• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên Tập: Mai Như Ảnh

Anh Cảnh Hàng?  Sau khi ăn trưa xong, Bạch Thuần Khiết vừa vào đến cửa thì nghe được nhóm Đại công chúa cố ý khoe khoang, nhìn sắc mặt hạnh phúc vui sướng,  cơm buổi trưa lập tức có loại muốn vượt ngục. Lục Cảnh Hàng à Lục Cảnh Hàng, chưa từng nghe qua có câu “trước là kết nghĩa anh em sau thành người yêu”? Đám em gái như thế kia, cậu rốt cuộc muốn có mấy người yêu? Ừ thì kết nghĩa, cậu trợn to mắt mà nhìn nha, đám tập đoàn biến thái lấy lại  cho Tiểu Tiện nhà cô làm em gái, bọn tớ không đáp ứng!

Rất kiên cường! Bạch Thuần Khiết đi vào phòng thí nghiệm hóa học tìm Lục Cảnh Hàng để nói chuyện, kết quả không nghĩ tới là, không riêng cô bực bội mà không nhìn anh, dĩ nhiên anh cũng ăn ý  coi cô là không khí!

Gặp lướt qua, Bạch Thuần Khiết hổn hển xoay người hướng về phía bóng lưng trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hàng. Nếu không phải ở trường học, cô đã cởi giày đập vào gáy của anh rồi.

Cứ như thế cho đến sau bữa ăn trưa, sự hòa hợp của hai người đã biến mất,  hai người cũng chẳng biết vì sao.  Trận này có vẻ chưa đủ làm nóng cuộc chiến tranh lạnh dĩ nhiên lạnh lẽo thì lạnh cả tháng.

Hơn nửa học kỳ, hai người cũng chỉ cùng nhau đi học như ngày đầu tiên khai giảng, còn các thời gian khác mình làm việc của mình, kệ người ta. Ở nhà gặp nhau cũng không nói một câu nào, ở trường trừng mắt nhau. Đương nhiên, có người  nhìn rất hài lòng.

Giờ thể dục buổi sáng, toàn bộ học sinh tập hợp ở sân trường, bên người Bạch Thuần Khiết không thể thiếu bạn Giáo Thảo đang tản bộ, bên người Lục Cảnh Hàng là nhóm Đại công chúa vây quanh.

Giờ lên lớp cũng hỏi, giờ thể dục cũng hỏi? Giả bộ cũng không phải giả bộ!  Lườm mắt các đám biến thái đang cầm sách giáo khoa kia, Bạch Thuần Khiết  một hồi chán ghét.

Chơi suốt một ngày, buổi tối tự học, bạn Giáo Thảo có ý muốn đưa Bạch Thuần Khiết về nhà, nhìn thấy Lục Cảnh Hàng. Cậu cố ý đụng vai vênh váo mà vượt qua.  Hành vi như vậy nếu như lại chiến tranh lạnh, Lục Cảnh Hàng có khả năng bật lại. Thế nhưng hiện tại anh chỉ quan tâm Bạch Thuần Khiết có phản ứung gì.

Thật ra bọn họ biết, nhưng ở tình huống này cô muốn  nói gì sao? Thì chiến tranh lạnh vậy, cô cũng không muốn thua. Lảng tránh ánh mắt của Lục Cảnh Hàng, Bạch Thuần Khiết ngồi phía sau xe Giáo Thảo.

Lúc này Lục Cảnh Hàng đã biết kim đồng hồ Bạch Thuần Khiết chỉ về phía ai.  Một trận chua xót, anh đạp xe chạy nhanh về nha.

Chờ Lục Cảnh Hàng rời khỏi, sắc mặt Bạch Thuần Khiết dài phân nửa, kéo tay Giáo Thảo  nhảy xuống xe, giọng điệu trách cứ mà nói “” Cậu cố ý??? Muốn gì hả?”

Vẻ mặt vô tội, bạn học Giáo Thảo nói:” Tớ làm sao?”

“ Cậu cho là tớ mù à? Ai bảo cậu đụng hắn làm chi?”

“Đường nhỏ như thế, khó tránh khỏi nha!”

“ Tại sao tớ không bị đụng vào người khác?”

Thấy tính tình cô ngày càng không được tốt , Giáo Thảo dỗ dành cô:” Được rồi, được rồi, tại tớ  buồn chán không được sao?”

“  Cùng buồn chán giống nhau thôi!” Lên xe, Bạch Thuần Khiết muốn rời khỏi, sau khi lên xe ngồi lại bị một bàn tay chặn ngang:” buông tay.”

“ Không phải nói là tớ đưa cậu về sao?”

“ Cậu đi xe máy, tớ đi xe đạp, cậu đi nhanh hơn  , tớ đi trước không được à?”

“ Được, cậu đi trước, tớ đuổi theo sau.”

Tình huống xấu như vậy, nếu như bạn Giáo Thảo không nhượng bộ , nếu cậu và Bạch Thuần Khiết vẫn tiếp tục thế này sẽ xảy ra cãi nhau mất, mặc kệ có tiếng hay không tiếng động. Theo định luật vật lý  nếu gặp vấn đề trên nên nhường nhịn, hai cực khác hút nhau. cùng cực đẩy nhau.

Dọc theo đường chọc cười liên tục, Bạch Thuần Khiết xấu tính rốt cuộc đuổi cậu về. Tới dưới nhà, bạn Giáo Thảo bám dính lấy cô như trước không cho  cô đi:” Nói thêm một chút nữa đi.”

“ Cậu còn muốn kể truyện cười nữa à?”

“ Tớ còn tưởng, ngày hôm nay lúc đi học thời gian 2 đứa bên nhau.”

“ Chà chà, lớp cậu thật dễ, còn kể truyện cười ở lớp.!”

“ Nói móc tớ à.”

“ Biết là tốt rồi, đi học lại chơi đùa,  cậu không thấy có lỗi với sách của cậu sao?”

“ Vậy cậu cũng đừng quản, tớ sẽ không làm cậu thất vọng đâu!”

“ Buồn nôn –“ Bạch Thuần Khiết lè lưỡi:” Cậu đừng  làm tớ buồn nôn?”

“ Vậy tính cái gì?” nói, bạn học Giáo Thảo một tay kéo cô vào trong lòng:” Đã lâu không GOODBYE KISS!”

“ Rốt cuộc phải thế à? Tớ đâu có muốn vậy đâu!” Phối hợp nghiêng mặt, nhưng Bạch Thuần Khiết không nghĩ tới lúc này đây bạn trai Giáo Thảo của cô tưởng là hôn môi.Trong lúc mặt bị bức ép, cô trợn tròn hai mắt kinh ngạc nhìn, mắt thấy hai đôi môi sẽ đụng vào nhau, Tiểu Tiện cùng Viên Viên không biết từ nơi nào đi ra, hướng tới Giáo Thảo sủa ầm ĩ, nhe răng đe dọa cậu.

“ Ái, được rồi, đừng kêu!” Từ trong ngực giãy dụa thoát ra, Bạch Thuần Khiết vội vàng ngồi xổm ngăn con của mình cùng con dâu lại, một bên an ủi chúng nó một bên quay đầu hướng tới Giảo Thảo nói:” Cậu đi trước đi.”

“ …  ( đi đi).” Hai con chó đồng loạt kêu, nó đi theo vừa sủa vừa đuổi cậu ra khỏi khu này, nếu cậu không đi khẳng định nhân vật chính trong cái khi phố nhỏ này sẽ là cậu.

Nhìn người xa lạ biến mất trong bóng đem, rốt cuộc Tiểu Tiện và Viên Viên  cũng ngừng kêu, hai tên tiểu tử này mở to mắt chỉ bằng ¼  mắt của con người, giống như đang quan tâm cô có bị tổn hại hay không. Bạch Thuần Khiết hé miệng nở nụ cười, ánh mắt chớp chớp như  đêm nay là trăng tròn:” Các con yên tâm đi, mẹ không sao đâu! Nhưng bị các con dọa sợ muốn chết! tại sao lại tự đi tản bộ thế này?” Đứng dậy ngẩng đầu, Bạch Thuần Khiết nhìn lên lầu ngọn đèn lờ mờ giữa cửa, bóng dáng quen thuộc bị chiếu xạ trên mặt đất.

“ Viện Viên,  đã về, chúng ta đi lên.”

“  Gâu …” Viên Viên ngó Bạch Thuần Khiết lại ngó nhà của chủ nhân mình, cuối cùng lưu luyến hôn Tiểu Tiện  rồi vui vẻ theo Lục Cảnh Hàng lên lầu.

Cái gì thế này? Mang theo hai con chó xuống dưới đi tiểu? Bạch Thuần Khiết sững  sờ đứng tại chỗ không hiểu. Muốn nói vì sao Lục Cảnh Hàng lại ở dưới lầu, đáp án rất đơn giản, nhất định anh đoán được có người đưa cô về nhà, hơn nữa có người muốn GOODBYE KISS với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK