• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin


Sáng sớm, Tần Ngọc Lâu vừa mới thức giấc, đang ngồi trước bàn trang điểm, liền nhìn thấy Tần Ngọc Dao hớt hải chạy vào.

Nhị phòng trải qua một phen sóng gió cũng trở nên thái bình hơn.

Mối quan hệ của phụ mẫu rạn nứt, lại còn không còn được phụ thân yêu thương, vào hè Tần Ngọc Dao mới tròn mười ba tuổi, mà trong nháy mắt tiểu cô ấy nương ấy chín chắn lên rất nhiều. Tần Ngọc Dao sợ Diêu thị không vui nên mỗi ngày đều bồi ở bên cạnh mẫu thân, đã hơn nửa tháng không bước chân ra khỏi viện.

Sự tình là hôm qua vô tình nghe được Diêu Thị lải nhải, nói đại bá mẫu lần này đang thu xếp chuyện kén nữ tế, Tần Ngọc Dao nghe xong vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Sao lại kén chồng cho Đại tỷ nữa? Chẳng phải Đại tỷ cùng Nhan gia Thiệu Đình ca ca ….”

Sau khi nghe thấy tin này, sáng sớm hôm sau, Tần Ngọc Dao vội vàng chạy đến Ngọc Lâu Đông, kết quả nàng ấy thì gấp đến mức hai chân không chạm đất, mà đương sự thì lại nhàn nhã đến không ngờ.

Thấy vị trưởng tỷ xưa nay luôn hờ hững với mọi chuyện của mình giờ phút này đang vô cùng vui vẻ thoải mái ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt nhắm hững hờ, nhàn tản chờ Quy Hân búi tóc cho mình, một bên Phương Phỉ lấy trong ngăn tủ ra ba bốn kiểu y phục mùa hè với vẻ mặt rối rắm hỏi tiểu thư nhà mình hôm nay muốn mặc bô y phục nào.

Khá khen cho trưởng tỷ của nàng, mí mắt còn chẳng thèm nâng lên, hàm hàm hồ hồ nói: “ Vì sao phải hao tâm tổn trí về vấn đề này, tiểu thư nhà em còn chưa suy nghĩ xong, dù sao vẫn còn sớm, em có thể rối rắm thêm một lúc nữa….”

Tần Ngọc Dao nghe xong không nhịn được liền bật cười một tiếng, ngay sau đó nhớ đến mục đích mình đến đây, lập tức che miệng lại, vội bước qua, nhanh miệng hỏi: “Đại tỷ, đã giờ phút nào rồi, mà tỷ còn có tâm tư chọc ghẹo Phương Phỉ….”

Phương Phỉ cùng Quy Hân nhìn thấy Tần Ngọc Dao, vội hành lễ, vẻ mặt tán đồng nói: “Đúng vậy, tiểu thư nhà nô tỳ cả ngày chỉ biết trêu ghẹo chúng nô tỳ thôi, Tứ tiểu thư, người vậy mà tinh ý, người vừa nhìn một cái xem, cho ý kiến với, người cảm thấy tiểu thư nhà nô tỳ mặc màu tím hồng hay màu vàng cam đẹp, hay màu xanh da trời này thì đẹp.”

Tần Ngọc Dao nghe xong chỉ liên tục vỗ trán, thầm nghĩ, quả là chủ nào tớ nấy, đã là lúc phút nào rồi, thực sự hoàng đế không vội thái giám đã gấp.

Lại thấy vẻ mặt trông ngóng của Phương Phỉ nhìn đến mình, một lát sau, Tần Ngọc Dao chỉ vào một bộ trang phục nói: “Cái màu xanh da trời này đẹp, đại tỷ mặc cái gì chẳng đẹp….”

Phương Phỉ nhìn đến những trang phục bên cạnh, nhất thời nhíu chặt chân mày, thầm nghĩ, Tứ tiểu thư vẫn còn nhỏ tuổi, nên mắt chọn y phục vẫn còn chút trẻ con, nhưng nghe thấy câu tiểu thư của mình mặc cái gì cũng đẹp, thì bất giác mỉm cười nói: “Tứ tiểu thư nói có lý, tiểu thư, hôm nay mặc y phục màu này nhé….”

Tần Ngọc Lâu không có ý kiến gì. Không bao lâu, Phương Phỉ tiến lên, cùng Quy Hân hầu hạ nàng thay trang phục.

Trước nay Tần Ngọc Lâu rất ít mặc đồ màu xanh da trời, bởi vì màu sắc thanh khiết tươi mát này, khi mặc trên người Tần Ngọc Lâu, lại sinh ra một tư vị kiều mị phong tình vạn chủng, giống như hoa sen rực rỡ đong đưa trong hồ, thướt tha duyên dáng, quyến rũ vô cùng.

Tần Ngọc Lâu cho các nha hoàn lui xuống, Tần Ngọc Dao liếc mắt quan sát Tần Ngọc Lâu một lúc, thầm nghĩ xưa nay mình mặc y phục màu này trông như một nụ hoa héo úa, thế mà khi mặc lên người đại tỷ lại đẹp đến nỗi câu hồn nhiếp phách như thế!

Nghĩ đến đây, Tần Ngọc Dao không khỏi có chút tiếc hận nói: “Trước kia còn cảm thấy Thiệu Đình ca ca là người có mắt nhìn, giờ mới biết là loại có mắt không tròng, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy lại không cưới về nhà, lại còn …. hừ, chỉ sợ tương lai hối hận không kịp…”

Tần Ngọc Lâu nhìn nàng ấy nói chuyện, chỉ mỉm cười nói: “Sáng sớm cố ý đến đây chỉ để bất bình cho ta thôi sao. Dao Nhi quả thực đã trưởng thành rồi, biết lo lắng cho người khác….”

Tần Ngọc Dao nghe xong, liền chu miệng, nhìn Tần Ngọc Lâu, bỗng nhiên chạy lại ôm cánh tay Tần Ngọc Lâu nói: “Đại tỷ, thực sự tỷ không giận chút nào sao?”

Tần Ngọc Lâu nhướng mày, cười nói: “Có gì phải tức giận? Nam chưa hôn nữ chưa gả, vì sao không thể cưới gả sinh nhi tử với người khác, từ xưa đến nay đều phải nghe theo lệnh của phụ mẫu lời người mai mối, chẳng lẽ phải khóc sướt mướt, ồn ào nhốn nháo tìm đến cửa nói lý lẽ à…..”

“Nhưng mà, Thiệu Đình ca ca không giống vậy, từ nhỏ huynh ấy đã cùng tỷ…”

Tần Ngọc Dao cắn răng ngập ngừng nói, một lúc sau rướn cổ lên tức giận bất bình: “Khi còn nhỏ muội đã lén nhiều lần gọi huynh ấy là “Đại tỷ phu”, tóm lại lần này Nhan gia bọn họ thực sự khinh người quá đáng….”

Tần Ngọc Lâu rũ mắt lắng nghe. Khi còn bé Tần Ngọc Dao rất hay quấn lấy nàng, giống như một cái đuôi nhỏ vậy, còn luôn lén gọi Nhan Thiệu Đình “Tỷ phu, tỷ phu”, bị Tần Ngọc Lâu giáo huấn đến mấy lần. Tần Ngọc Dao còn hướng nàng làm mặt quỷ, càng gọi càng khoái trá, nàng còn cho rằng khi ấy Tần Ngọc Dao còn nhỏ không hiểu chuyện, lại không ngờ rằng…

Tần Ngọc Dao thấy Tần Ngọc Lâu không nói lời nào, nhất thời biết mình đã lỡ lời, trong lòng có chút ảo não, vội ấp úng giải thích: “ Còn… còn không phải vì Thiệu Đình ca ca mỗi lần đều lén đem cho muội điểm tâm của Thiên Vị Trai sao, cho nên …. muội mới mềm lòng.”

Tần Ngọc Lâu nghe xong, không chút khách khí rút tay khỏi tay Tần Ngọc Dao, trong miệng khẽ hừ một tiếng, nói: “Hoá ra chỉ vì vài khối điểm tâm liền đem tỷ tỷ nhà mình đi bán, thì ra, người tỷ tỷ này trong lòng muội không bằng mấy khối điểm tâm…”

“Nào có!” Tần Ngọc Dao thấy Tần Ngọc Lâu nói như vậy, trong lòng liền buông lỏng, chỉ vội đưa tay che miệng cười: “Đại tỷ sao có thể so sánh với mấy khối điểm tâm kia…”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay đã vội lột một quả vải đưa đến trước mặt Tần Ngọc Lâu, Tần Ngọc Lâu không khỏi trừng mắt nhìn nàng ấy một cái.

Tần Ngọc Dao thấy Tần Ngọc Lâu vẫn bình thường, dường như chẳng bị ảnh hưởng bởi vì chuyện này, trong lòng cũng cảm thấy an tâm một chút.

Tâm trạng Tần Ngọc Lâu hiện giờ đang rất tốt nên làm Tần Ngọc Dao do dự một chút, áy náy nói: “ Đại tỷ, nếu như…. nếu như muội biết là cô nương Loan Nhi kia, muội nhất định sẽ không kết giao thành tri kỷ. Sớm biết là nàng ấy, cho dù ngày ấy có buồn chán đến chết, muội cũng sẽ không nói chuyện với nàng ấy. Đại tỷ, tỷ yên tâm sau này muội sẽ phân rõ ranh giới, không bao giờ giao du với nàng ấy nữa….”

Tần Ngọc Lâu nghe xong lại bất đắc dĩ mỉm cười: “Việc này sao có thể trách muội, cũng chẳng liên quan đến nàng ấy, nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, sao có thể tự mình làm chủ…”

Ngay cả Nhận Thiệu Đìng cũng không thể tự làm chủ được chuyện này… Căn bản không có gì phải tức giận, hay oán hận, chung quy chỉ do vô duyên mà thôi.

Nhan Thiệu Đình quả thực rất tốt với nàng, cho dù là gia thế, hay bản thân, mọi mặt đều có thể nói là tuyệt hảo.

Chỉ là, từ nhỏ mọi việc với Tần Ngọc Lâu đã vô cùng thuận lợi, ăn sung mặc sướng, hạnh phúc mỹ mãn, luôn được người trong nhà sủng ái khen ngợi mà lớn lên.

So sánh với Tần Ngọc Khanh từ nhỏ không được đích mẫu* yêu thương, còn Tần Ngọc Liên thì từ nhỏ đã hao tâm tổn sức tranh đoạt tình thương, ngay cả Tần Ngọc Dao cũng không được phụ thân yêu thích.

*Đích mẫu: ở đây ý chỉ Viên thị

Thế mới nói, ông trời đã rất ưu ái cho Tần Ngọc Lâu rồi.

Nàng chưa bao giờ gặp phải chuyện gì không may mắn, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì tương lai cả đời này của nàng sẽ đi theo một quỹ đạo vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Tất nhiên cuộc sống tốt đẹp như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy dường như vẫn thiếu một chút. Con người có đôi khi chính là kỳ lạ như vậy, có người không có thì liều mạng muốn có, còn người có được lại cảm thấy không thỏa mãn.

Tóm lại, chắc bất kì ai gặp phải chuyện này cũng sốt ruột lo lắng chạy đôn đáo đến quay mòng mòng, còn đối với Tần Ngọc Lâu mà nói, sâu trong nội tâm nàng lại cảm thấy có chút thích thú.

Tần Ngọc Dao cùng Tần Ngọc Lâu dùng bữa sáng, lúc sau khi đang muốn rời đi, thì nàng ấy bỗng nhớ đến một việc, vẻ mặt kích động nói: “ Đại tỷ, muội nghe nói hình như đại bá mẫu đang xem trọng Lưu Bỉnh Khôn của Lưu gia, nhưng hắn ta chỉ là một công tử bột. Lần trước ở Nhan gia còn ra tay đánh một thư sinh chân yếu tay mềm, người như vậy đại tỷ ngàn vạn lần đừng gả cho hắn ta…”

Tần Ngọc Lâu nghe vậy, liền híp mắt nhìn chằm chằm Tần Ngọc Dao: “ Muội là tiểu thư khuê các, vì sao lại biết nhiều chuyện bát quái như vậy?”

Dứt lời, bỗng nhiên ý vị thâm trường nhìn Tần Ngọc Dao nói: “Người ta đánh nhau, làm sao trùng hợp để muội nhìn thấy? Ta nhớ rõ lần trước ở Nhan phủ, không nhìn thấy nam nhân nào….”

Tần Ngọc Dao nghe xong trên mặt có chút hậm hực, nói tiếp: “Dù sao…. dù sao đại tỷ nhớ kỹ lời muội nhắc nhở là được….”

Nói xong, liền biến nhanh như chớp. Chỉ còn lại Tần Ngọc Lâu bất đắc dĩ cười cười. Một lúc sau, lại nghĩ đến …. Lưu Bỉnh Khôn?

Không khỏi nghĩ đến người thư sinh trẻ tuổi nàng gặp ở Nhan phủ, nghe nói chính là biểu huynh của Lưu Bỉnh Khôn?

Nhất thời, nàng khẽ nhíu đôi lông mày lại.

Tháng sáu, khách quý của Nhan gia là Lục phu nhân phải rời thành Nguyên Lăng trở về kinh thành.

Việc hôn nhân giữa Nhan gia và Lục gia chưa bàn xong, nên không thể người ngoài biết, tóm lại việc này được Nhan gia che giấu rất kỹ.

Quả thực mối hôn nhân này rất được xem trọng, cho nên cần phải suy xét cẩn thận, không thể để người ngoài ăn nói lung tung, cho nên rất cẩn trọng, tính toán mọi việc.

Bằng không, lại giống như chuyện lần trước của Nhan gia và Tần gia, đã thu xếp không được chu toàn.

Lục phu nhân rời đi ngày thứ hai, Nhan Thiệu Đình một mình đến Tần gia bái phỏng. Tần Lão gia đã cho truyền vào gặp mặt, nhưng Viên Thị thì không đồng ý, trước sau vẫn không muốn nhìn thấy chàng ta.

Nghe nói Nhan đại thiếu gia quỳ ngoài sân viện của thái thái đã nửa canh giờ, Viên Thị lại ra lệnh đuổi người, nhưng Nhan thiếu gia vẫn quỳ thẳng tắp ở đó, nói thế nào cũng không chịu đi. Cuối cùng, thái thái đành phải nhượng bộ gặp mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK