• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mai Như Ảnh

“ Sao lại chỉ có 2 vạn đồng.” Đếm lại số tiền vừa rút: “ Vẫn chỉ có 2 vạn đồng.”

Gọi điện cho dì Tần, cô trở lại trong xe Lục Cảnh Hàng. Nhìn ra người nào đó tâm tình không tốt, Lục Cảnh Hàng hỏi: “ Sao vậy?”

“ Gửi tiền không đủ.” Điện thoại được kết nối, cô đặt ngón trỏ lên môi ý bảo anh im lặng, sau đó nói chuyện với người đầu dây: “ Dì Tần, không phải nói 10 vạn sao, bây giờ chỉ có 2 vạn, như vậy con mua laptop không thừa nhiều tiền.”

“ Tiểu Khiết, đợi 2 ngày nữa, nhà dì có chuyện nên không có nhiều tiền như vậy.”

“ Công ty ba con không phải vẫn bình thường sao, 1 chút tiền cũng muốn giữ lại.”

Người ở đầu dây sốt sắng: “ Không phải, ba con có đưa tiền, nhưng nhà của dì có chuyện đột xuất, nên dì cầm cứu trước.”

“ Vậy à, con sẽ chờ. Nhà dì xảy ra chuyện gì thế?”

“ Chuyện bà con thôi, con cũng đừng quan tâm.”

“ Vậy được rồi, xử lý xong thì gửi tiền nhé.” Tắt điện thoại, mặt trời đầy mây mù bắt đầu sáng lạn trở lại, Bạch Thuần Khiết vung tay: “ Theo tôi đi mua laptop.”

“ Công ty ba cô khôi phục bình thường rồi sao?” Lục Cảnh Hàng chau mày, mặt lộ vẻ nghi ngờ.

“ Chắc thế.”

“ Không chắc chắn còn muốn vung tiền hoang phí?” Theo anh điều tra được, công ty bác Bạch đang bờ vực phá sản, không biết nguyên do gì, bác Bạch từ chối người khác yêu cầu muốn giúp đỡ.

Bạch Thuần Khiết không thích bị người khác giáo huấn, nói: “ Tôi cũng không dùng tiền của anh, anh quản nhiều làm gì? Mau lái xe đến trung tâm siêu thị điện máy đi.”

Lục Cảnh Hàng được lệnh khởi động xe, nhưng anh không có ý định đến trung tâm siêu thị như lời Thuần Khiết nói, mà là đi qua khu vực đèn xanh đèn đỏ trở về nhà, người kia anh coi như không khí.

….

Dám ngăn cản tiêu tiền của tôi, tôi đây sẽ dùng computer của anh, quấy rầy giấc ngủ của anh! Đêm đã khuya, Bạch Thuần Khiết đi xuống giường, đến trước của nhà Lục Cảnh Hàng gõ: “ Lục Cảnh Hàng, tôi biết anh không ngủ, mở cửa, cho tôi mượn computer! Lục Cảnh Hàng! Ra mở cửa!”

Người đang chìm trong giấc ngủ đột nhiên bừng tỉnh, ngoài cửa truyền đến tiếng quát tháo, Lục Cảnh Hàng không thể không rời giường đi mở cửa.

Đang nửa đêm, vẻ mặt người lạnh lùng xuất hiện trước mặt mình, Bạch Thuần Khiết không khỏi rùng mình: “ Cho tôi mượn computer.”

“ Trễ như vậy còn dùng computer?”

“ Đúng vậy, đêm dài có thể làm rất nhiều  chuyện, ví dụ như xem phim 18+!”

“ Thế à?” Anh làm sao không nhìn thấu cô đang trả thù chuyện hồi ban ngày, vào phòng lấy laptop ra, Lục Cảnh Hàng đặt trước mặt bàn trà ở phòng khách nói: “ Lại đây đi, đằng nào cũng bị cô làm cho không ngủ được, chúng ta cùng nhau xem!”

“ …” Trợn tròn mắt, cô đã nói nói, cái này … Chẳng lẽ thật sự muốn cùng một người đàn ông xem XXX sao? “ Tôi, tôi nói phim 18+ là phim kinh dị đó, không phải loại này, anh đừng hiểu lầm.”

Thấy cô có chút gấp gáp,  Lục Cảnh Hàng khoái trá: “ Sao cô biết tôi hiểu lầm?”

“ Tôi nào biết, tôi là nhắc nhở anh thôi, tẹo nữa anh đỡ phải sợ đến nỗi chui trong lòng tôi, chiếm tiện nghi của tôi!”

“ Thật không, tôi nghĩ tôi có chui cũng phải tìm nơi nào thoải mái hơn, ví dụ như sôpha chẳng hạn!”

Ý này, cúi đầu nhìn ngực, bạch Thuần Khiết nhất thời sinh ra ý niệm muốn làm quỷ nuốt chửng Lục Cảnh Hàng. Thật sự là người biến thành sói đêm trăng tròn, lúc ở siêu thị mua BVS, mặt anh ta đỏ bừng, bây giờ còn dám bình phẩm ngực cô! Mặt người dạ thú a mặt người dạ thú.

Trong phòng yên lặng vài giây, Lục Cảnh Hàng cũng phát hiện trong lời nói mình có uy lực cỡ nào. Anh làm sao vậy, lần đầu tiên mệt mỏi vì phụ nữ. Hai gò má nóng, may là đèn trong phòng đỏ sậm.

Dưới ánh mắt giám sát người nào đó, Bạch Thuần Khiết mở Computer ra,  kiểm tra thấy có phim được nhiều người đề cử nhưng vẫn không có thời gian xem, tác phẩm kinh điển ‘ chuyện tình vampire 400 năm.”

Lúc đầu phim phát ra bình thường, 2 người ngồi  chung ghế cùng nhau xem phim, đến đoạn nữ 9 cùng bạn tốt xem bức tranh Đông Cung Đồ, Bạch Thuần Khiết có cảm giác không được tự nhiên.

Hành động này cảm thấy hai người bọn họ gần gũi quá? Cô cúi thấp người xuống di chuyện ngược hướng với Lục Cảnh Hàng, cảm thấy yên tâm chút, cô tiếp tục xem phim.

Cảnh luật sự trẻ tuổi bị 1 đám nữ quái quyến rũ chiêu đãi , không khí trong phòng xấu hổ đến không ngờ.

“ Chẹp …. Tôi thấy mệt quá, ngày mai còn đi làm, tôi đi về ngủ đây.” Bạch Thuần Khiết vội vàng đứng dậy.

“ … Ừh.” Lục Cảnh Hàng cũng bắt đầu không chịu được.

Nhờ có quang cảnh xung quanh,lúc này anh giống như 1 tác phẩm nghệ thuật vậy, cô lúng túng. Không biết vì sao Bạch Thuần Khiết sợ hắn dựa vào mình, vì thế khoa tay múa chân: “ Không cần tiễn, không cần tiễn.”  Ngọn đèn đỏ sậm chiếu hắt vào mặt cô, cô không biết bộ dạng lúc này của mình  ngượng ngùng bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu.

“ Tôi …” Anh muốn nói, cũng không  muốn tiễn cô. Nhưng chớp mặt 1 cái, anh nghiêng người, hô hấp mềm nhẹ, khuôn mặt màu đỏ nhỏ nhắn được in sâu trong hai tròng mắt anh, môi như ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng đặt lên cánh môi mềm mại run rẩy. ( á, kiss rồi)

Bắt đầu học bổ túc, không  phải sao, vậy tiếp tục đi ….

Hiện tại chúng ta cùng nhau đi học, tan học, không phải rất tốt sao …

Lục Cảnh Hàng dịu dàng trong trí nhớ chiếm cứ đầu óc cô, cô có thể  gạt bỏ tâm mình, còn có thể hỏi vấn đề khi Lục Cảnh Hàng thay lòng đổi dạ sao? Quả thật vẫn thích anh, cô tự mắng mình là kẻ lừa đảo.

Nâng gáy cô rốt cuộc nhẹ nhàng buông,  nụ hôn dài vừa kết thúc.

Nếu thời gian ngừng giây cuối cùng, kết cục đẹp nhất mãi là như vậy, nhưng sự thật là bọn họ phải đối mặt nhau.

“ Này …. Nhìn cái gì thế?”

Đôi mắt trong suốt dường như giấu diếm hi vọng, Lục Cảnh Hàng lại nói 1 câu ngắn gọn trả lời đánh vỡ hi vọng đó: “ … chuẩn bị bài.”

“ Chuẩn bị bài?” Muốn nghẹn ngào, “ Chuẩn bị bài để dành cho bạn gái tương lai?”

Người đại diện trầm mặc.

Bạch Thuần Khiết khóe miệng cười hừ ra tiếng: “ Thật sự là đệ tử tốt, tôi làm cô giáo viên còn không chuẩn bị giáo án, anh lại chủ động học!”

Lục Cảnh Hàng xẹt con ngươi tia khác thường: “ Cô như vậy còn muốn làm cô giáo?”

“ Sao lại không, giáo viên khắp nơi đều nuôi giấc mộng phải có học trò giỏi như anh đấy?”

“ Được, thứ 6 sau khi tan tầm chúng ta đi học tập.”

“ …” Bộ dáng si ngốc ngồi ngơ ngác trong gian trà, Bạch Thuần Khiết suýt chút nữa là chảy nước miếng, nếu không so với tên đần, cô còn đần hơn.

Nữ đồng sự nhẹ nhàng mở cửa thấy cô, nhất thời quan tâm dùng sai từ: “ Làm sao vậy Thuần Khiết, vẻ mặt bất mãn gì thế kia?”

“ …” Bạch Thuần Khiết chảy nước miếng.

“ Không phải, tôi ngủ không ngủ giấc.”

Đêm qua về nhà, Bạch Thuần Khiết không ngủ được, trong lòng chua xót khó chịu, uống rất nhiều nước cho nên vào toilet vài lần.

“Haiz….” Than thở, vẻ mặt cô “ Đời người chính là thê lương như thế”, vỗ vai nữ đổng sự, bóng dáng đau khổ bưng cốc nước rời khỏi.

Mở cửa văn phòng Hàn Nghi Tĩnh ra, cô đem nước ấm chén đặt lên bàn: “ Quản lý Hàn, nước của cô.”

Người bận rộn ngẩng đầu, mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn, ngay lúc Bạch Thuần Khiết rời khỏi, cô lên tiếng: “ Tối hôm nay có thể theo tôi đến xem thị trường không?”

Bạch Thuần Khiết giật mình chỉ vào mình: “ Tôi?”

“ Đương nhiên là cô, trong phòng chỉ có 2 chúng ta.” Hàn Nghi Tĩnh nhợt nhạt cười nói: “ Muốn ăn mặc theo mùa, tôi về nước không mang quần áo mùa hè. Ở trog này tôi không có bạn bè, cho nên chỉ có thể làm phiền cô đi cùng tôi thôi.”

Bị gây khó dễ, Bạch Thuần Khiết phết lông mi: “ Lục tổng không đi cùng cô sao?”

“ Anh ấy nói buổi tối có hẹn.”

“ Chậc …” Cô giống như bị ảo tưởng, nghĩ tằng mình có hẹn với Lục Cảnh Hàng xấu hổ cỡ nào, Bạch Thuần Khiết quyết định đêm nay cùng Hàn Nghi Tĩnh đi dạo phố mua quần áo: “ Vậy được rồi, dù sao tôi cũng không,ang quần áo mùa hè đến.”

Mùa hè ở thành phố C thật sự rất ngột, mặc dù đã là buổi tối, nhưng gió so với buổi trưa phả vào mặt còn mát rượi hơn nhiều, chỉ là, Bạch Thuần Khiết  tha thiết muốn được ăn kem.

“ Quản lý hàn, cô đi thử quần áo, tôi mua kem được không?”

“ Được.”

“ Cô muốn ăn không?”

“ Không, cảm ơn cô.”

Phải rồi, hình tượng Hàn Nghi Tĩnh thục nữ như vậy không thích hợp ăn kem ở trên đường, đứng trong thang máy xuống lầu  mua đồ ăn vặt, Bạch Thuần Khiết quên ngay người ở lầu trên vừa đi theo mình, tay trái cầm kem, tay phải cầm đồ uống, cô đứng ở quán mực bướng: “ Ông chủ, 10 xâu.”

“ 10 xâu đủ ăn sao?” Không biết Cố Trữ đuổi kịp cô lúc nào, đưa tay lấy que kem cắn dở kia, anh không khách khí cắn tiếp 1 ngụm, biểu tình thích thú: “ Thoải mái muốn chết.”

“ Sắc ma biến thái.”

“ Không biến thái không phải là đàn ông.  A, tôi nghĩ, bên cạnh cô chẳng có đàn ông biến thái.”

“ Đừng nói chuyện với tôi, tôi không quan tâm anh.” Đẩy người bên cạnh ra, Bạch Thuần Khiết cười tủm tỉm thúc giục ông chủ: “ Nhanh lên đi.”

Chưa từng có phụ nữ nào hung bạo đối xử như vậy, Cố Trữ hứng thú dào dạt,  anh  bắt đầu bám dính: “ Cảm thấy Lục Cảnh Hàng đẹp trai  hay bổn thiếu gia đây đẹp trai?”

“ Cá mực của ông chủ có vẻ đẹp.”

Phốc 1 tiếng, Cố Trữ cười phun lên tiếng: “   Cô và ông chủ đều đẹp.”

Vũ trụ nhỏ rốt cuộc bùng nổ.

“ Đầu anh bị sao đấy, không nhìn ra tôi không ưa anh sao? Mau tránh xa tôi ra đi!”

“ Thì đi, trước khi cút tôi muốn hỏi 1 chút, cô ghét tôi như thế nào?”

“ Đến đến nỗi không muốn hô hấp cùng bầu không khí với anh!”

Hiểu biết gật đầu, Cố Trữ cợt nhả: “ Tôi quyết định vì cô nín thở.”

“ Anh vô sỉ, đồ lưu manh, bị người đời phỉ nhổ.”

“ Cô cao thượng, cao quý, bị người đợi kính trọng.”

“ Anh mới bị kính trọng, cả nhà anh đều bị kính trọng.”

“ Đa tạ khen ngợi.”

Hai mắt Bạch Thuần Khiết trố tròn, cô cảm giác nếu không không có xuất hiện người kia ngăn cản, nhất định cô sẽ đem đầu Cố Trữ ấn vào lò nóng của ông chủ mà chà đạp! Vì thế, trước khi xảy ra chuyện 1 khắc, cả người bừng bừng hưng trí, Hàn Nghi Tĩnh từ trên lầu xuống: “ Trợ lý Bạch chưa đi mua à?”

“ Hello, chào người đẹp. Cô là đồng nghiệp darling nhà chúng tôi?” Cố Trữ đặt tay lên vai Thuần Khiết: “ Để cô đợi lâu, chúng tôi ngọt ngào quên cả thời gian.”

“ Ể , bỏ tay thối của anh ra!”

“ Đúng là bạn gái dã man làm cho người ta vừa yêu vừa hận.” Cố Trữ thấy người giãy dụa: “ Không biết người đẹp với bạn trai có hay đùa giỡn như này không?”

Hàn Nghi Tĩnh lễ phép mỉm cười: “ Chúng tôi không.”

Bọn họ? Hàn Nghi Tĩnh còn chưa làm bạn gái Lục Cảnh Hàng mà! Trừng mắt nhìn đồng thời Bạch Thuần Khiết phát hiện mình có để ý lời người khác nói, vì thế, thấp mắt, đến lúc này  đem chuyện Cố Trữ nắm tay mình tạm bỏ qua.

Ánh mắt ra vẻ là người yêu ngọt ngào trước mặt mọi người, Hàn Nghi Tĩnh nói: “ Nếu trợ lý Bạch gặp bạn trai, chắc không cần tôi đưa cô về nhà, tôi không quấy rầy 2 người nữa.”

Thấy Hàn Nghi Tĩnh đang xoay người, Bạch Thuần Khiết mới bừng tỉnh, gồng người đuổi theo: “ Quản lý Hàn, vẫn phiền cô đưa tôi về nhà.”

“ Như vậy được không?” Quay đầu liếc mắt người kia càng nhìn càng thấy quen mặt.

“ Đương nhiên được.” Gật đầu.

“ Vậy chúng ta đi.”

Ra cửa hàng, hai cô gái đi giầy cao gót đến bãi đỗ xe, im lặng không nói, Hàn Nghi Tĩnh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, mắt sáng lên: “ Bạn trai cô …”

“ Đó không phải bạn trai tôi! là tên thần kinh!”

Hàn Nghi Tĩnh  thấy Bạch Thuần Khiết tức giận khi nói, không nhắc 3 chữ kia nữa: “ Anh ta họ Cố à?”

Chỉ cần nhắc chữ Cố, Bạch Thuần Khiết bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, không chút kinh ngạc gật đầu: “ Anh ta là Cố Trữ.”

“ Đúng là anh ta.”

“ Quen à?” Bạch Thuần Khiết  thoáng hứng thú, chẳng lẽ tên đại thần kinh này lại có quen Hàn Nghi Tĩnh.

Trên xe, Hàn Nghi Tĩnh ngồi 1 bên nói: “ 5 năm trước, tôi và Cảnh Hàng cùng tham gia bữa tiệc có gặp anh ta.”

“ Thế à, còn tham gia bữa tiệc.” Trong lòng đột nhiên ê ẩm, 5 năm, cô đang làm cái gì?”

“ Đương nhiên là tham gia, anh ta là con một của tập đoàn Hải Ninh đứng đầu thành phố C.”

“ Hả? Anh ta là ….người giàu có?”

Hàn Nghi Tĩnh lộ vẻ kinh ngạc: “ Chẳng lẽ các người thật sự không phải người yêu?”

“ Đương nhiên là không.”

“ Như vậy cũng tốt, công ty có vẻ an toàn.”

Công ty có vẻ an toàn … Bạch Thuần Khiết ngồi ở ghế xe, suy nghĩ sâu xa những lời này, chẳng lẽ Hàn Nghi Tĩnh đang ngầm nói cô tiếp cận Cố Trữ có mục đích hay sao?

đáng lẽ là có chương 11 từ hum qua rồi, nhưng ta bị mất c11 và nửa c12 nên giờ mới đánh lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK