• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không để ý." Long Thiên gấp sách toán lại, mỉm cười chào lại các bạn học ở trong lớp.

Chủ Thần tiếp tục nói: "Nhắc nhở thân thiện: Người trải nghiệm nghề nghiệp nên chú ý thích ứng xã hội, không thể sống tách xa xã hội, sống hòa thuận với đồng nghiệp là cách thích ứng xã hội tốt nhất."

"Ừm." Long Thiên không mặn không nhạt đáp lời, "Anh rất muốn nói?"

Chủ Thần hơi dừng lại, phát ra tiếng: "Nhắc nhở thân thiện."

Long Thiên ra khỏi lớp, "Tôi không muốn nghe."

Chủ Thần: "Hức."

Lớp 15 ngay cạnh lớp 16, Long Thiên đi dạo qua lớp mình một chút, bắt gặp một đám các bạn trẻ cuống quít cất điện thoại, sau đó mới đi bộ về văn phòng.

"Anh đánh giá thế nào về bài giảng lúc nãy của tôi?" Long Thiên âm thầm hỏi Chủ Thần.

"Đang đánh giá cấp bậc ___"

"Điểm tri thức: A"

"Phương pháp dạy: A"

"Kéo bầu không khí trong lớp" A"

"Đánh giá tổng hợp: A."

"Hi vọng người luân hồi không ngừng cố gắng."

"Lớp tôi dạy mười phân vẹn mười." Long Thiên mở laptop ra, bắt đầu xem sắp xếp hoạt động một tuần của lớp.

Một âm thanh nhẹ bẫng vang lên trong đầu hắn: "A."

"Tài liệu mà anh cung cấp rất đầy đủ." Long Thiên bổ sung một câu, "Nhưng mà lần sau không phải làm vậy nữa, để tôi tự làm, tôi cần phải tự tìm tòi phương pháp dạy học chuẩn xác."

"Đã nhận được yêu cầu."

Sau khi nói chuyện với Chủ Thần xong, Long Thiên xoay bút, nhìn màn hình laptop, bắt đầu làm quen với trình tự giảng bài ngày mai.

Long Thiên rất bình tĩnh, mà Tiểu Tiền vừa dự giờ về xong thì lại đứng ngồi không yên.

Cấp trên bắt hắn tìm lấy một lí do để sa thải người ta, hắn không tìm được thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Tiền quyết tâm đi bàn bạc với Long Thiên, hi vọng hắn có thể thức thời một chút, chủ động từ chức.

Lấy được số điện thoại của Long Thiên trong danh sách liên lạc, Tiểu Tiền gọi tới: "Là thầy Long phải không? Tôi là Tiểu Tiền người mà hôm nay lên lớp nghe thầy giảng bài đó, không biết hôm nay thầy có rảnh lúc nào không..."

Đã rất lâu rồi Long Thiên không dùng điện thoại, bởi ý thức của hắn có thể chia thành ngàn vạn, có thể đến được tất cả các nơi trên thế giới trong nháy mắt, lại càng có thể truyền đạt suy nghĩ cho người khác trong giây lát, nên cơ bản là chẳng cần dùng điện thoại.

Lúc mới đầu điện thoại đổ chuông Long Thiên vẫn chưa để ý, phải để cô Tống ngồi bên cạnh nhắc mới nghe máy.

Cúp điện thoại, Long Thiên sắp xếp lại bàn làm việc một chút, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền nói tạm biệt với cô Tống bàn bên, Long Thiên chậm rãi đi khỏi trường học.

Trước cổng trường đỗ một chiếc xe công, bây giờ còn chưa đến lúc tan học, trước cổng cũng chẳng có mấy người, Long Thiên vừa mới ra, cái xe công kia liền mở cửa, mời hắn lên.

Lái xe là Tiểu Tiền, tất nhiên là Long Thiên nhớ tới người này, tuy rằng hắn không cố ý biết, mà trí nhớ tốt quá mà, vừa gặp đã không quên.

Tiểu Tiền cũng không lái đi đâu xa, chưa tới mười phút, chỉ nói vẻn vẹn được hai câu, cộng thêm cả giới thiệu bản thân.

Long Thiên giữ nụ cười lễ phép từ đầu đến cuối, làm Tiểu Tiền vô cùng thấp thỏm, không biết vị thầy giáo này có ý gì.

Rất nhanh Tiểu Tiền đã lái xe tới một nhà hàng tổng hợp, nhiệt tình giới thiệu: "Nhà hàng ở phía trên có món shui zhu yu* rất ngon, chắc là thầy Long mới chuyển đến đây, để tôi dẫn thầy đi nếm thử."

Long Thiên mỉm cười: "Làm phiền rồi."

Món ăn lên hết, Tiểu Tiền cảm thấy ăn shui zhu yu mà không có bia thì chán, lại gọi thêm hai chai bia, nhiệt tình mời Long Thiên hai cốc.

Lúc này Long Thiên lại lễ phép từ chối, "Tối tôi còn phải về trường trông lớp tự học, không thể uống bia."

Tuy bia rượu sẽ không có chút ảnh hưởng nào với hắn, nhưng hắn thấy đây là chuyện nên làm, vì thế từ chối.

"Thầy Long làm việc thật là nghiêm túc." Nếu Long Thiên không uống, thì Tiểu Tiền đành tự rót cho mình, "Đây là lần đầu tiên tôi nghe trọn vẹn một bài giảng, trường học ta có một vị giáo viên như thầy quả thực là vinh hạnh."

"Quá khen quá khen." Long Thiên cười trả lời.

Uống hai hớp bia, Tiểu Tiền có chút xoắn xuýt, nhưng hắn vẫn nói vào mục đích chính: "Thầy Long, thầy biết đấy, ở ngoài xã hội ấy mà, chỉ có năng lực thôi là không đủ."

Long Thiên ăn món ăn, nhìn hắn, không gật cũng không lắc, chỉ là khóe miệng lúc nào cũng có nụ cười như có như không.

Không hiểu sao, Tiểu Tiền cảm mục đích của mình đã bị hắn biết sạch, có chút chột dạ.

Kỳ thực hắn muốn ám chỉ Long Thiên từ chức, vốn là không cần phiền phức đến nỗi mời người ra ngoài ăn cơm, chỉ cần nói trong điện thoại là được. Nhưng mà, sau khi nghe Long Thiên giảng bài, hắn thấy tiếc từ tận đáy lòng, nột giáo viên tốt như thế này, sao lại đắc tội với hiệu phó cơ chứ.

"Ai." Tiểu Tiền thở dài, uống thêm hớp bia nữa, "Thầy Long, tôi nói rõ với thầy, người như thầy, đi đâu cũng có thể tạo ra sự nghiệp, hà cớ gì lại chôn vùi ở trường học của chúng ta."

Long Thiên không nói, cười nhìn hắn.

"Có người muốn thầy không làm giáo viên nữa." Tiểu Tiền nói: "Bây giờ thầy tìm lấy cái lý do xin từ chức, lúc này thì thầy vẫn còn lấy được lương dự chi, nếu bên trường học tìm được lý do sa thải thầy, thì thầy hiểu đó."

"Tôi không hiểu." Long Thiên chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhìn hắn.

"Thầy Long cũng đừng làm tôi khó xử, tôi biết thầy là người thông minh, vốn là bên trường học không phải đi mấy cái quy trình thế này, tôi chỉ đến nhắc ngài một cái." Tiểu Tiền cuống lên, tôi muốn tốt cho anh đó, sao anh lại không nghe cơ chứ?

"Sao trường lại muốn sa thải tôi? Lý do." Long Thiên nói ngắn gọn.

"À thì..." Tiểu Tiền là người thông minh, hắn biết những chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi, cho nên lý do ấy mà, hắn không biết thật.

Long Thiên nhìn điện thoại, "Cảm ơn đã mời, tôi phải đi về."

"Thầy Long." Nhất thời Tiểu Tiền có chút sầu, "Thầy nghe tôi khuyên một lần đi, nếu thầy không phải là một giáo viên tốt, tôi chắc chắn sẽ không nhắc nhở thầy như thế. Hay là thầy nghĩ lại, xem gần đây thầy có đắc tội nhân vật nào có máu mặt không?"

Long Thiên đứng lên chuẩn bị tính tiền, Tiểu Tiền nhanh chóng cướp trả, tận tình khuyên nhủ: "Đây là ý của cấp trên, người như thầy, đi đâu cũng kiếm được tiền, việc gì lại phải làm một giáo viên quèn, vừa khổ lại còn ít lương."

Tiểu Tiền nhìn qua hồ sơ của hắn rồi, biết hắn hết sức ưu tú, nếu như không làm giáo viên, cũng nhất định sẽ thành công ở các lĩnh vực khác.

"Tôi thích làm giáo viên." Chuyện này Long Thiên lại trả lời hắn, hơn nữa ánh mắt rất nghiêm túc, "Đây là lý tưởng từ bé đến lớn của tôi."

Tiểu Tiền nhìn hắn, ngẩn người, đột nhiên thấy thầy Long này đẹp trai đến sững sờ, nói chuyện nghiêm túc phát đẹp trai đến không chịu nổi! Không, hắn vốn rất đẹp trai!

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Long Thiên đã đi xa, Tiểu Tiền liền thở dài, đuổi tới nói: "Thầy Long, để tôi đưa thầy về, chỗ này đón xe không tiện."

"Chờ đã." Long Thiên nói, đi vào một tiệm cà phê, Tiểu Tiền không hiểu gì, cũng theo vào.

Giờ này trong tiệm cũng không đông, Long Thiên vừa bước vào, em gái đứng quầy đã ngọt ngào chào: "Kính chào..."

Nụ cười của em gái cứng ở trên mặt, xoay người chạy.

Long Thiên mở miệng gọi cô: "Từ Du Du."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK