• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ mày ai bảo mày đụng vào tao trước? Ai sai ở đây?" Anh Chính tuy chột dạ, mà gào rất lớn, "Não mày hỏng rồi phải không!"

Long Thiên liếc mắt nhìn hắn, tuy ánh mắt chẳng hề ác liệt, thậm chí có thể nói là khá ôn hòa, anh Chính lại bị dọa đến run rẩy, nhớ đến cái tối bị "giáo viên cấp ba bình thường" này đánh mà hãi sợ.

"Mày, mày muốn làm gì!" Ánh mắt anh Chính đổi tới đổi lui, đảo lên trên người đồng chí cảnh sát, chỉ hận không thể nhào đến mà ôm lấy cái đùi cầu bảo vệ, nhưng mà Long Thiên dùng một tay thôi là đã cản hắn lại.

Ngăn được người hắn, lại không ngăn được miệng hắn, hắn há mồm gào to: "Chú cảnh sát ơi, cứu cháu, cứu cháu, các người không thể vô nhân tính như vậy được, đây là cục cảnh sát mà!"

"Ha, mày còn biết đến thứ gọi là nhân tính." Vị cảnh sát áp giải hắn về đây cười vô cùng trào phúng, nhìn hắn sợ như thế kia, trong lòng cũng có chút lo lắng, liền nói với Long Thiên: "Thầy Long, bình tĩnh một chút, tôi còn phải báo cáo kết quả."

"Không sao đâu." Long Thiên cười cong cong mắt, vẫy tay gọi Từ Du Du, "Lại đây, còn nhớ những gì thầy dạy cho em chứ?"

Từ Du Du suy nghĩ mất một lúc, cảm thấy thầy Long chắc chắn không nói đến bài tập toán, vì thế gật gật đầu.

"Còn chưa thực hành đúng chứ." Long Thiên chỉ anh Chính, "Lấy hắn mà luyện chút tay nghề."

Anh Chính trợn hai mắt, Từ Du Du cũng sửng sốt "Chuyện này... Có vẻ không được hay cho lắm."

Tuy anh Chính chưa lớn lắm, vẫn đang vị thành niên, nhưng là trùm của đám côn đồ cắc ké gần trường cấp ba Lâm Thủy, dẫn đầu một đám thanh thiếu niên vô học quần áo hầm hố tóc tai bù xù.

Dù sao thì cô nhóc cũng quen biết anh Chính, hơn nữa trước giờ vẫn đi cùng anh Chính, nếu cô lấy anh Chính ra để luyện tay nghề, sau này quả thực không còn cách nào để mà lăn lộn nữa.

"Còn nhớ bọn họ gọi em là gì sao?"Long Thiên cũng không giục, cười nhìn cô, "Em nghĩ đến mười vạn kia xem."

Đúng rồi! Mười vạn! Đủ để cô ăn chơi xả láng suốt mấy năm!

Từ Du Du bỗng nhiên không sợ nữa, nhìn anh Chính, trên mặt có nụ cười tàn nhẫn: "Chiêu đầu tiên?"

"Không, chờ đã." Anh Chính có chút hốt hoảng, "Mười vạn cái gì?! Tao không biết gì hết!"

"Ừ, chiêu đầu tiên." Long Thiên tháo kính, hình như trên mắt kính có dính bụi, lấy xuốn thổi một hơi.

Lúc này anh Chính mới sợ hãi phát hiện, tuy Long Thiên không khống chế hắn nữa, mà hắn cứ như đột nhiên mất một nửa sức, ngay cả nắm đấm cũng mềm nhũn.

"Bốp!" Còn chưa kịp phản ứng lại, anh Chính bị đánh cho gục luôn.

"Sai rồi." Long Thiên đứng bên cạnh chỉ điểm cho Từ Du Du, "Cần phải dùng thêm lực vào cánh tay, không phải ở bàn tay, thử lại lần nữa."

"Dạ, được." Từ Du Du gật gật đầu, anh Chính vừa mới lồm cồm bò dậy lại bị đánh cho nằm lại lần hai.

Về phần chuyện này kết thúc ra sao, cảnh sát Trương biểu thị anh không muốn nhớ lại, bởi vì mỗi khi nhớ lại... má ơi nó mắc cười.

Cuối cùng dưới tình huống anh chính bị đánh cho nhũn hết cả người ngồi khóc lóc kể lại đầu đuôi câu chuyện, nói là nhận tiền của Tôn hiệu phó trường cấp ba Lâm Thủy, gọi người đến đánh Long Thiên một trận.

Vừa lúc ấy mấy tên côn đồ có vết thương hơi nhẹ cũng tới, bị cảnh sát bắt đứng cạnh cửa nghe, vừa nghe mới vỡ lẽ ra là có lấy tiền, mấy kẻ này liếc mắt nhìn nhau, cười lạnh.

Đi ra từ đồn cảnh sát, Từ Du Du vẫn còn hơi chút bận tâm, do dự mở miệng: "Thầy, tuy em rất tiếc mười vạn kia, mà... Sau này em lỡ gặp phải anh Chính thì phải làm sao bây giờ, nếu hắn gây khó cho em, em thảm chắc."

"Lo cái gì chứ." Long Thiên nói, "Sau này hắn sẽ không dám đụng đến em nữa, những kẻ như thế ở bên ngoài, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, hắn không đánh lại được em, tất nhiên là sẽ không dám đến chọc em."

"Nhưng bọn họ có thể gọi người..."

Long Thiên nhìn cô nhóc: "Em cũng có người để gọi mà."

...Hình như thế thật?

Quá đẹp!

Thấy tâm trạng Từ Du Du dần tốt lên, tinh thần thực của Long Thiên liếc nhìn đồn cảnh sát, hắn cười cười: "Huống hồ sau hôm nay, anh Chính có khả năng không còn là anh Chính nữa."

Từ Du Du có chút mơ hồ: "Là sao cơ?"

"Sau này em sẽ biết." Xe bus xịch đến, Long Thiên che cho cô nhóc lên xe, đột nhiên hỏi ngược một câu, "Bài thi hôm qua em làm xong chưa? Bài tập hôm qua của em thầy xem rồi, không phải em làm đúng không?"

Từ Du Du: "... Dạ."

"Sau này em tự mình làm, có sai thầy cũng không mắng em." Long Thiên đi về phía cuối xe, "Dưới này còn chỗ, qua đây đi."

Về tới trường, Long Thiên báo bình an cho các giáo viên và học sinh quan tâm tới hắn, mỉm cười nói không sao cả, Tiểu Tiền còn tranh thủ đến mấy lần, bị Long Thiên dùng vài câu đuổi đi.

Ngày hôm sau, Từ Du Du lo lắng cả khi lên lớp lẫn khi về học, chỉ sợ một tên côn đồ nhảy ra từ đâu đó làm chuyện gì với cô, nhưng mà làm cô cảm thấy quái nhất là, không có một ai đến tìm cô gây phiền phức cả.

Cô đi hỏi thăm vài lần, mới biết mấy tên côn đồ bị buộc đình chỉ học, tuy thầy Long không có việc gì, mà vẫn dính vào cái gọi là tụ tập đánh nhau.

Một tuần sau, anh Chính được thả ra, ngoài dự liệu của hắn là, đón hắn không phải là khuôn mặt "tươi cười" của anh em, mà là mấy nắm đấm.

Đàn em ngày xưa đạp hắn xuống đất, nhìn từ trên cao xuống hỏi: "Tiền đâu?"

"Tiền nào?" Anh Chính giả ngu, "Đòi tiền ông mày đây, chúng mày chán sống rồi à?"

"Bọn tao nghe thấy ở đồn hết rồi." Mấy đàn em nhìn nhau, cười hắc hắc nói, "Để bọn tao chịu đòn, mày lấy tiền, anh Chính à, mày làm anh em tốt thật đấy."

Ngay ngày thứ hai sau khi anh Chính được thả, Từ Du Du tan học xong lo lắng đề phòng về nhà, thì bỗng một tên côn đồ chạy tới, cô định chạy, thì tên côn đồ kia lại nói nhỏ với cô rằng: "Anh Chính bị đánh phải nằm viện, nó để em đến trả lại tiền cho chị."

Mặt Từ Du Du đầy dấu hỏi chấm nhìn hắn.

Đưa mấy trăm đồng cho Từ Du Du, tên côn đồ hít một hơi thuốc lá, vô cùng buồn đau nói: "Bọn em vốn định đi theo anh Long, nhưng ảnh nói không muốn, ảnh chỉ là một giáo viên cấp ba bình thường mà thôi."

Từ Du Du: "..."

Anh Long này chắc chắn là thầy Long, không tài nào mà nhầm được.

"Ảnh còn nói," Tên côn đồ quay đầu lại nhìn cô, "Tuy ảnh nói ảnh không muốn làm, mà chị là học sinh của ảnh, chân truyền luôn, nên ảnh bảo tụi em theo chị là được."

Từ Du Du: "..."

"Vì thế." Tên côn đồ nói, "Chị đại, giao cho tụi em chuyện gì làm đi?"

Từ Du Du sảng khoái nhận tiền, cười ha ha, "Tìm mấy đứa đánh tao, gọi tao là điếm đến!"

Long Thiên nhàn tản được gần một tuần, không còn ai tìm hắn gây sự, cũng không ai gọi hắn làm chuyện ngoài nghề nghiệp chính, hắn vô cùng vui vẻ, ngay cả bầu không khí của lớp học cũng trở nên vui vẻ.

Nhưng mà hắn đã ý thức được từ sớm, rằng cái cuộc sống thanh bình này chẳng kéo dài được lâu.

Bởi vì khi hắn về nhà sau lúc trông lớp tối, hắn lại bị chặn đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK