Beta: MinMin
Tần Ngọc Lâu còn cho rằng nghe nhầm rồi.
Nhưng thấy Phương Linh với Phương Phỉ đứng hai bên trái phải, cũng đang cố gắng tìm kiếm chung quanh.
Tần Ngọc Lâu khẽ cau mày. Bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng có chút bối rối, quẫn bách vang lên: “ Tiểu sinh…. tiểu sinh ở chỗ này….”
Phương Linh nghe thế liền quay người về hướng phát ra tiếng nói, lát sau, thấy nàng ấy đột nhiên lạnh lùng cất giọng nói: “Ngươi là ai?”
“ Tiểu sinh… tiểu sinh họ Tiết tên Ngọc, tự danh là Tử Uyên, nhân sĩ ở Nguyên Lăng, là biểu huynh của Lưu Bỉnh Thân, gia đình của tiểu sinh ở thành Nam, phố Hồng Hưng, ngõ Thanh Thủy ngay phía sau cửa tiệm bán y phục, trong nhà còn có mẹ già và muội muội, nhà ba nhân khẩu hôm nay…. hôm nay đi cùng biểu đệ đến tham gia yến tiệc, tiểu sinh…. tiểu sinh…”
Chỉ thấy người nọ vội vàng trả lời, càng nói càng gấp, cuối cùng bắt đầu nói năng có chút lộn xộn.
Phương Phỉ thấy vậy không khỏi thấp giọng cười thành tiếng, lại thấy Phương Linh trừng mắt nhìn mình, Phương Phỉ vội ngừng cười. Ngay sau đó liền chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc, bắt chước giọng điệu của ông cụ non, đi theo sau Phương Linh lạnh lùng nói: “Ai hỏi ngươi chuyện này? Hỏi ngươi vì sao lại xuất hiện ở đây, nơi này là dành cho nữ quyến, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Hay là ——”
Bỗng nhiên Phương Phỉ híp mắt, gằn từng chữ: “Ngươi thừa dịp không có ai, liền trà trộn vào để trộm cắp, còn dám tự tiện gọi khuê danh của tiểu thư nhà ta, nói, rốt cuộc ngươi định mưu tính cái gì?”
Người nọ nghe thấy thế liền hoảng hốt. Khuôn mặt cũng trở nên trắng bạch, hoang mang nói: “Cô nương xin đừng hiểu lầm, tiểu sinh không có ý này, vừa rồi lúc tiểu sinh đi ngang đây, nhìn thấy cô nương, cho nên mới tiến đến là…. là vì muốn…. muốn cùng Tần… tạ lỗi với Tần tiểu thư, tiểu sinh không có ý đường đột như lời cô nương nói, mong cô nương thứ lỗi….”
Vị họ Tiết tên Ngọc này, mỗi lần nói chuyện đôi tay đều chắp lại hành lễ, hai mắt rũ xuống không dám nhìn loạn, trông bề ngoài có vẻ cũng khá thành thật.
Hai người Phương Linh, Phương Phỉ nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.
Lúc này, Tần Ngọc Lâu mới chậm rãi xoay người lại, liền nhìn thấy ở phía mấy ngọn giả sơn gần đình viện có một thư sinh mặt mày sáng sủa tầm mười bảy mười tám tuổi. Người này mặt mũi khôi ngô, mi thanh mục tú, mặc bộ trường sam màu lam, trên thắt lưng còn đeo một khối ngọc bội màu trắng, trên người không còn vật trang sức nào khác. Lại nhìn thấy cổ áo cùng tay áo hình như đã giặt đến bạc màu, nhưng trông cả người từ đầu đến chân vẫn rất sạch sẽ chỉnh tề, làm người khác nhìn tới cũng cảm thấy dễ chịu.
Vị thư sinh hơi hơi cúi đầu, thần sắc dường như có chút khẩn trương.
Tần Ngọc Lâu liền nhàn nhạt hỏi: “Công tử cùng ta không hề quen biết, vì sao lại phải tạ lỗi?”
Âm thanh giọng nói của Tần Ngọc Lâu ôn nhu như nước, nỉ non mềm mại, làm người nghe cảm thấy trong lòng mềm nhũn, dư âm giọng nói vẫn như văng vẳng bên tai.
Tiết Ngọc nghe xong, trong lòng liền cảm thấy tê dại, trái tim trong lồng ngực đập nhanh vô cùng.
Nhịn không được liền giương mắt lên nhìn, trái tim bỗng như lại nhảy dựng lên, khuôn mặt liền ửng hồng, còn từ cổ đến vành tai đều đỏ nóng hầm hập.
Phương Phỉ nhìn thấy muốn cười lại không dám cười, cố gắng nín nhịn.
Tiết Ngọc vội cúi đầu, rũ đầu thật thấp, dường như trên mặt có chút luống cuống.
Một lát sau, ấp úng lắp bắp nói: “Tần…. Tần tiểu thư…. tiểu sinh …tiểu sinh thật là đường đột….”
Dừng một chút, thấy Tần Ngọc Lâu muốn lên tiếng, lại càng khẩn trương,kích động vội nói: “Kỳ thật đã hơn một năm qua, tiểu sinh luôn cảm thấy hổ thẹn với tiểu thư, ngày đêm ăn ngủ bất an, hôm nay có thể gặp mặt tiểu thư, tiểu sinh thật lòng muốn đến để tạ lỗi….”
Nói đến đây, giọng điệu của Tiết Ngọc hơi ngập ngừng, dường như có chút khó mở lời. Một lúc sau, dường như vô cùng xấu hổ mở miệng nói: “Năm kia tại Vương gia, tiểu sinh có may mắn được gặp mặt tiểu thư một lần, tiểu thư xinh đẹp tựa thiên tiên vậy, nhất thời khiến tiểu sinh kinh động, nhịn không được đã lén vẽ trộm một bức hoạ của tiểu thư, thế mà lại bị đám bạn hữu của tiểu sinh phát hiện, mới dẫn đến …”
Tiết Ngọc nói đến đây liền vội chắp tay hành lễ với nàng, vừa áy náy vừa xấu hổ lại giận dữ nói: “Nếu không phải tiểu sinh quá lỗ mãng, tâm tư không thuần khiết, thì thanh danh của tiểu thư không đến mức….. tóm lại mọi chuyện đều là do tiểu sinh sai, tiểu sinh thật làm mất mặt người đọc sách, thật uổng phí việc đọc sách thánh hiền, tiểu sinh vô cùng thấy hổ thẹn, biết sớm đã không dám làm như vậy…”
Giọng nói của Tiết Ngọc nhỏ lại, khi thấy vẻ mặt đang nghiến răng nghiến lợi của Phương Phỉ nói: “Hoá ra người đó chính là ngươi…”
Dừng một chút lại lạnh lùng nói: “Tiểu thư nhà chúng ta là thiên kim thế gia, từ nhỏ thấu tình đạt lý, phẩm hạnh đoan trang, thế mà lại bị một người thư sinh vô sỉ như ngươi làm hỏng thanh danh, ngươi còn dám lén lút vẽ trộm hình của người, thực sự là quá ty tiện mà, bây giờ ngươi nói vài ba câu xin lỗi, thì có thể cứu vãn được thanh danh của tiểu thư nhà chúng ta sao? Muốn tiểu thư dễ dàng bỏ qua như vậy à, quả thực đúng là mơ mộng hão huyền….”
Phương Phỉ vô cùng tức giận, quả thực nàng ấy rất ít khi có dáng vẻ hùng hùng hổ hổ như thế này, không ngờ hôm nay lại có được được trải nghiệm, tất nhiên có thể nhìn ra trong lòng nàng ấy đang rất căm phẫn.
Tiết Ngọc nghe xong, nhất thời sắc mắt hết trắng rồi lại hồng. Một lúc sau, xấu hổ cất tiếng nói: “Tiểu sinh biết đây là do sai lầm của tiểu sinh, không dám cầu mong tiểu thư sẽ tha thứ, chỉ là….. nếu như ảnh hưởng đến tiểu thư….”
Nói đến đây, Tiết Ngọc vội nhìn đến Tần Ngọc Lâu, đôi tay dùng sức nắm chặt góc áo của mình.
Lắp bắp nói: “Sang năm tiểu sinh sẽ đến kinh thành tham gia thi Hội, nếu việc chung thân đại sự của tiểu thư bởi vì sai lầm của tiểu sinh mà…, như… như vậy ngày nào đó…. tiểu sinh nguyện ý phụ trách….”
Phương Phỉ nghe xong cảm thấy rất nực cười. Nhịn không được tiến lên phía trước vài bước, vẻ mặt khinh miệt cúi đầu nhìn Tiết Ngọc, châm chọc nói: “Ta thấy ngươi đọc sách đến ngu người rồi, còn dám có suy nghĩ đũa mốc chòi mâm son ah…..”
Tiết Ngọc nghe xong, dường như vẻ mặt nhẫn nhịn đến đỏ bừng.
Tần Ngọc Lâu gọi một tiếng: “Phỉ Nhi.”
Rồi nhàn nhạt nói: “Chớ có vô lễ….”
Phương Phỉ quay đầu gọi một tiếng “ Tiểu thư”.
Nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của Tần Ngọc Lâu, liền lập tức im miệng, ngoan ngoãn lui về phía sau đứng.
Chỉ là vẫn không cam lòng trừng mắt nhìn người nọ. Tần Ngọc Lâu tiến lên một bước, nhìn thoáng qua người đứng phía dưới, thực ra sắc mặt cũng không có nhiều biểu tình, chỉ trầm tư một lúc mới lên tiếng: “Nếu hôm nay công tử cố ý đến đây để nói rõ nguyên nhân, vốn dĩ ta cũng không biết việc này vì sao lại xuất hiện, lần này công tử dũng cảm đứng ra chịu trách nhiệm, quả thực rất đáng khen, cũng theo như lời công tử nói, đây chỉ là hành động vô ý, vô tâm, mà việc đã đến nước này, Lưu phu nhân cùng gia mẫu lại là bạn tốt nhiều năm, nên tiểu nữ cũng không muốn truy cứu, chỉ là công tử là người đọc sách, có lẽ cũng biết quân tử có việc nên và không nên làm, hy vọng công tử sau này sẽ hành động cẩn thận hơn…”
Tiết Ngọc nghe thấy Tần Ngọc Lâu nói vậy, trong lòng vừa nhẹ nhõm liền lập tức khẩn trương.
Nhưng dần dần, cảm thấy lời nói của Tần tiểu thư như châu như ngọc, có tình có lí, trong lòng vừa thấy xấu hổ vừa thấy thêm ngưỡng mộ. Vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói: “Tiểu thư độ lượng khoan hồng, tiểu sinh cảm kích vô cùng, sau này sẽ càng thận trọng lời nói cử chỉ của mình, để không lại làm mất mặt thánh hiền…”
Tần Ngọc Lâu gật đầu, ngay sau đó nhàn nhạt nhìn Phương Linh đang đứng bên cạnh. Phương Linh hiểu ý, vội tiến lên một bước nói với người ở phía trước: “Nơi này chính là hậu viện dành tiếp đãi nữ quyến, công tử ở lại đây e là không ổn, nếu để người khác nhìn thấy, sợ là….”
Tiết Ngọc nghe thế vội nói: “Tiểu sinh đã rõ, tiểu sinh sẽ lập tức rời đi…”
Dứt lời, đôi môi mấp máy, dường như còn có chuyện muốn nói, nhưng vẫn cố nhịn xuống, chỉ nhìn đến Tần Ngọc Lâu bằng ánh mắt sâu thẩm cùng ấm áp, ngữ khí trịnh trọng nói: “Tiểu thư bảo trọng…”
Giọng nói chợt dừng lại khi nghe thấy tiếng bước chân sột soạt từ phía sau truyền đến.
Trong lòng Tần Ngọc Lâu chợt hốt hoảng, mấy nha hoàn cũng hoảng loạn xoay người, Phương Linh Phương Phủ cùng Quy Hân đứng phía sau vội tiến lên che chắn cho Tần Ngọc Lâu.
Quay người lại, liền thấy một nha hoàn khoảng mười bốn đang tiến lại đây. Trong lòng mọi người mới buông lỏng. Thưc ra nha hoàn kia không hề ngó ngang ngó dọc, chỉ nhìn đến Tần Ngọc Lâu với vẻ mặt cung kính, hành lễ nói: “Tần tiểu thư, lão phu nhân cho mời tiểu thư qua đó một chuyến….”
Trong lòng Tần Ngọc Lâu có chút nghi ngờ, mới vừa rồi không phải mới từ chỗ của lão thái thái đến đây sao?
Hình như nhìn nha hoàn này cũng có chút quen mắt, đúng là nha hoàn bên cạnh lão thái thái, Tần Ngọc Lâu cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được…”
Dứt lời, lại thuận miệng nói: “Linh Nhi đi theo ta, còn Phỉ Nhi cùng Quy Hân ở lại, nếu một lúc nữa Nhị thẩm cùng các muội muội có hỏi, hãy thông báo một tiếng…”
Bọn họ vội đồng ý, Tần Ngọc Lâu dẫn Phương Linh đi cùng nha hoàn kia đến chỗ vườn hoa.
Tần Ngọc Lâu vừa đi, Phương Phỉ cùng Quy Hân vội quay người lại thì đã không còn thấy bóng người, bọn họ không khỏi cảm thấy hoa mắt.
Lại nói Tiết Ngọc khi thấy người đến, sợ người khác nhìn thấy ảnh hưởng thanh danh của Tần Ngọc Lâu, vội cúi người lẫn trốn, đi vào đám bụi cây phía sau giả sơn để ẩn nấp. Ở đó lặng lẽ quan sát xung quanh một lúc, không thấy ai tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Du sao hắn là người đọc sách, trong vòng một ngày phải làm tới mấy việc lén lút như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, giày còn dính đầy bụi đất, quả thực nhìn rất chật vật.
Lại cảm thấy đau rát từ lòng bàn tay truyền đến, vội đưa lên nhìn, chắc vừa rồi mải trốn trong bụi cây đã cọ vào đâu đó làm, Tiết Ngọc liền cúi đầu thổi thổi, dù bị thương nhưng trong lòng lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trên mặt bất giác lại nở nụ cười ngây ngô.
—————//————
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Ngọc: Ta xuất hiện đầu tiên.
Nam chính ( xem thường): Yếu kém.
Tiết Ngọc: Tuy rằng có chút yếu kém, nhưng tốt xấu gì cũng là nam tử lên sàn đầu tiên…
Các khán giả, tiểu sinh mạng phép chào hỏi ( cúi người chắp tay thi lễ đắc ý cười.)
Nam chính ( híp mắt): Chờ đó…. rid Accent 2″/>