sinh chỉ cần cố ý nghe, vẫn có thể nghe thấy đang nói cái gì.
Từ Du Du biết đây là đang tìm mình, cô nhóc đang ngồi vẽ bậy lên nháp, bây giờ nghe đến Long Thiên nói, không tự chủ được mà ngồi thẳng người, nghiêm túc học cái môn vật lý mà cơ bản là cô không hề hiểu.
Tám giờ sáng Nam Cung Uyên đã đến trường, cứ đợi đến tận mười một rưỡi, Từ Du Du mới chậm rãi đi từ trong trường ra... học tiết thể dục, thầy Long thấy môn này là môn học không hề có tính hữu dụng, nên thả cho cô đi.
Đi ra cổng trường, Từ Du Du nhìn người bên trong xe, tức giận nói; "Có chuyện mau nói?"
Vừa thấy Nam Cung Uyên Từ Du Du đã nhớ tới mười vạn mình vứt đi, đau lòng quá à, vứt rồi cô lại phải đi kiếm tiền.
"Giáo viên không cho em ra?" Nam Cung Uyên lại hỏi cái vấn đề không hiểu ra sao.
Từ Du Du nghĩ đến những lời của Long Thiên, hùng hồn nói: "Lúc đang học thì sao tôi phải ra gặp anh, bỏ một tiết thì sẽ không hiểu gì đâu!"
"Em cũng nghe giảng?" Nam Cung Uyên nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch, nhìn vô cùng trào phúng.
"Sao tôi lại không nghe được?" Từ Du Du nhìn hắn chằm chằm, "Tôi là học sinh!"
Nụ cười trào phúng của Nam Cung Uyên vẫn chưa biến mất, quay đầu hỏi tài xế: "Tony, mỗi chuyện sa thải giáo viên thôi mà cậu cũng không làm xong sao?"
Lái xe hôm nay không phải tài xế riêng của Nam Cung Uyên, mà là trợ thủ đắc lực của hắn, nghe thấy boss nói vậy, Tony cũng rất ngạc nhiên: "Tôi đã chào hỏi qua trường học, không ngờ bọn họ lại không làm được, chuyện đơn giản như vậy, hóa ra là tôi đánh giá cái trường này hơi cao."
"Lần này cậu tự mình đi giám sát." Nam Cung Uyên nói.
"Đã rõ thưa boss." Tony cung kính nói.
"Chờ đã!" Từ Du Du nhìn hai người này bình tĩnh bàn bạc chuyện làm sao để sa thải thầy giáo của cô, đứng ngồi không yên, "Sao các người lại muốn sa thải thầy giáo của tôi, thầy ấy cũng chỉ là suy nghĩ cho học sinh mà thôi."
Nếu như đặt chuyện này lùi xuống một tuần trước, cô nghe thấy có người nói muốn đuổi việc thầy giáo của cô, cô chắc chắn sẽ không để trong lòng, thậm chí sẽ hỗ trợ đổ dầu, nhưng giờ thì khác rồi, thầy Long nói muốn dạy cô đánh nhau!
Nam Cung Uyên không lên tiếng, Tony ở bên giải thích: "Không làm đúng với những yêu cầu chúng tôi đưa ra, thậm chí còn có hành vi thất lễ, đây là một sự sỉ nhục với gia tộc Nam Cung, chúng tôi nhất định phải để hắn trả một cái giá thật lớn.
"Huống chi." Tony lộ ra một nụ cười ngạo mạn, "Kẻ đó còn là một giáo viên, nói cho cùng thì chúng tôi cũng phải cho chút gì gọi là trừng phạt, để người ta biết, gia tộc Nam Cung không thể đắc tội được."
"Các người đúng là bị điên!" Từ Du Du nhìn bọn họ, "Thầy giáo không hề làm gì sai cả, dựa vào cái gì mà các người muốn để trường sa thải thấy ấy!"
"Từ tiểu thư..."
"Nếu anh gọi tôi ra chỉ để nói cái này," Từ Du Du cười lạnh nói, "Vậy thì tôi biết rồi, bây giờ tôi muốn về nói với thầy tôi, các người đi được rồi."
"Từ Du Du." Giọng nói của Nam Cung Uyên lạnh đi.
