Trong tiệm cà phê Bạch Thuần Khiết cùng Liễu Chi Nhã vẫn ngồi ở vị trí cũ, bồi bàn mang thức uống cũng là người trước, nhưng lần này không khí càng xấu hổ càng làm cho người ta hô hấp khó khăn. Lặng yên hít sâu không 1 tiếng động, Bạch Thuần Khiêt đáng vỡ sự yên tĩnh: ” Tim con có chuyện gì?”
Liễu Chi Nhã ngẩng đầu muốn nói lại thôi.
” Bà trong mắt tôi không phải là người do dự ấp a ấp úng.”
” Tiểu Khiết à, ta muốn biết, con thật lòng thích Cảnh Hàng à?”
” Nghĩa là sao?”
” Ngày hôm qua sau khi trở về, ta suy nghĩ thật lâu, có lẽ nói ra có chút hoang đường, nhưng là quan hệ các con thật sự quá trùng hợp, sở dĩ ta muốn xác định một chút, con là thật thích Cảnh Hàng, hay vì quan hệ ta với Nghi Tĩnh…”
Lúc đầu Bạch Thuần Khiết không rõ ý của bà ta, khẽ chau mày suy nghĩ, cô lạnh lùng nở nụ cười: ” Bà cũng cảm thấy hoang đường? Tôi vì trả thù Hàn Nghi Tĩnh nên cướp Lục Cảnh Hàng.”
“Ta đương nhiên hi vọng không phải như thế, nếu là như thế này, ba người các con bị tổn thường.”
Nhắc tới bị thương tổn, Bạch Thuần Khiết thật mẫn cảm hỏi nói, “Nếu chúng tôi đều đã bị thương hại, bà càng quan tâm ai?”
Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó hai mẹ con có loại ấm áp yên tĩnh. Cô cho rằng bản thân thuộc loại dễ tính, sẽ không vì một người không được yêu thương mà so đo, lúc trước khi chưa gặp Liễu Chi Nhã, Bạch Thuần Khiết là người như vậy, bởi vì ba Bạch cho cô rất nhiều tình cảm, đủ để bù đắp những khuyết thiếu 1 phần tình thương của mẹ. Như sau khi gặp Liễu Chi Nhã, chính xác mà nói thì lúc biết được bà ta là mẹ kế Hàn Nghi Tĩnh, trong lòng Bạch Thuần Khiết có 1 cây yên bình không được bảo trì cân bằng, cô chẳng phải có ý kiến với Hàn Nghi Tĩnh, đổi lại là người khác sẽ rất khổ sở, bởi vì bản thân không được mẹ ở bên cạnh nhiều năm như vậy, mà là ở trong tay người khác, điều này càng làm cho cô khó nhận.
Trên thế giới này, điều kì diệu hơn tình yêu là tình thân.
Thời gian hai người trong lúc đó được 1 phần 1 giây trôi qua, Liễu Chi Nhã chưa nói đáp án ra,trong lòng Bạch Thuần Khiết cơn tức lại càng lớn.
” Câu hỏi này làm bà khó xử sao?”
” Tiểu Khiết.”
” Vẫn sợ khi nói thật ra, tôi sẽ bị tổn thương càng sâu?”
Liễu Chi Nhã nhíu mày sốt ruột giải thích: ” Ta không hướng về Nghi Tĩnh.”
” Thì ra là quan tâm Lục Cảnh Hàng?”
Muốn bình tĩnh nói chuyện về chuyện tình ba người trẻ tuổi, bản thân Liễu Chi Nhã là mẹ các cô trong lúc đó muốn gỡ bỏ, nhưng nhiều năm rồi nói mấy câu đơn giản có thể giải thích rõ ràng sao?
Nhìn người trầm mặc đối diện, Bạch Thuần Khiết: ” Quên đi, trở lại đề tài trước. Bà hỏi tôi có thật sự thích Lục Cảnh Hàng không, tôi nói thật cho bà biết, tôi thích anh ấy thật lòng, hơn nữa thời gian quen còn sớm hơn Hàn Nghi Tĩnh, hồi học trung học.”
” Trung học? Khi đó ở cùng 1 chỗ?”
” Cảm thấy đáng tiếc à, 1 đoạn thời gian không có tôi ở bên, cho nên chỉ có thể ngạc nhiên.”
Vô luận trước mặt bạn bè hoặc trước mặt các đồng nghiệp, bà luôn là 1 nữ vương nhưng trước mặt Bạch Thuần Khiết thì giống một tội nhân, không còn lời nào để nói. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng Bạch Thuần Khiết cũng không hả hê gì, khi một người làm tổn thương bạn, mặc kệ người đó là ai, bạn đều không có khả năng đối đãi ăn nói nhỏ nhẹ.
Nhấp 1 ngụm cà phê, Bạch Thuần Khiết kể câu chuyện bản thân và Lục Cảnh Hàng từ đầu tới cuối cho Liễu Chi Nhã nghe, càng nói cô càng có cảm giác dần dần phai nhạt người mẹ trước mặt này. Uống gần hết cà phê, Bạch Thuần Khiết trong lòng không khỏi cảm khái.
” Yên tâm, tôi và quản lý Hàn căn bản không phải dưới ngòi bút bác Quỳnh Dao Y Bình và Như Bình đâu.” ( trong phim là Tân dòng sông li biệt)
Liễu Chi Nhã không nói lời nào, cúi đầu uống nốt cốc cà phê.
” Còn muốn biết nữa à? Nếu không, có thể cho tôi hỏi vài câu chứ?”
Đáy mắt thoảng qua 1 tia sáng, bà không ngờ Bạch Thuần Khiết muốn hỏi: ” Hỏi đi.”
” Bà với quản lý Hàn sống tốt chứ?”
” Lúc đầu quan hệ hơi khó khăn, trải qua 1 thời gian mới bắt đầu hiểu được nhau.”
” Hóa ra là như thế.” Bạch Thuần Khiết cười khổ.
” Con cùng người kia cũng thế chứ?” Nơi này bà tự nhiên ý chỉ dì Tần.
Gật đầu, Bạch Thuần Khiết không nói chuyện.
Bầu trời ngoài cửa sổ mây đen dầy dặc, tầng mây ngăn cách mặt trời ấm áp, dự báo thời tiết nói sai rồi.
” Mang ô không?”
Liễu Chi Nhã lắc đầu: ” Nhưng ta lái xe đến, không sao. Con cầm ô đi?”
” Nhà cách nơi này rất gần.”
Cuộc gặp mặt hai người dừng ở đây. Bạch Thuần Khiết đứng dậy trước 1 bước: ” Đi trước đi, tôi tính tiền.”
” Không cần ta trở con về sao?”
Bạch Thuần Khiết nở nụ cười: ” Tôi quên chưa nói cho bà, bây giờ tôi và Lục Cảnh Hàng sống chung 1 chỗ, nếu bà thật sự đưa tôi về, sợ bà bị dọa đấy.”
” … Vậy ta đi trước.”
Rốt cuộc hai người cũng chia tay, Bạch Thuần Khiết đứng trước quầy thanh toán nhớ tới người bên cạnh bàn, nhìn vị trí đối diện đã không còn ai, bên tai cô còn vang giọng Liễu Chi Nhã: “ Lúc đầu quan hệ hơi khó khăn, trải qua 1 thời gian mới bắt đầu hiểu được nhau.”
Cô làm sao có thể không biết giai đoạn hiểu nhau cơ chứ, bản thân lúc trước đối xử thế nào với dì Tần, Hàn Nghi Tĩnh cũng đối xử Liễu Chi Nhã như thế …. Bạch Thuần Khiết chua xót, cô chỉ muốn hỏi cái này, bây giờ cô càng không thể bình tĩnh hơn nữa, bản thân mẹ lại vì đứa trẻ khác mà trả giá nhiều như vậy ….
“ Zzzz …” Có tin nhắn đến, là Liễu Chi Nhã gửi.
“ Tiểu Khết, mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói cho con nhưng trước mặt con lại không nói nên lời, mẹ thật sự rất nhớ con, dù mẹ không ở cạnh con nhưng con cũng là do mẹ sinh ra, mẹ không thể không nhớ con.”
Hi vọng là như thế đi. Tin nhắn phản hồi lại, đồng hồ điện thoại đã điểm 10h56phút, lại nhìn bên ngoài trời, đã bắt đầu giọt mưa tí tách, Bạch Thuần Khiết không chậm trễ gọi điện cho bà Lục: “ Alo , cô ạ, trời mưa, cô có đi siêu thị không?”
“ Cô đến rồi, ở cửa siêu thị, con ở đâu?”
Đứng dậy nhìn xung quanh bên ngoài, Bạch Thuần Khiết nhìn thấy mẹ Lục Cảnh Hàng, vì thế vội cầm túi chạy nhanh ra ngoài: “ Cháu thấy rồi, bên này bên này.”
Bà không thích chuyện này lắm, nhưng nếu cô ta và Lục Cảnh Hàng nhanh chóng kết hôn, rồi có 1 đứa gọi “bà bà’ 1 tiếng, cũng không hẳn là chuyện xấu