Beta: MinMin
Mùng tám tháng sáu, Nhan tri phủ thành Nguyên Lăng mở tiệc, cho mời rất nhiều phu nhân cùng các tiểu thư có tiếng trong thành đến dự.
Gọi là tiệc thưởng hoa, kỳ thật cũng không khác tiệc đối thơ, vẽ tranh là bao. Ở thành Nguyên Lăng này nhân sĩ, tài tử giai nhân vô cùng đông đảo, cũng lại đều là những người tao nhã có tiếng nên đều rất hào hứng đến dự những tiệc trà nhã hứng như thế này.
Nói tiệc thưởng hoa này do Nhan phu nhân chủ trì, nhưng kỳ thực mọi việc đều do một tay Nhan đại tiểu thư Nhan Minh Cẩm lo liệu chuẩn bị.
Những tiểu thư trong gia tộc lớn khi đến tuổi đều sẽ phải học tập chuyện quản lý sổ sách, nếu làm tốt sau này có thể đến nhà chồng tiếp quản gia đình, vun vén cho gia nghiệp.
Huống chi, Nhan Minh Cẩm sẽ gả vào một nhà quan lớn Binh Bộ Thị Lang quyền quý ở kinh thành, cũng là nhà cữu cữu của nàng, đợi ngày nào đó gả vào cửa thì nhất định phải biết tề gia nữ công, mà kinh thành còn là nơi dưới chân thiên tử, có chỗ nào không phải nhà cao cửa rộng phú quý bất phàm, sống ở nơi ấy ngày nào cũng phải hành sự chu toàn thoả đáng, không giống cuộc sống an nhàn thoải mái ở thành Lăng Nguyên này.
Vì vậy, lần này Nhan Minh Cẩm phải tự mình quán xuyến lo liệu, xem như là luyện tập trước khi gả ra ngoài.
Kỳ thật nói đến việc lo liệu yến tiệc, nói thì dễ, nhưng khi bắt tay làm thì không đơn giản chút nào.
Xưa nay việc lo liệu yến tiệc khá rườm rà, mọi việc đều phải chuẩn bị hết sức cẩn thận tỉ mỉ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất bởi lắm người nhiều miệng, nhưng luôn phải tìm cách giải quyết sao cho vẹn toàn hợp lý.
Lại nói, Tần Ngọc Lâu của Tần phủ từ khi mười ba tuổi nàng cũng đã bắt đầu tập quán xuyến mọi việc trong phủ, cũng rất nhiều lần nàng cầm trịch tổ chức yến tiệc cho gia đình, chỉ là người ngoài không biết đến chuyện này mà thôi.
Đây sợ là lần cuối cùng có thể gặp mặt Nhan Minh Cẩm trước khi thành thân, từ nhỏ Tần Ngọc Lâu cũng được xem như cùng lớn lên với hai huynh muội của Nhan gia, nhưng càng trưởng thành, tính cách con người ta mỗi người mỗi khác khó có thể dung hòa thân thiết với nhau như ngày còn thơ bé được nữa, sau đó lại bởi vì việc hôn sự mà hai nhà dường như có chút hiềm khích với nhau, nên mối quan hệ dần dần trở nên xa cách là vì thế, dù sao cũng từng thân thiết, lần này Tần Ngọc Lâu không đi cũng không được.
Ước chừng đã hơn nửa năm nàng chưa từng rời khỏi cửa, nàng không muốn bị người trong thành Nguyên Lăng nói ra nói vào, cho nên bình thường cũng không tùy tiện đi đâu thế mà thanh danh bên ngoài vẫn ngày càng xấu đi.
Điều này quả thực có chút châm chọc.
Bởi vì xưa nay nàng hiếm khi ra ngoài, nên đám nha hoàn trong Ngọc Lâu Đông vội vàng chuẩn bị, từ y phục, đồ trang sức, thậm chí là khăn tay, đều được bàn bạc cân nhắc kỹ lưỡng tỉ mỉ, giống như sắp đi làm chuyện đại sự vậy.
Ông nói ông có lý, bà cũng thấy mình có lý, Cố ma ma phải ra tay đập “ bang” trên mặt bàn một tiếng, lúc này mới có kết luận cuối cùng.
Cố mama là nhũ mẫu của Tần Ngọc Lâu, từ khi nàng còn tấm bé luôn được bà ôm ấp bảo vệ trong ngực, nên hai người vô cùng thân thiết với nhau, rồi sau khi Tần Ngọc Lâu được sắp xếp sống ở tiểu viện riêng, bà vẫn luôn đi theo để lo liệu mọi việc trong Ngọc Lâu Đông này.
Trong Ngọc Lâu Đông ngoại trừ Cố mama, còn có hai người trông coi viện là bà tử Tiền và Vương Nhị Gia, hai đại nha hoàn Phương Linh và Phương Phỉ, nhị đẳng nha hoàn gồm có Tương Lăng, Quy Hân, cùng tam đẳng nha hoàn gồm có bốn người Thái Phiệt, Phủ Tụ, Nhụy nhi, Đồng nhi. Còn có hai tiểu nha hoàn bảy tám tuổi làm chân chạy vặt cùng một vài bà tử nha hoàn chuyên làm việc nặng nhọc khác.
Trong viện còn được cho xây một phòng bếp nhỏ, do bà tử Tiết quản lý, cùng vài bà tử và nha hoàn làm việc vặt khác.
Đếm sơ sơ đã gần hai mươi người đầy tớ nhưng chỉ hầu hạ một người chủ tử duy nhất đó chính là Tần Ngọc Lâu.
Tiểu viện của những vị tiểu thư khác ngoại trừ việc không được xây thêm bếp nhỏ, thì tất cả đều được bày trí giống nhau, nhưng bởi vì đại tiểu thư và tứ tiểu thư có hai vị thái thái đứng lên lo liệu thu xếp nên mới được như thế, còn đối với hai vị tiểu thư con của thị thiếp, thì ngoài mặt thế nào, bên trong ra sao thì rất khó để nói.
Thấm thoát đã tới một ngày trước khi yến tiệc diễn ra, đột nhiên thái thái Viên thị sai nha hoàn Minh Nhi đi đến Ngọc Lâu Đông, nói rằng thái thái có việc muốn mời đại tiểu thư qua viện.
Tần Ngọc Lâu cân nhắc một chút, sợ là bởi chuyện ngay mai nàng rời phủ.
Lúc sáng sớm khi đến thỉnh an, thái thái đã nhiều lần căn dặn chuyện này, dù đây chỉ là một chuyến rời phủ mà xem ra mẫu thân vẫn vô cùng lo lắng khẩn trương.
Nghĩ thế, Tần Ngọc Lâu bèn sửa soạn đầu tóc, rồi dẫn theo Phương Phỉ cùng Tương Lăng đi đến viện của thái thái.
Đi qua một hoa viên, trên hàng lang gấp khúc, đã có thể nhìn thấy đại viện của chính phòng, đây cũng là viện lớn nhất trong Tần gia, còn thái thái thì sống ở Bắc Viện. Nhìn từ xa chỉ thấy ba bốn gian của đại phòng vô cùng nguy nga tráng lệ, bên trong còn có rất nhiều phòng nhỏ, bên ngoài viện có một tiểu nha hoàn đang quét sân, bên trong viện thì các bà tử bận rộn đi đi lại lại, trông thật náo nhiệt.
Tần Ngọc Lậu bước vào trong, các nha hoàn cùng bà tử vội vàng hành lễ, nàng mỉm cười xua tay, ngước mắt lên đã thấy đại nha hoàn đắc lực hầu hạ bên cạnh mẫu thân là Tri Xuân đang đứng trước bậc thềm ngoài phòng chờ mình.
Thấy nàng bước tới, vội chạy ra đón, mỉm cười nói: “Đại tiểu thư, người đến rồi, thái thái sớm đã bảo nô tỳ đứng ở đây chờ….”
Tần Ngọc Lâu hướng Tri Xuân khách khí chào một tiếng: “Tri Xuân tỷ tỷ.”
Tri Xuân vội hành đại lễ với Tần Ngọc Lâu, vẻ mặt sợ hãi nói: “Đại tiểu thư chớ nên xưng hô như vậy, muốn hại chết nô tỳ sao….”
Hai người hàn huyên một lát, nhân đó Xuân Hoa khẽ giọng nói với Tần Ngọc Lâu: “Đại tiểu thư người mau vào trong đi, thái thái chuẩn bị cho đại tiểu thư không ít đồ tốt đâu….”
Tần Ngọc Lâu nghe thấy vậy có chút ngạc nhiên.
Đúng lúc này, liền nghe thấy một giọng nói uy nghiêm từ trong phòng truyền ra: “Người cũng đã đến, đứng ở bên ngoài làm gì, còn không mau dẫn vào đây….”
Là giọng nói của một vị phu nhân, đang cố ý nói trầm giọng xuống để tỏ ra nghiêm khắc, nhưng vẫn không thể thay đổi được giọng nói ôn nhu mềm mại vốn có, nên chẳng thể làm người ta kinh sợ chút nào.
Tri Xuân cố ý rụt cổ vào. Khoé môi Tần Ngọc Lâu cong lên, mỉm cười đẩy cửa bước vào trong phòng. Vừa tiến vào đại sảnh, liền trông thấy một vị thái thái trẻ tuổi dịu dàng đang ngồi trên ghế, trên người cài kim thoa như ý bằng vàng ròng, đôi tay trắng nõn nà được đeo một đôi vòng ngọc phỉ thúy màu xanh dương, kết hợp với một bộ y phục kim sắc thêu hoa văn khổng tước bên ngoài choàng một áo lụa mỏng, trên đầu buộc một đai đầu khảm ngọc, thân hình vô cùng nở nang, nhưng không hề to béo mà vẫn cho cảm giác mảnh mai nhưng lại không quá gầy, quả thực là phong thái của một tuyệt sắc phu nhân.
Vị này là thái thái Viên Thị của đại phòng Tần gia, cũng chính là mẫu thân của Tần Ngọc Lâu.
Viên Thị ước chừng khoảng ba mươi hai ba mươi ba xuân xanh, nhưng diện mạo trời sinh ôn nhu mềm mại, một đôi mắt hạnh dịu dàng giống như thiếu nữ, lại ẩn chứa vài phần quyến rũ của một vị phu nhân, càng tô điểm thêm cho nhan sắc lộng lẫy như đóa hoa đào trong sương sớm, nhìn cứ ngỡ như mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thôi.
Chỉ là hiện giờ gương mặt ấy có chút nghiêm nghị, lúc Tần Ngọc Lâu tiến vào, còn trừng mắt với nhìn nàng một cái, dường như không mấy vui vẻ, đôi mắt còn ẩn chút lệ thu* nhưng chẳng hề dọa người, ngược lại chỉ làm cho người ta cảm thấy có vài phần giận dỗi.
*秋波/ lệ thu: (điển tích văn học): trích trong câu Mặt hồ lăn tăn gợn sóng trong gió thu, mặt nước trong veo lại dập dềnh. Trong thơ văn cổ “lệ thu” ý chỉ ánh mắt của người con gái như mặt nước hồ mùa thu. (trích Baidu)
Tần Ngọc Lâu thấy thế vội tiến lên, tựa vào cánh tay Viên Thị làm nũng nói: “Mẫu thân, nữ nhi đến trễ, làm mẫu thân phải đợi lâu, mẫu thân cứ tuỳ ý trách phạt đi, nhưng ngàn vạn lần đừng tức giận, nếu không trên mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn như vậy thật không tốt chút nào…..”
Giọng nói của Tần Ngọc Lâu vốn đã mềm mại, giờ lại cố tình làm nũng, nên vừa nghe đã làm lỗ tai đã cảm thấy tê dại, trong lòng cũng chợt tan chảy.
Trước nay Viên Thị vốn là người có tính cách dịu dàng ôn nhu, lại thường bị hai cha con bọn họ dỗ mãi sớm đã thành quen, vì có chút hơi bất mãn, nên mới cố tình thể hiện như vậy, lúc này thấy bảo bối tâm can nịnh nọt, bà cũng đã sớm mềm lòng.
Song nghe những câu chữ ấy trong cái miệng bôi mật của nữ nhi, quả thực làm người ta vừa giận vừa vui.
Viên Thị lại trừng mắt nhìn Tần Ngọc Lâu một cái, không khỏi dùng ngón tay chọc vào trán của nữ nhi, ngoài miệng hờn dỗi nói: “Tiểu nha đầu không có lương tâm, chính là không vui vẻ vào gặp lão bà tử này đúng không? Vẫn còn nhàn rỗi đứng bên ngoài tán gẫu cùng nha hoàn, không biết có người đang chờ đợi sao, nhìn xem, rề rà ở bên ngoài tận gần nửa canh giờ, tóc của mẫu thân con xíu chút nữa thì bạc trắng cả luôn…”
Viên Thị bất mãn lên án.
Bên trong người đang chờ sốt ruột đến sắp bạc cả tóc, mà người bên ngoài lại đủng đỉnh hàn huyên cùng nha hoàn, Viên Thị ngẫm lại vẫn thấy tức, tuy rằng tướng mạo bà trời sinh ôn nhu như nước, nhưng thực ra tính tình khá nóng vội.
Tần Ngọc Lâu nghe thấy thái thái tự nhận mình là lão bà tử, nhất thời không nhịn được liền bật cười, nắc nẻ cười đến run cả vai, vẻ mặc đầy ý cười, nói: “Ôi ôi, thái thái của con, người đừng trêu chọc nữ nhi phải bật cười như thế này, bằng không trên mặt nữ nhi lại xuất hiện đầy nếp nhăn mất….”
Viên Thị thấy nữ nhi làm nũng trên người mình, ý cười trên mặt bà đều không thể che giấu, nghĩ đến gần đây khi đi đến vấn an lão phu nhân, người bên ấy luôn miệng nói “ Lão bà tử này nọ”, có lẽ do nghe nhiều, vừa rồi nhất thời buột miệng thốt ra.
Bị nữ nhi cười nhạo một lúc, khuôn mặt già không khỏi ửng đỏ lên, nhưng hiếm khi nhìn thấy nữ như vui vẻ như vậy, cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Tri Xuân đứng ở một bên thấy thế, cũng khẽ cười theo. Vất vả lắm hai người mới bình tĩnh lại được, Tần Ngọc Lâu liền đích thân châm trà cho Viên Thị, lại xoa bóp vai cho bà, vẻ mặt chân thành nói: “Thái thái xinh đẹp, đừng bực tức nữa, nữ nhi biết sai rồi, sau này chỉ cần thái thái lệnh một tiếng, chắc chắn nữ nhi sẽ lập tức chạy đến, một khắc cũng không dám chậm trễ…”
Như thế, mới dỗ ngọt được Viên Thị.
Hầu hạ Viên Thị uống trà xong, lúc này Tần Ngọc Lâu mới hỏi: “Hiện tại mẫu thân gọi nữ nhi đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Viên Thị nghe thế, không khỏi hừ một tiếng, nói: “Muốn gặp nữ nhi của mình còn cần phải có chuyện quan trọng à?”
Tuy nói như vậy, lại nghiêng đầu nháy mắt với Tri Xuân một cái.
Tri Xuân vội gật đầu, đi vào bên trong phòng nghỉ, khi bước ra, thấy cầm một cái khay bên trên đặt một hộp trang sức bằng gỗ điêu khắc khảm ngọc hai tầng, Tri Xuân hướng Tần Ngọc Lâu chớp chớp mắt, rồi đem chúng đến trước mặt Viên Thị.
Viên Thị lại nhìn Tần Ngọc Lâu nói: “Lâu nhi con mở ra đi….”
Tần Ngọc Lâu mở hộp trang sức ra, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.
Bên trong chính là một bộ trang sức nạm vàng khảm những viên trân châu hồng ngọc, bốn cây kim thoa, bốn cây trâm cài, cùng một bộ hoa tai hồng ngọc, trên mỗi món trang sức đều được khảm những viên ngọc bích nhiều kích lỡ lớn nhỏ, viên lớn nhất cũng cỡ bằng ngón tay cái, hết sức quý giá. Tuy bản thân cũng không lạ gì với những đồ trang sức đắt giá, nhưng bây giờ Tần Ngọc Lâu vẫn không khỏi tránh được sự kinh diễm.
Tần Ngọc Lâu có chút ngạc nhiên nhìn Viên Thị, hỏi: “Mẫu thân, số trang sức này người muốn tặng cho Lâu Nhi sao?”
Viên Thị âm dương quái khí nhìn Tần Ngọc Lâu, nói: “Tiểu nha đầu không lương tâm này bình thường chẳng thèm nhớ đến người mẫu thân này, mà ta thì mỗi giờ mỗi khắc đều rất muốn gặp mặt tiểu tổ tông nhà ngươi, ai ya, quả nhiên, con gái chính là của nợ của phụ mẫu, lời nói này của tổ tông lưu lại thật là chân lý, luôn lặp lại không ngừng mà….”
Viên Thị càm ràm một lúc, liền lấy một cây kim thoa từ hộp trang sức cài lên tóc của Tần Ngọc Lâu, quả nhiên màu đỏ tươi như máu này cực kỳ hợp với nhan sắc của nữ nhi, càng tô điểm thêm gương mặt đẹp lộng lẫy vô cùng động lòng người, ngay cả người phu nhân như Viên Thị cũng cảm thấy có chút loá mắt.
Viên Thị nhìn qua nhìn lại, thực sự càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, bỗng nhiên lời nói trở nên nghiêm túc: “Ngày mai con hãy dùng bộ trang sức nay đi tham gia yến tiệc, nhưng không được phép ăn mặc nhã nhặn như thường ngày, nữ nhi của ta vốn có dung mạo tuyệt sắc, vì cái gì mà phải che giấu, vì cái gì mà phải cảm thấy xấu hổ. Lâu Nhi, không cần để ý những lời nói vô tâm ấy, xưa nay nữ nhi của Tần gia ta phẩm hạnh đoan trang, huệ chất lan tâm*, cây ngay không sợ chết đứng…”
(Huệ chất lan tâm*: Người mang khí chất của hoa Huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.)
——————//—//—————-
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ra chương chậm, thành thật xin lỗi….