• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin


Viên Thị ngồi liệt kê những nam tử chưa thành thân có chút gia thế ở thành Nguyên Lăng ra, tuổi từ mười sáu đến hai mươi hai, loại bỏ đi những thành phần không đứng đắn, ăn chơi trác táng, thì kết quả sau khi sàng lọc được 10 đấng anh tài.

Tần gia cũng không nghĩ đến việc gả Tần Ngọc Lâu đi xa, cho nên lần này Viên Thị chỉ chọn con rể trong những gia đình mẫu mực, kiên trì lấy tiêu chuẩn phải là nhân sĩ trong thành Nguyên Lăng.

Viên Thị hao phí tâm tư đi hỏi thăm tìm hiểu, kết quả vẫn chưa tìm được người nữ tế ưng ý, ngược lại nghe rất nhiều chuyện bát quái từ miệng người khác.

Hoá ra trưởng tử hai mươi hai tuổi của Trương gia đã âm thầm đính hôn tận hai lần, nhưng cả hai lần đều không thành, nguyên do sâu sa là người đầu tiên đính hôn mới được nửa năm bị bệnh nặng qua đời, còn người thứ hai vừa hứa hôn ba tháng trên đường đi chùa dâng hương bị bắt cóc làm nhục, ba ngày sau cô nương ấy không chịu được sự nhục nhã đã thắt cổ tự tử.

Quả thực Trương gia giấu những việc này quá kín kẽ rồi!

Chậc chậc chậc……Những gia đình như vậy, Viên Thị làm sao dám suy xét đến?

Còn vị ấu tử mười tám tuổi của Trần gia kia, thật ra tuổi cũng tầm Lâu Nhi, hai năm qua Viên Thị đã từng nhìn từ xa một lần, tuy tướng mạo không quá tuyệt hảo, nhưng cao to, cũng coi là một đấng anh tài, cho nên bà cố ý lưu tâm vài lần, chỉ là dường như mắt nhìn người của Viên Thị đã sai rồi?

Vị trước mắt kia tai to mặt lớn, khuôn mặt béo muốn phè cả mỡ ra có giống một con heo béo không cơ chứ? Đâu giống người trong trí nhớ của bà, tuấn tú lịch sự ở đâu chứ?

Tiếp đó có một nhi tử của gia đình giàu có mới nổi, bởi vì nữ nhi được gả làm tiểu thiếp cho một vị vương gia ở kinh thành nên mới phát tài như vậy, chỉ là nhi tử của gia đình đó lớn lên mắt để trên đỉnh đầu, dường như hắn cho rằng nhà hắn có nữ nhi quyền thế khuynh đảo lục cung như Quý Phi nương nương không bằng, cả ngày diễu võ dương oai, ngang tàng bá đạo, như muốn tìm đường chết, quả thực Tần gia của bọn họ cũng không nên dính vào.

Ngoài ra có hai gia đình gia thế khác tuy rất vừa lòng, nhưng một người tướng mạo quá xấu xí, người còn lại chỉ thích ở nhà ngày ngày xướng tuồng hát kịch. Còn có hai gia đình dòng dõi khá nghiêm cẩn, gia thế danh giá hơn Tần gia, nhưng dường như bọn họ luôn xem thường Tần gia sau khi thất thế.

Rốt cuộc thì cảm thấy chẳng có tý hy vọng nào.

Chỉ còn lại hai người nữa thôi, nhưng một trong hai người đó gia thế thì tầm thường, người nọ tư chất cũng bình thường nốt. Người còn lại Viên Thị cũng không mấy lưu tâm lắm đó chính là đích thứ tử Lưu Bỉnh Khôn của Lưu gia.

Lưu Bỉnh Khôn lớn hơn Lâu Nhi một tuổi, tướng mạo cũng khá tuấn tú, tuy so với Nhan Thiệu Đình thì kém hơn một chút, nhưng hắn ta cũng cao to, chín chắn oai hùng, là một công tử thế gia trong thành Nguyên Lăng này, cũng được xem như là thiếu niên ngọc thụ lâm phong.

Hơn nữa Lưu phu nhân cũng rất vừa lòng Lâu Nhi nhà bọn họ.

Chỉ là tính tình Lưu Bỉnh Khôn có chút bướng bỉnh cố chấp, cả ngày nhảy nhót lung tung, tuy đã mười bảy tuổi, căn bản vẫn không có ý định hồi tâm chuyển ý, giống như một đứa trẻ, cả ngày chỉ biết rượu chè chơi bời, so với những nam tử ăn chơi trác táng khác vẫn tốt hơn một chút, nhưng vẫn thiếu sự thận trọng, hơn nữa Lưu gia còn kém xa với Tần gia….

Cũng không biết có phải vì trong lòng bà sớm đã nhận định tiểu tử Nhan Thiệu Đình kia, nên vô luận là ai cũng cảm thấy không hài lòng.

Căn bản trong lòng Viên Thị có chút do dự, âm thầm thề nhất định phải tìm cho Tần Ngọc Lâu một đấng lang quân như ý. Thứ nhất là vì hạnh phúc của nữ nhi, thứ hai là vì vô cùng tức giận Nhan gia đã nói không giữ lời, trở mặt vô tình, đồng thời cũng tức với người bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ đồn đại thất thiệt về nữ nhi bảo bối của bà.

Viên Thị thầm nghĩ, nữ tế* của bà nhất định phải tài mạo song toàn, nhất thế vô song, nghĩ đã thấy vui sướng khi nhìn thấy đám người đó phải ghen tị đỏ mắt, những người trở mặt vô tình sẽ phải sáng mắt ra.

*nữ tế: con rể

Chỉ là trước mắt, đừng nói đến tuyển một người nữ tế tài mạo vô song, mà đến cả người có thể sánh bằng tiểu tử Nhan Thiệu Đình kia còn chưa tuyển được nữa kìa!

Mấy ngày nay Viên Thị lo lắng đến độ cáu kỉnh, sốt ruột tới mức suốt ngày lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thanh niên tài đức trong thành Nguyên Lăng này tuyệt chủng hết rồi sao?”

Thực sự Viên Thị sốt ruột lắm rồi.

Tần Ngọc Lâu đã tròn mười sáu tuổi, nàng sinh vào tháng hai nên sang năm bước sang tuổi mười bảy đã là đại cô nương rồi, ở cái thời buổi này, hoặc giống như Nhan Minh Cẩm vậy, phải gả đi nơi xa, hoặc là phải chậm trễ một chút.

Nếu kéo dài thêm hai năm, hoặc tròn hai mươi tuổi, như vậy chắc chỉ có thể đi làm kế phòng cho loại phàm phu tục tử mà thôi.

Xưa nay con mắt nhìn người của Viên Thị rất tốt, nhưng thực sự không biết nên chọn ai, rồi lại cảm thấy ai cũng không xứng với bảo bối tâm can của bà.

Tần lão gia nhìn thấy Viên Thị ngày ngày tâm trạng đều nóng như lửa đốt, hết nhăn mày, miệng cũng mím chặt, mà trước nay Viên Thị là người rất bình thản, đây có thể nói là lần đầu tiên ông nhìn thấy bà lo lắng đến như thế, tới bữa tối bà cũng chẳng nói được mấy câu làm Tần lão gia khó tránh khỏi có chút đau lòng.

Chỉ đành ôm Viên Thị nhẹ giọng trấn an: “Việc kén nữ tế không chỉ ngày một ngày hai sẽ thành, cũng không thể là chuyện nhất thời nửa khắc, càng nóng vội, càng dễ hỏng việc, tạm thời chúng ta cứ chậm rãi chút một, hơn nữa ta cũng không muốn Lâu Nhi rời khỏi sớm như vậy, nàng nói đúng không….”

Tần Lão gia nói xong, bỗng nhiên thấy Viên Thị nhướng mắt im lặng nhìn mình. Cứ nghĩ rằng nói thế là có thể vỗ về được phu nhân, nào ngờ bà nghe xong liền hít thở không thông, nghiến răng nghiến lợi nói với Tần lão gia: “Hay nhỉ, hóa ra nữ nhi từ bụng tôi sinh ra nên giờ đây chỉ là con của mình tôi, tôi ngày ngày lo lắng đến mức hàng đêm không thể ngủ yên giấc, lão gia thì giỏi rồi, có phải hay không đang ngồi nói mát nhau, cái gì mà từ từ kén nữ tế, nếu không nhanh chóng thu xếp, sợ người nữ nhi này của ông bị Tần lão gia ông giữ ở giá suốt đời luôn….”

Tần lão gia cũng không ngờ rằng lòng tốt của mình lại làm hỏng việc, còn tự nhiên bị mắng một trận, mặc dù mấy ngày qua ông cũng đã hiểu rõ, nhưng vô tình hay cố ý ông cũng cảm thấy có chút tức giận, cho dù tính tình có tốt đến đâu cũng không tránh khỏi tức tối.

Tần lão gì chỉ hít sâu một hơi, nói: “Cho dù có phải nuôi Lâu Nhi cả đời, tôi cũng nguyện lòng…”

Dứt lời liền quay mặt đi, không buồn để ý tới phản ứng của Viên Thị.

Thực ra vừa rồi Viên Thị chỉ là buột miệng nói ra, giờ bà cũng có chút hối hận, nhưng nhìn thấy Tần lão gia xoay lưng đi không thèm để ý tới mình, bà liền chu cái môi ra tức giận nhìn cái ót của ông.

Một lát sau, rốt cuộc bà cũng nhích người qua, tựa đầu lên vai Tần lão gia, khẽ giọng gọi một tiếng: “Lão gia…”

Tần lão gia nghe giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của phu nhân nhà mình thì sự bất mãn trong lòng cũng đã vơi đi phân nửa, lại thấy bà kéo ông qua, có chút uất ức nói: “Thiếp căn bản vẫn cho rằng mối hôn sự với Nhan gia sẽ thành, vì dù sao bọn họ cùng nhìn Lâu Nhi trưởng thành từ tấm bé, vẫn biết rằng lời đồn đại bên ngoài vô cùng khó nghe, nhưng phẩm hạnh của Lâu Nhi nhà chúng ta thế nào, người khác có lẽ không biết, nhưng Nhan gia bọn họ chẳng lẽ cũng không biết, mấy năm nay thái độ của Nhan gia tuy có chút do dự, chung quy cũng không nói lời thoái thác, hai nhà chúng ta đã hứa hôn với nhau, chỉ còn thiếu mỗi giấy hôn thư mà thôi. Nhưng mà hiện giờ, Nhan gia bất thình lình muốn trèo cao, vứt bỏ chúng ta qua một bên, bên kia lại vội vàng công khai qua lại với nhà quyền quý, đây không phải là quá khinh người sao? Nếu đã vô ý thì sao không sớm nói rõ, tội tình gì trút lên đầu Lâu Nhi của chúng ta…”

Lúc này trong lòng Viên Thị có thể nói là hận Nhan gia kia đến chết.

Tần lão gia nghe xong, xoay người lại ôm lấy Viên Thị, bỗng thở dài một hơi nói: “ Nhan huynh đã nhậm chức tri châu ở đây cũng mười mấy năm, xưa nay luôn hoàn thành tốt công vụ, ở kinh thành còn có Mạnh Thị làm chỗ dựa, ngày nào đó sợ là tám chín phần cũng sẽ rời khỏi đây. Có một lần ta cùng Nhan huynh uống rượu, trong lúc vô tình nghe huynh ấy nhắc đến việc, tẩu phu nhân có ý định dùng chút quan hệ đưa Nhan huynh trở về kinh thành.”

Viên Thị nghe xong không khỏi ngồi thẳng người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần lão gia, nói: “ Thật sao?”

Tần lão gia gật đầu nói: “ Ngày ấy Nhan huynh hứng chí nên nói ra, sợ rằng cũng có ý định này. Nàng thử nghĩ lại xem, hiện giờ tiểu tử Thiệu Đình đã nhậm chức ở Binh Bộ, tuy chỉ là chân sai vặt, nhưng có Mạnh Thị lang nâng đỡ, tương lai không chừng sẽ càng nổi trội. Còn về phần Cẩm Nhi cũng được gả đến kinh thành, làm sao Nhan gia không nghĩ đến việc được triệu hồi về kinh thành? Bởi vì tiền đồ của tiểu tử Thiệu Đình, còn vì con đường làm quan tương lai của Nhan huynh, hiện giờ Nhan gia muốn vị vào Đề Đốc Tuần Phủ Phúc Kiến Lục gia, về tình cũng có thể tha thứ….”

Viên Thị nghe xong lại nóng nảy nói: “Đúng vậy, thực sự là sự tính toán thập toàn thập mỹ, so với tiền đồ của Nhan gia bọn họ, Lâu Nhi chúng ta có tính là gì….”

Viên Thị ngoài miệng nói như vậy, ban đầu bà nghĩ việc Nhan gia cùng Lục gia vẫn chưa được quyết định, còn có chút hy vọng ở trong lòng, nhưng giờ đây đã tan thành mây khói….”

Cho dù không có Lục gia kia, cũng sẽ có những gia đình khác, chung quy vẫn sẽ không chọn Tần gia bọn họ.

Quả thực cảm thấy có chút đáng tiếc…..

Tần lão gia thấy thần sắc Viên Thị vô cùng ảm đạm, lại ôm Viên Thị, suy tư một lúc, bỗng nhiên nói: “Ngày mai ta sẽ đến thăm hỏi lão sư một chuyến, lão sư đức cao trọng vọng, môn hạ của ông có không ít người ưu tú, tuy những thư sinh đó gia cảnh nghèo khó, nhưng chớ khinh thiếu niên nghèo, chỉ cần cố gắng học tập, làm sao không có ngày thành tài?”

Viên Thị nghe xong, đôi mắt lập tức sáng ngời. Đúng vậy, bà chỉ để mắt đến những nam tử thế gia, nhưng không nghĩ đến, vô luận Tần Lão gia hay tri châu Nhan đại nhân, chẳng phải cũng từng là thư sinh áo vải mười mấy năm đèn sách, từng bước từng bước thành danh như hiện tại sao?

Nghĩ như vậy, Viên Thị cảm thấy đã thông suốt hơn, nỗi buồn bực trong nháy mắt tiêu tan không ít, không khỏi gắt gao ôm lấy Tần lão gia, ôn nhu nói: “Lão gia đã có biện pháp rồi sao?”

Tần lão gia hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Viên Thị nói: “Việc này, Lâu Nhi cũng không phải chỉ là nữ nhi của riêng nàng…”

Viên Thị không ngừng gật đầu, cười nịnh nọt thuận theo: “Tất nhiên là không phải, một mình thiếp làm sao có thể sinh được, tất nhiên đều là công lao của lão gia….”

Tần lão gia nghe xong, lúc này mới hài lòng “Ừ” một tiếng, nhưng lát sau, ông quay ra nhìn Viên Thị, trên mặt nở một nụ cười mập mờ đầy thâm ý.

Viên Thị: “…..”

Lời của Beta: Mình dịch hay beta xong một chương bao giờ cũng kéo xuống đọc comment bên dưới, vì nó hay quá thể, mấy bạn đọc bên trung lầy ứ chịu được, ha ha, định dịch cho mọi người cùng đọc nhưng lười quá, tại nhiều nữa, cố nội dung chương truyện thôi còn chưa xong nên không dám râu ria nhiều, hic hic

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK