Đôi mắt thâm thúy nhìn vào cô “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, tôi cùng Đại Bát nói chuyện phiếm, cậu ấy muốn tôi dẫn cậu ấy đến chào anh.”
” Thế à, tôi không muốn quan hệ với cậu ấy, nhưng cũng cám ơn cậu ấy.” Nói xong, Lục Cảnh Hàng chuẩn bị tiếp tục vùi đầu làm tiếp, nhưng bị một câu nói của Bạch Thuần Khiết ngăn cản.”Đương nhiên anh sẽ không nhớ rõ, trong trí nhớ của anh về trường Cao Tam thì e là chỉ có nhớ tới cái đám cả ngày đi theo sau anh đòi làm em gái mà!”
Nhướn mày lên, Lục Cảnh Hàng trả lời “Không giống nhau.”
Rất tốt. Cười đến híp mắt, nhưng trong lòng Bạch Thuần Khiết lại giống như một cái lọ bị nút chặt “Anh làm tiếp đi.”
“Cô cứ tiếp tục nói chuyện phiếm, nói chuyện xong thì có thể đi xuống dưới lầu gửi hộ tôi một thư phát chuyển nhanh.”
“Được, chờ tôi nói chuyện phiếm xong liền lập tức đi ngay.”
Ánh mắt lại dán vào trên màn hình computer, Bạch Thuần Khiết trả lời câu hỏi của Đại Bát. “Không có cần gì phải hỏi, khi còn bé chỉ là nói hươu nói vượn mà thôi, ai mà một mực giữ đến lớn được. Hiện tại tớ chỉ quan tâm xem cuối tháng anh ta phát lương cho tớ được bao nhiêu thôi! Không nói nữa, tớ phải đi làm việc rồi. Thôi!”
Out khỏi nick QQ, Bạch Thuần Khiết đứng dậy đi đến bàn của Lục Cảnh Hàng cầm thư phát chuyển nhanh liền ra ngoài đi xuống lầu. Chỉ còn lại có một mình trong phòng làm việc, Lục Cảnh Hàng mới ngẩng đầu khỏi đống văn kiện nhìn phía bàn làm việc vừa mới trống không, từ đáy mắt hiện lên một ánh sáng mà ngay cả chính anh cũng không biết là cái gì.
***
Khi gửi phát chuyển nhanh về, Bạch Thuần Khiết trên đường đi qua quầy bán nước trà thì bị người ta túm vào.
“Người đẹp, làm tôi sợ muốn chết.”
“Thì sao nào, còn tưởng rằng là Lục tổng bắt cô?”
Mặt lộ vẻ chán chường, Bạch Thuần Khiết liền giải thích đường đường chính chính “Không phải hôm trước tôi đã nói tại quầy rượu sao, tóm lại giữa tôi và Lục tổng chỉ có quan hệ bạn học cũ, chúng tôi rất trong sáng!”
“Em gái Thuần Khiết ơi, chúng tôi rất muốn tin tưởng!” Một vị nữ đồng nghiệp dường như tiếc rẻ “Nhưng sáng hôm nay cô cùng Lục tổng ngồi một chiếc xe tới, nói cách khác...”
“Đừng đoán, chị đều nói cho mọi người cả rồi chứ?”
“Thuần Khiết cũng là tài giỏi!”
Trong quân đoàn tò mò, một vị đồng nghiệp quan tâm chu đáo đưa chén nước cho Bạch Thuần Khiết. Sau khi cô uống một hớp cho thấm giọng thì mới nói thực êm tai “Sở dĩ tôi cùng cùng Lục tổng ngồi chung chiếc xe là bởi vì phòng hiện tại tôi đang ở nhà của anh ta. Đừng kích động, chúng tôi không phải ở chung một phòng, chúng tôi chỉ ở cửa đối diện.”
Nữ đồng nghiệp từng trải gật đầu “Cái này chúng tôi biết, Lục tổng có hai phòng.”
Hiểu rồi.