Beta: MinMin
Lại nói trước đó.
Ngày ấy Tần Ngọc Lâu sai người mang trả lại ngọc bội cho Nhan Thiệu Đình, nhưng chàng ta không nhận rồi gửi trở về.
Nhan Thiệu Đình truyền lời rằng muốn nàng giữ lại làm kỷ niệm, có lẽ đây cũng là…. món đồ vật cuối cùng mà chàng ấy có thể tặng cho nàng.
Tần Ngọc Lâu cầm ngắm miếng ngọc bội thật lâu, cuối cùng phân phó Phương Linh đem để vào nhà kho khoá lại.
Nhan Thiệu Đình hộ tống Nhan Minh Cẩm đến kinh thành thành thân. Từ đây chàng ấy và nàng từ biệt đôi đường, âu cũng phải chấp nhận mà thôi.
Lại nói, sau khi Viên Thị có hỉ sự, ngày nào cũng phải nằm nghỉ tĩnh dưỡng trong phòng, buồn chán sắp không còn chịu nổi nữa, cứ đứng ngồi không yên, Tần Ngọc Lâu phải thường xuyên tới bồi mẫu thân trò chuyện.
Ngày ấy, lúc từ viện của Viên Thị trở về đến bên ngoài của Ngọc Lâu Đông thì gặp Tần Ngọc Khanh cũng từ Minh An Viện của lão phu nhân trở lại.
Mặc dù viện của hai nàng rất gần nhau, nhưng dường như cực hiếm khi chạm mặt, mà cũng rất ít khi đi qua viện của nhau thế này.
Hai tỷ muội hoàn toàn không thân thiết.
Rõ ràng là tỷ muội ruột thịt, nhưng lại xa lạ chẳng bằng như hai vị đường muội.
Rõ ràng lớn lên bên nhau, cùng nhau chơi đùa, lúc còn rất nhỏ, dường như hai tỷ muội còn rất thân thiết, thậm chí trong trí nhớ của nàng thì hai người còn thường xuyên ngủ chung một giường, không ngờ bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh nhìn nhau không thể nói một lời như vậy.
Trước đó vài ngày, bởi vì Tần lão gia với Viên Thị ầm ĩ rất lớn với nhau, làm mọi chuyện trong phủ cũng rối ren hết cả, chẳng biết từ khi nào, bọn hạ nhân trong phút chốc cũng biết được tám chín phần của câu chuyện.
Dư luận xôn xao truyền từ người này sang người khác, nhưng dường như Tần Ngọc Lâu và Tần Ngọc Khanh lại chẳng mấy quan tâm đến. Mấy ngày trước Tần Ngọc Khanh đến thỉnh an Viên Thị, hai người có nhìn thấy nhau từ xa xa, còn tới hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.
Tưởng rằng hai người cũng sẽ chẳng có chuyện gì để nói, lại không ngờ Tần Ngọc Khanh bỗng dừng bước, đứng cách Tần Ngọc Lâu không xa, chợt nói với nàng: “Cho dù là Thích gia hay Tiết gia, đều không liên quan đến muội, muội không hề có hứng thú, muội cũng hoàn toàn không nguyện ý đặt dưới danh nghĩa của kế mẫu…”
Giọng điệu của Tần Ngọc Khanh nhàn nhạt trước sau như một, khiến người nghe không nhận ra được cảm xúc gì.
Tần Ngọc Lâu nghe nàng ta nói xong thì có chút kinh ngạc, sau đó nhướng mày nói: “Ồ? Ra thế, đó là cách tốt nhất rồi…”
Tần Ngọc Khanh thấy nàng nói như vậy, dường như có chút ngoài ý muốn. Chỉ mím môi, nhìn nàng một lát, rồi lại tiếp tục quay trở về viện của mình.
Tần Ngọc Lâu đứng tại chỗ, rồi thở dài một tiếng. Chỉ cảm thấy khi người ta trưởng thành, cuộc sống không tránh khỏi nhiều khi gặp những chuyện khó xử. Ví dụ như, trong lời nói của Tần Ngọc Khanh ý tứ chỉ là gần đây nghe thấy những lời đồn đại trong phủ, muốn giải thích một chút rằng không phải muốn đoạt mối hôn sự của nàng đâu, hay lại có ý tứ rằng đây đúng giận chó đánh mèo, vô duyên vô cớ liên lụy mà lại nàng ấy.
Rốt cuộc là như thế nào, chẳng thể phân biệt nổi. Lòng người trở nên phức tạp, thật giả khó phân, giữa người với người một khi đã có khoảng cách, thì đúng sai ai hay.
Nhưng mà trước sau mỗi người đều sẽ từ từ trưởng thành, thậm chí…. càng ngày càng xa cách.
Lại nói đến chuyện Thích gia đến đây cầu hôn, Tần gia vốn đã chuẩn bị xong hết.
Nhưng khi người đại diện của đối phương tới, vẫn khiến cho Tần gia kinh ngạc một phen.
Lúc này tại Tần gia, vị phu nhân của tuần phủ đề đốc Phúc Kiến – Lục phu nhân cùng Nhan gia, ba gia đình đang ngồi lại với nhau để thương nghị xem xét về việc hôn sự, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quái, còn có chút ngại ngùng.
Từng có một khoảng thời gian, Viên Thị thiếu chút nữa đem tổ tông mười tám đời của hai nhà nọ hỏi thăm một lần, nếu không bởi vì Lục gia kia bất thình lình nhảy vào, nếu không vì Nhan gia nói không giữ lời, thất tín bội nghĩa, e rằng chung thân đại sự của Lâu Nhi đã xong xuôi cả rồi.
Nào giống như bây giờ ngại ngùng ngồi ở đây, vì mối hôn sự tương lai vốn dĩ bà không vừa lòng chút nào mà phải đấu trí đấu mưu thế này.
Lại nói, từ sau khi đoàn người Lục phu nhân và Nhan lão phu nhân bước vào phòng. Viên Thôi chỉ nhíu mày âm thầm quan sát. Dường như Lục phu nhân biết được ý đồ của Viên Thị, chỉ chớp chớp mắt, cười nói: “Theo lý mà nói trước khi cầu hôn, Tu Nhi phải đến đây thăm hỏi trưởng bối một lần mới phải, nhưng Tu nhi mới ra hiếu, đúng lúc lão tổ tông trong phủ lại bị bệnh nặng, thân là trưởng tử trưởng tôn của hầu phủ, phải luôn lấy chữ hiếu làm đầu, nên không thể rời đi lúc này được, nhưng lại lo lắng về mối hôn sự này, đành phải phó thác người làm di mẫu này đến thay mặt Thích gia đi một chuyến, ta đã định đến đây một mình để cầu hôn, chỉ là không biết là lễ nghĩa tại thành Nguyên Lăng và kinh thành cùng Phúc Kiến của chúng tôi khác nhau hay không, lo rằng sẽ thất lễ, cho nên mới mời Nhan lão phu nhân đi cùng…”
*Di mẫu: dì
Hoá ra Lục phu nhân cùng hầu phủ kia còn tồn tại một tầng quan hệ như vậy. Lời nói này của Lục phu nhân hoàn toàn hợp lý. Từ xưa việc hôn sự luôn phải được trưởng bối làm chủ, theo lý mà nói từ việc tới xem tức phụ, cầu thân, rồi hạ sính lễ đều phải do phụ mẫu tự mình xử lý, nhưng bởi hai bên xa xôi đường xá cách trở, cho nên trưởng bối hai bên có thể nhờ một tôn phụ có chút danh tiếng thay thế cũng được.
- Tức phụ: dâu, nàng dâu, cháu dâu
*Tôn phụ: Người phụ nữ có họ hàng và đã kết hôn.
Hơn nữa Lục phu nhân còn mời Nhan lão phu nhân đến, cũng là đã cố kỵ các mặt, có thể nói là rất giữ thể diện cho Tần gia.
Có lẽ Tần gia sớm đã đoán ra trước, nhưng đã đến lúc này mà Viên Thị vẫn chưa nhìn thấy Thích Tu kia thì trong lòng có chút không vừa ý.
Tuy trên người đã có hôn ước, tuy sớm ván đã đóng thuyền, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của nữ tế, là người hay quỷ còn không biết, làm sao có thể dễ dàng gả nữ nhi của mình qua đó đây.
Trong lòng Viên Thị hơi trầm xuống, trầm ngầm một lúc, đang muốn lấy mối hôn sự trên người Tần Ngọc Lâu đẩy cho Tần Ngọc Khanh, nhưng lại không ngờ, vị Lục phu nhân kia còn nhanh hơn một bước, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lần này Thích gia đến đây là yêu cầu cưới trưởng nữ Tần Ngọc Lâu của Tần gia.
Viên Thị cùng Tần lão phu nhân liếc mắt nhìn nhau, tỏ ra rất kinh ngạc.
Lục phu nhân che khăn cười nói: “Kỳ thật, trước đó ta đã gặp qua đại tiểu thư nhà các vị một lần, phong thái như hoa như ngọc làm người ta nhớ mãi không quên, quả thật không dám giấu, từ đáy lòng ta vô cùng thích Tần gia đại tiểu thư….”
Viên Thị nghe xong có chút kinh ngạc, chỉ rũ mắt trầm tư một lát, rồi bỗng nhìn Lục phu nhân trực tiếp nói thẳng không cố kỵ: “Phu nhân hậu ái quá rồi, người đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng có một chuyện muốn nói rõ ràng, kỳ thật phụ thân đã sớm qua đời, mấy năm nay Tần gia cùng hầu phủ cũng không hề lui tới qua lại với nhau, trước đó cũng không hề biết hai gia đình chúng ta đã sớm có hôn ước, mà nay đại nha đầu cũng đã đến tuổi cập kê nên lúc trước trong nhà đã tìm được cho nữ nhi một mối hôn sự khác, giờ chỉ sợ rằng đại nha đầu không thể gả đến hầu phủ được nữa. Nhưng cũng may Tần gia chúng tôi nữ nhi đông đảo, xưa nay lại rất dụng tâm nuôi dưỡng, không phải khoe khoang nhưng gia đình chúng tôi còn có một nhị nha đầu rất có tài năng, từ tính tình, đến tướng mạo cũng không hề thua kém đại nha đầu…”
Dứt lời, Viên Thị mỉm cười nhìn về phía Nhan lão phu nhân nói: “ Lão phu nhân rõ nhất mà, nhị nha đầu nhà chúng tôi cũng nằm trong bảng xếp hạng mỹ nữ của thành Nguyên Lăng này, lão phu nhân, người nói có đúng không…”
Nhan lão phu nhân nghe vậy có chút kinh ngạc, không ngờ Viên Thị thế mà lại thay Tần Ngọc Lâu đẩy mối hôn sự tốt như thế này cho người khác, mà nghĩ đến Tần Ngọc Lâu, trong mắt của Nhan lão phu nhan có chút phức tạp, chỉ là lần này Lục phu nhân kia cố ý mời bà đến đây cầu thân, nên không tiện cần thiệp quá nhiều.
Một lúc sau, bà chỉ mỉm cười khách sáo nói: “ Tất nhiên nữ nhi của Tần gia ai cũng tốt, Lâu Nhi và Khanh Nhi, chúng đều nằm trong bảng xếp hạng mỹ nhân của thành Nguyên Lăng, aiya, chỉ tiếc Nhan gia của ta không có phúc phận này….”
Thật ra lời nói lúc này của Nhan lão phu nhân là thật lòng, bà thật sự rất yêu thương Tần Ngọc Lâu. Tới lúc này đây vẫn không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.
Viên Thị nghe vậy liền nhìn về phía Lục phu nhân cười vui vẻ: “ Xưa nay nhị nha đầu không hề thua kém gì đại nha đầu cả, hiện giờ cũng đã đến tuổi cập kê….”
Viên Thị ra sức tiến cử Tần Ngọc Khanh. Lục phu nhân nghe vậy, trên mặt có chút chần chờ, nhìn Viên Thị, lại nhìn lão phu nhân, trầm tư một lúc, khó xử nói: “ Đại danh của Tần gia nhị tiểu thư, quả thực đã nghe nói từ lâu, tuyệt không hoài nghi, nhất định là vô cùng tốt, nhưng cũng xin nói thật rằng, chất nhi của ta chính là trưởng tử trưởng tôn của hầu gia, mà xưa nay Thích gia lễ giáo nghiêm khắc, đích thứ rõ ràng, tổ huấn con ghi rõ quy định rằng trưởng tử trưởng tôn không phải đích nữ không cưới, trưởng nữ mà không phải đích nữ cũng không gả, là như vậy…”
Lục phu nhân nói đến đây có chút chần chờ, dường như rất khó xử, nhưng ý tứ trong lời nói không cần nói cũng hiểu.
Không phải đích nữ không cưới!
Viên Thị cùng Tần lão phu nhân hai mắt nhìn nhau. Có lẽ sớm đoán trước đối phương sẽ uyển chuyển từ chối, nhưng không ngờ rằng lại bị trực tiếp khước từ như vậy.
Đã thế thì chẳng còn gì để bàn.
Thậm chí vốn muốn nói đến câu “Dưới danh nghĩa”, cũng phải nuốt vào trong. Lục phu nhân dứt lời, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Viên Thị và Tần lão phu nhân, dừng một chút, lại liếc nhìn Nhan lão phu nhân, hơi mỉm cười nói: “ Kỳ thật, ta cũng biết một chút việc hiện giờ đại tiểu thư đang tìm kiếm mối hôn sự, chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên mới vội vàng đến đây, lo lắng cháu dâu sẽ bị người khác cướp mất, may mà, nghe nói tuy đã tìm được nhưng chưa có định đoạt, cuối cùng ta cũng đã đuổi kịp…”
Lục phu nhân nói như vậy, nhất thời Viên Thị và Tần lão phu nhân không còn gì để nói, ngược lại trong lòng Lục phu nhân lại đang gật gù hài lòng.
Nếu đối phương vì thấy dòng dõi cao quý lại muốn trèo cao, thì Lục phu nhân sẽ rất không vui, nhưng thấy thái độ của Viên Thị như vậy, kỳ thật chỉ vì lo lắng suy tính thiệt hơn cho nữ nhi. Một khi đã không hiểu rõ đối phương ra sao, thì không dám dễ dàng đem nữ nhi của mình gả đến đó.
Cũng là mẫu thân, Lục phu nhân làm sao không hiểu. Nghĩ như vậy, Lục phu nhân nhìn thẳng về phía Viên Thị, ánh mắt tràn đầy sự chân thành thẳng thắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Kỳ thật Thích gia chính là công thần khai quốc, tuy lễ giáo nghiêm khắc, nhiều quy củ, rất nhiều người cũng sợ gả nữ nhi đến sẽ chịu khổ, lại không biết rằng tuy nghiêm khắc cũng là điểm tốt, ví như tổ huấn của Thích gia, nam tử khi ba mươi không có hài tử mới có thể nạp thiếp, nam tử khi bốn mươi không có hài tử phạm vào thất xuất* mới có thể hưu thê, quy củ của Thích gia nghiêm khắc nhưng không chỉ nhắm vào nữ tử, chính là mọi người đều bình đẳng, tự mình biết rằng buộc bản thân…”
*Thất xuất: Thời phong kiến quyền giải trừ hôn nhân (ly hôn) đều nằm trong tay đàn ông. Nên chỉ có từ “hưu thê / xuất thê: bỏ vợ” chứ ko có ngược lại. Và người phụ nữ phạm vào 7 điều sau sẽ bị hưu bỏ, 7 điều này gọi là “Thất xuất”. “Thất xuất” gồm có: Không con, Dâm dật, Không hiếu thuận, Khẩu Lưỡi, Trộm cắp, Đố kị, Mắc bệnh khó chữa.( Baidu- MinMin dịch)
Lục phu nhân nói xong, liền thấy đôi mắt Viên Thị hơi loé sáng. Lục phu nhân lại khẽ thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật, ta cũng có nữ nhi, chưa tròn mười bốn tuổi, nếu không phải tuổi còn quá nhỏ, nếu không phải Tu Nhi sớm đã có hôn ước, ta cũng rất muốn đem nữ nhi gả cho Thích gia, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn do gia giáo gia phong của Thích gia, mà chủ yếu là bởi Tu nhi chính là hài tử mà người ta có thể yên tâm phó thác cả đời, di phu* cũng rất xem trọng Tu Nhi, yêu thương như nhi tử của mình…”
*Di phu: dượng
Lời của Lục phu nhân đều có ý tứ rõ ràng.
Viên Thị thấy vị Lục phu nhân này tuy sinh ra đã cao quý, nhưng ăn mặc lại rất đơn giản, cái này gọi là sắc đẹp ở trong xương tuỷ chứ không để ngoài da, ăn mặc tuy đơn giản nhưng khí chất trên người thì không cần bất cứ phục sức nào cũng vẫn rất hoa lệ, cao sang.
Hơn nữa nhìn từng cái cau mày từng nụ cười của bà cũng vô cùng đoan trang ưu nhã, dung mạo như hoa, khoé miệng luôn túc trực nụ cười.
Khi nói chuyện cùng Viên Thị, bà luôn dùng đôi mắt đầy chân thành thẳng thắn khiến người khác cảm giác đầy tin tưởng.
Viên Thị nghe đến đây không khỏi có chút giao động.
Lại không khỏi cùng lão phu nhân liếc mắt nhìn nhau. Sau khi đám người của Lục phu nhân rời đi, Viên Thị phân phó Tri Xuân mời Tần Ngọc Lâu đến.
Lúc này, Viên Thị cảm thấy toàn thân mệt mỏi, dường như trong lòng có con lăn gắt gao di chuyển, từng chút từng chút san bằng tất cả.
Câu đầu tiên khi nhìn thấy Tần Ngọc Lâu, Viên thị buồn bã nói rằng: “ Lâu Nhi, nương rất xin lỗi con!”
————//—-//———
Tác giả có lời muốn nói: Trong văn án đã nói là tiền hôn hậu ái nha! Trước lúc thành thân nữ chính chỉ liếc mắt nhìn thấy nam chính một lần, lần gặp gỡ chính thức chính là buổi tối ngày đại hôn!