Từ Du Du coi như không nghe thấy, nhanh chân chạy về trường.
"Boss." Tony có chút lo lắng nhìn Nam Cung Uyên, "Có cần tôi mời Từ tiểu thư về, nói cho cô ấy biết là ngài đến để xin lỗi hay không?"
"Không cần." Nam Cung Uyên nhìn bóng lưng Từ Du Du, trong mắt có chút cô đơn.
Đây là lần đầu tiên Tony thấy Nam Cung Uyên có biểu cảm này, hắn có chút không đành lòng, cố gắng đổi chủ đề: "Giáo viên họ Long kia..."
"Để đó." Nam Cung Uyên nói, "Coi như là quà xin lỗi của tôi, đưa cho người thầy giáo này ít đồ, để hắn chăm sóc Từ Du Du cho tốt."
Xe ở cổng trường đi mất, Long Thiên thu lại tinh thần lực, cùng cô Tống đi ăn cơm.
Cô Tống có chút câu nệ, ngay cả tiếng nói cũng trở nên nhỏ đi, hỏi Long Thiên muốn ăn gì buổi trưa.
"Tôi ăn gì cũng được." Long Thiên mỉm cười trả lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến cuộc nói chuyện của Nam Cung Uyên và Tony, từ kinh nghiệm mấy ngày này hắn đọc tiểu thuyết và phim truyền hình máu chó, hắn vô cùng xác định cái tên Nam Cung Uyên này động lòng với học sinh của hắn, còn tại sao lại động lòng... Cái thế giới này nguyên bản đã chẳng đầy đủ, sao hắn biết được cơ chứ.
Lúc nghỉ trưa, Từ Du Du gõ cửa phòng làm việc, nhỏ giọng mật báo với Long Thiên.
Long Thiên nghe thế cười cười, bảo cô nhóc đừng lo, nói hắn sẽ xử lí ổn thỏa chuyện của mình.
Từ Du Du vẫn có hơi chút bận tâm, đi tới cửa còn ngoái đầu lại, muốn nói lại thôi, nhưng cô thấy giáo viên có thể làm người khác yên tâm như thầy Long hẳn là sẽ có cách giải quyết, nên cô quay lại lớp.
Từ Du Du chân trước vừa đi, một bó hoa đã được đưa đến phòng làm việc của Long Thiên.
Đi cùng bó hoa còn có một lọ nước hoa dành cho nam, người trong phòng làm việc thấy có chuyện như thế, vây lại trong nháy mắt, trêu rằng bạn gái thầy Long cũng thật là lãng mạn.
Nếu Long Thiên là người bình thường, hẳn là lúc này hắn không hề biết ai đưa hoa đến, cho nên hắn dựa vào kịch bản mình tự viết, lắc lắc đầu, vô cùng mờ mịt: "Tôi không có bạn gái."
"Không phải bạn gái tặng?" Người trong phòng làm việc đã bắt đầu dấy lên ngọn lửa hóng chuyện, "Có người đang theo đuổi thầy Long sao, hào phóng quá đi à, thầy Long nghĩ lại xem có thể là ai?"
Long Thiên lắc đầu: "Không biết, tôi không biết thật, bình thường tôi chỉ có hai điểm đến là trường học và nhà ở, chỉ tiếp xúc cùng với học sinh, chưa hề tiếp xúc với người khác."
"Ta vốn có tâm hướng minh nguyệt, minh nguyệt đem tâm ném xuống mương, đáng tiếc đáng tiếc." Có giáo viên tự dưng đọc thơ, "Ánh trăng này cơ bản là không có ý gì đây."
Một đám dân hóng chuyện nhà nghề bàn tán những nửa tiếng mới tản đi, Long Thiên cũng không giận, chỉ yên tĩnh nghe họ thảo luận, thỉnh thoảng còn phát biểu chút ý kiến của mình, chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân khiến cuộc trò chuyện có thể kéo dài đến chừng đó.
Ngày thứ hai, Long Thiên ăn cơm trưa xong, trên bàn làm việc lại có thêm một bó hoa tươi, còn có cả một chiếc đồng hồ đeo tay.
*Cái câu minh nguyệt trên kia kìa, mọi người còn nhớ Tiết Linh Bích bên hồ Đại Minh năm ấy =))