“ Cảnh Hàng, hôm nay vui thế?”
Lục Cảnh Hàng nhìn người bên cạnh: “Sao cơ?”
“ Hôm nay em thấy anh hay cười, lâu lắm rồi anh không có bộ dáng vui vẻ như này.
“ Thế à?” Cảm thấy bản thân không biết mình ngây ngô cười? Lục Cảnh Hàng không khỏi xấu hổ.
Thấy mặt anh lộ chút ngượng ngùng, Hàn Nghi Tĩnh nở nụ cười: “ Em đi mua đồ uống, anh muốn uống gì?”
“ Nước đá.”
“ Được.” Lấy ví ra, Hàn Nghi Tĩnh đem túi xách đưa về phía Lục Cảnh Hàng: “ Cầm giúp em.”
Lần đầu tiên đứng ở chỗ đông người cầm túi xách con gái , Lục Cảnh Hàng có điểm không thoải mái, vì muốn rời đi chú ý của bản thân, anh lấy điện thoại trong tay gọi cho người kia. Khi nhận được điện thoại, Bạch Thuần Khiết đang ngồi ở ghế sôpha nhà anh chơi cùng Tiện Viên.
“ Uống thuốc chưa?”
“ Haizz, câu đầu tiên gọi điện đừng hỏi như thế được, chưa gì đã đi hỏi thẳng vào vấn đề!” Tật xấu đúng là tật xấu, cô vẫn ngoan ngoãn hồi báo tình huống bản thân: “ Uống rồi.”
“ Cơm chưa?”
“ Đương nhiên là ăn rồi, tôi cũng không phải là đứa nhóc đâu!”
Lục Cảnh Hàng mở miệng cười: “ Không phải đứa nhóc, chỉ là suy nghĩ hơi đơn giản.”
“ Thế, anh đang ở đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Thuần Khiết cảm giác mình là nữ chủ nhân của nhà này , hai má bỗng chốc ửng đỏ.
Cũng cảm giác được điểm này, Lục Cảnh Hàng cười càng lớn: “ Gia Cụ Thành.”
“ Ra đấy làm gì, chẳng lẽ anh định mua cho tôi ít vật dụng? Đừng mua, tôi hi vọng có thể có máy tình cho mình!”
“ Có điều, đem tôi bán cho Phượng tỷ là sao?”
“ Anh biết à, tôi còn tưởng anh không phát hiện.” Vẻ mặt cô cười mỉa vừa rồi cô theo đồng nghiệp khác đem mua Lục Cảnh Hàng làm nô lệ, nhưng lần này chỉ trừng phạt rửa chân cho cô!
Hai người tán gẫu 1 lúc rất vui vẻ, Hàn Nghi Tĩnh cầm hai cốc nước đã trở lại, nhìn thấy bộ dáng Lục Cảnh Hàng cầm túi hộ mình, trong lòng cô ấm áp đến cực điểm. Quả thật, bộ dáng kia của anh giống như người chồng đang chờ vợ về.
“ Nói chuyện điện thoại với ai thế?”
Đầu dây điện thoại, cái lỗ tai Bạch Thuần Khiết nghe thấy giọng the thé kia mà ngồi thẳng người: “ Lục Cảnh Hàng, không phải 1 mình anh đến Gia Cụ Thành à?”
Cần trả lời 2 người, thói quen gần đây Lục Cảnh Hàng, “ Trở về nói sau.”
Một câu ‘ trở về nói sau’ Hàn Nghi Tĩnh bên này cũng không trả lời. Tâm tình sáng lạn lập tức bị gió thổi, mí mắt cô trầm xuống, mím môi, giác quan thứ 6 mãnh liệt nói cho cô biết, Lục Cảnh Hàng và Bạch Thuần Khiết trong lúc đó giống như ở bệnh viện 1 đêm thăng hoa: “ Cảnh Hàng ….”
Cô muốn nói cái gì, Lục Cảnh Hàng sao lại không đoán ra được: “ Ừh, chúng tôi ở cùng 1 chỗ.
“ Thế à …” Hàn Nghi Tĩnh trầm mặc 1 lúc rồi miễn cưỡng cười: “ Cảnh Hàng, mẹ em nói muốn mua màn của màu lam, chúng ta qua bên kia chọn đi.”
“ Được.” Đi sau lưng cô, Lc Cảnh Hàng nhìn cái người trước mặt trong lòng không khỏi áy náy.
Tắt điện thoại, Bạch Thuần Khiết càng bực bội, đẩy tiểu Tiện Viên sang 1 bên, lông mày cô dựng đứng hăng hái chơi đùa tiểu tử kia: “ Ông chủ nhà mày đang ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, …. thật đúng là yêu gái hận không biết mất nước!”
“ …” Khuôn mặt vô tội tiểu Tiện Viên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Bạch Thuần Khiết, đột nhiên cô mờ mịt nhìn tiểu Tiện Viên, 3 giây sau mới lấy lại tình thân: “ Lục Cảnh Hàng thành ông mày bao giờ?”
Bối cảnh này, nói cũng đúng thôi, lúc trước lúc gọi là tiểu Tiện Viên, Bạch Thuần Khiết không phải lấy nó làm con nuôi Tiểu Tiện với Viên Viên sao. Nhưng nếu tính như thế thì, bản thân không phải là bà nó à? Mí mắt trầm xuống, cô có loại cảm giác thương cảm.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa, dễ dàng phân biệt tiếng chuông truyền từ nhà nào. Bạch Thuần Khiết đứng dậy đến trước cửa, con mắt ti hí nhìn qua bên ngoài, quả nhiên, Cố Trữ đến gặp cô.
“ Đừng ồn, ở bên cạnh đây.” Mở cửa, cô hưng phấn muốn chơi trò trốn tìm mới người kia.
Cố Trữ quay đầu, lông mày dựng đứng lên: “ Đổi chỗ ở?”
“ Không, bên này là nhà Lục Cảnh Hàng.”
Trong mắt hiện lên chút tia sáng quắc, anh cười: “ Hai người các cô thật lắm chuyện.”
“ Xì, đừng tìm chỗ cãi nhau nhé.”
Vào cửa , Cố Trữ nói: “ Chúng ta không cãi nhau thì chơi cái gì được.”
“ Gâu …” Tiểu Tiện Viên nhìn Cố Trữ đến lập tức phát giác, nhưng 1 tiếng kêu non nớt không được Cố Trữ để vào mắt.
“ Chơi với nó—“ chỉ vào tên chân ngoài dài hơn chân trong, Bạch Thuần Khiết lòng đầy căm phẫn: “ Ném xương cho nó nhặt, 1 nghìn lần, thiếu 1 lần cũng không được!” Bình thường cô chơi ít, nhưng bây giờ xem ra thật hào phóng!
“ Trò trẻ con.”
“ So với trí tưởng tượng của anh còn mạnh mẽ hơn!” Theo thói quen lấy đồ ăn ra khỏi tủ lạnh, Bạch Thuần Khiết không muốn cãi nhau, nói chuyện nghiêm túc: “ Anh nói việc kia quảng cáo tài trợ là làm cái gì?”
“ Nội y.”
“ Thật sao? Tôi đây có thể lợi dụng quan hệ này lấy mấy bộ miễn phí để mặc không?”
Cố Trữ gật đầu: “ Có thể, cô thích nội y quyến rũ không?”
“ Quyến rũ?” Bạch Thuần Khiết mở to hai mắt có điểm ngượng ngùng: “ KHông được bình thường lắm.”
“ Dù sao cũng là mặc bên trong, giống nhau cả.”
“ Nhưng cũng không giống với.” Bĩu môi: “ Tôi không thèm.”
“ Phải mặc, về sau còn mặc làm chương trình nữa.”
“ Biến ngay –“
Nhìn bộ dáng cô nghiến răng nghiến lợi kìa, Cố Trữ cười ha ha, đột nhiên anh cảm thấy mình có phần biến thái, bị người khác mắng mà lại vui vẻ như vậy. Cố 1 số việc thật khó giải thích. Mở đồ uống ra, anh cũng bắt đầu nói: “ Trong kì 1 vừa rồi biểu hiện của cô có điểm thấp, họ nói nếu cô không tiến bộ, sẽ đổi người khác.”
“ Không thể nào.” Cả đầu đều là chữ số 5000 đồng, Bạch Thuần Khiết lấy lòng Cố Trữ nói: “ Anh xem, 2 người số 1 kia có quen từ trước, tự nhiên có chuyện để tán gẫu, bà số 2 thì vốn nói nhiều, hai ông kia tôi lại không quen, anh nói tôi nói nhiều như thế nào? Nếu không, bỏ 1 nam khách quý đi, anh tham gia, như vậy 2 chúng ta có dịp nói móc nhau, chương trình trở lên phấn khích!”
Liếc mắt cô 1 cái, Cố Trữ xoa đầu tiểu Tiện Viên nói: “ Tôi cũng không muốn đi cùng cô doạ người khác.”
“ Đi bên cạnh , người như anh đi theo tôi không phải việc lạ!”
“ Không lạ sao?” Lộ ra ý cười xấu xa, Cố Trữ nghiêng người về phía Bạch Thuần Khiết, ban đầu anh chỉ muốn đùa cô, ai ngờ …. Đôi khi người ta lại không khống chế được. Mắt thấy 4 cánh hoa sẽ đụng tới nhau, Tiểu Tiện Viên được người ta dịu dàng ôm lấy liền há mồm cắn ngón tay Cố Trữ.
“Á, tiểu gia hoả này đúng là bảo vệ chủ.”
“ …” Kinh ngạc nhìn tiểu Tiện Viên, Bạch Thuần Khiết ngu muội mà vỗ tay, làm tốt lắm, chốc lát nữa sẽ thưởng thịt cho mày!Bây giờ thôi, cô bừng tỉnh vẻ mặt giả dối tươi cười hướng mặt Cố Trữ: “ Tôi xem nào, có bị chảy máu không? ” Vừa dứt lời, cô nắm cổ tay Cố Trữ ‘hôn’ lên, 1 tiếng kêu sợ hãi. “Cô thô bạo quá.”
“ Ai kêu anh nước đổ đầu vịt! Tôi nói cho anh biết bây giờ tôi muốn cùng …” Tên Lục Cảnh Hàng còn chưa nói ra, người thật cũng đã trở về.
Lần đầu tiên cảm thấy nỗi nhớ nhà nhiều như vậy, giống như lúc anh lái xe, vẻ mặt cười ngây ngô, cũng là lúc lên thang máy, nếu không thì sao hàng xóm lại nhìn chằm chằm anh. Bây giờ vừa vào cửa, nhìn 2 người ngồi trên ghế sôpha, Lục Cảnh Hàng muốn cười cũng cười không nổi.
“ Lục tổng đã trở lại?”
“ Anh về sớm vậy?”
Anh trở về quá nhanh à? Lục Cảnh Hàng đem chìa khoá thả vào ngăn tủ, vẻ mặt khách khí: “ Ngại ghê, đi về sớm thì phải đóng cửa phòng khách trước nhé.”
“ Lục tổng lệnh đuổi khách đúng là đặc biệt thật.” Cố Trữ đứng dậy, cười sáng lạn còn hơn đèn treo phòng khách: “ Làm phiền nghỉ ngơi của ngài, chúng tôi đi đây.”
“ Chẹp ….” Nhưng cô không muốn đi đâu, chỉ là có người sắc mặt không tốt lắm, cô và Cố Trữ cùng nhau rời đi: “ Mệt mỏi thì anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Sắc mặt tiếp tục âm trầm, Lục Cảnh Hàng gõ đầu Bạch Thuần Khiết. Mắt thấy, Lục Cảnh Hàng rốt cuộc vẫn nhịn không được, 1 tay giữ chặt lấy cô: “ Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“ A?”. Cô có thể ở lại rồi!
“ Cố tiên sinh đi thong thả.”
Cố Trữ cười cười: “ Được, lần sau lại tìm cô, Tiểu Bạch.”
Bực mình, đây không phải là chương trình thu, kêu tên tiểu Bạch làm chi, thật sự rất giống tên con chó trong bút sáp màu tiểu Tân ! Không đợi Bạch Thuần Khiết và Cố Trữ nói lời từ biệt, cánh cửa nhà Lục Cảnh Hàng đã đóng lại. Ngăn cách 2 không gian, trong phòng giống như thiếu khí oxi, không khí rất kì lạ.
Không phải có chuyện muốn nói sao? Tại sao còn chưa nói? Bạch Thuần Khiết liếc con mắt to nhìn con mắt nhỏ chằm chằm vào Lục Cảnh Hàng đang đi vào phòng khách rót nước uống. Điều hoà thổi ra mát lạnh như gió bắc phả vào trong cổ áo anh, vì mới ở bên ngoài oi bức trở về mà hiện ra làn da hồng phấn….. Cô biết mình bị mê hoặc, nếu không sẽ không giống người gỗ còn đứng đơ ở cửa.
“ Cô muốn rời đi?” Ánh mắt híp hẹp dài.
“ Không mà. Nhà tôi không có điều hoà, ở trong này thoải mái hơn.”
“ Điều hoà tắt thì về à?”
“ Có tắt cũng không về, ở trong nhà anh tốt hơn.”
“ Bởi vì có TV và máy tính.”
“ Còn có tủ lạnh nữa.” Nhếch miệng lên cười to.
Xem mặt cô đắc ý, Lục Cảnh Hàng lại càng không dễ chịu: “ Cho dù nhà tôi cái gì cũng có, cũng không muốn đem nơi này trở thành phòng khách.”
“ Cố Trữ không phải do tôi mời đến …” Muốn đem chân tướng mọi chuyện nói ra, Bạch Thuần đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Lục Cảnh Hàng ở nhà đã đủ thành câu chuyện, đổi chủ đề: “ Bên trong điện thoại có giọng nữ, quản lý Hàn à?”
Mỹ nam uống nước trên mặt lộ thần sắc xấu hổ: “ Thì, mẹ của cô ấy chuẩn bị tới đây, cho nên muốn giúp cô ấy mua vài đồ linh tinh.”
“ Mẹ của cô ấy, anh cũng muốn chăm sóc…”
“ Bởi vì lúc trước ở bên kia, bác ý đã quan tâm không ít.”
“ Vậy, cho dù tôi gọi Cố Trữ đến cũng không có gì, tôi cũng được anh ta quan tâm không ít.”
“ Quan tâm cái gì?”
“ Chương trình đài phát thanh, phí dịch vụ rất tốt.”
“ Tôi cho cô tiền lương ít à?”
“ Nếu có thể nhiều hơn nữa thì tốt nhất.”
Hai người không biết như thế nào càng nói giọng càng nhỏ, nhưng khoảng cách lại càng gần. Một bàn tay xoa cái trán Bạch Thuần Khiết: “ Tốt lắm à?”
“ Sớm hơn thì tốt rồi.”
“ …”
Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng nàn. Một nụ hôn môi thay thế dấu bàn tay ở trên trán: “ Quay về ngủ đi.”
“ Ừh.” Sao cô lại trở nên giống con chó nhỏ vẫy đuôi biết nghe lời thế này? Chỉ có điều, cảm giác cũng không tệ.