“Hôm nay cũng gần xong rồi, cậu đặt cơm giúp tôi rồi mọi người tan làm đi.”
Sau khi giao việc cho trợ lí xong thì anh ngồi xuống bàn làm việc và tiếp tục xử lí các công việc còn sót lại trong ngày.
Anh cầm lên tay xấp tài liệu xem một hồi thì phát hiện có một vấn đề. Anh lấy mở điện thoại ra lục tìm WeChat của đối tác, nói vài ba câu rồi nhấn gửi đi.
Gửi tin nhắn xong anh thoát ra khỏi giao diện trò chuyện với đối tác trở lại giao diện chính của WeChat, anh mới phát hiện không biết từ khi nào mà đối thoại với Giang Ảnh lại nhảy lên trên đầu trang, ngay bên dưới địa chỉ liên hệ mà anh vừa gửi tin nhắn đi. Hai ký tự màu đỏ “bản nháp” hiển thị nổi bật trên màn hình.
Anh giật mình một cái, mở giao diện trò chuyện với Giang Ảnh ra, thì ra lúc trước khi mở giao diện trò chuyện với cô ấy, anh không cẩn thận nhấn một dấu chấm sau đó lại không chú ý trực tiếp thoát ra bên ngoài cho nên bây giờ trên giao diện mới hiển thị ra hai chữ “bản nháp”.
Nhấn xóa dấu chấm đó đi, anh cũng thả lỏng hơn một chút, cũng may, không có gì kì cục được gửi đi.
Khung chat trước mặt rất sạch sẽ, trên cùng là tên WeChat của cô ấy cũng chính là tên thật của cô ấy, phía sau thêm một hình hoa tuyết nhỏ nhỏ.
Phía dưới chính là dòng tin cô ấy gửi tới, “Tôi là Giang Ảnh.”
Sau đó là văn bản của hệ thống [Phía trên là là nội dung chào hỏi, bạn đã thêm Giang Ảnh [Hoa tuyết], bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện rồi.]
Mấy dòng chữ này anh đã xem rất nhiều lần rồi, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Bàn tay vô thức vuốt trên màn hình, khung chat cùng với những dòng chữ này theo ngón tay của anh nhảy lên xuống dưới ánh mắt của anh.
[Bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện rồi.]
Ừm, tốt ghê. Trong lòng anh lặng lẽ nghĩ.
Đợi đến khi anh phản ứng lại thì phát hiện bản thân không biết ma xui quỉ khiến thế nào mà đã gửi tin nhắn đi rồi.
Không có hỏi han gì, trực tiếp mời, lời nói này cũng quá là đường đột rồi.
Mí mắt anh giựt giựt, ngón tay ấn nhữ dòng tin nhắn kia một hồi lâu nhưng cuối cùng cũng anh vẫn không chọn thu hồi lại. Anh tắt màn hình rồi để điện thoại sang một bên, ngón tay di chuyển qua chỗ khác, nhấn giữ ở giữa trán.
Ngay cả chính bản thân mình cũng không biết nói như thế nào. Anh khẽ thở dài một hơi, ray ray mi tâm, lấy vài xấp tài liệu tiếp tục xem, cố gắng không nghĩ đến những việc này nữa.
Điện thoại anh cũng rất hợp tác mà im lặng theo, không có một âm thanh hay tiếng rung nào, màn hình bị úp xuống cũng không thấy phát sáng.
Qua một hồi, anh một tay lật giở tài liệu, tay còn lại lật điện thoại cho màn hình hướng lên trên.
Anh lơ đễnh xử lí những việc trong tay, anh ký vào một đống tài liệu được đánh dấu là không gấp và không quan trọng, vừa ký được nửa chừng thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Anh lên tiếng mời vào.
“Trác tổng, tôi đã mua cơm loại anh thường hay ăn.” Trợ lí mang hộp cơm tới và nói.
“Cảm ơn, đặt ở đó giúp tôi nhé.” Trác Thành ra hiệu cho trợ lí để hộp xuống bàn trà, còn anh thì đứng dậy đi về phía sofa trong văn phòng.
“Vậy tôi về trước nhé Trác tổng.”
“Được, cậu vất vả rồi. Ngày mai gặp lại.”
Trợ lí đóng cửa lại, Trác Thành ngồi xuống ghế sofa mở hộp cơm ra bắt đầu ăn.
Trưa nay anh tùy tiện ăn có một chút, giữa giờ lại liên tục họp, đến tận bây giờ mới được ăn một bữa cho tử tế.
Anh chậm rãi ăn xong hộp cơm, cẩn thận thu dọn hộp cơm và túi đựng sau đó lại quay về bàn làm việc.
Qua một lúc lâu như vậy thì anh dường như cũng không chắc là lúc nãy khi anh ăn cơm thì điện thoại có vang lên hay không nữa.
Anh mở màn hình lên, thanh thông báo trước đó đã được anh xóa sạch, bây giờ mở khung chat ra cũng chẳng có gì thay đổi.
Anh tắt điện thoại rồi để xuống, rồi nhìn đống tài liệu bên cạnh, tự nhiên lại cẩm thấy mất hết cảm hứng. Anh mới ý thức được từ lúc gửi tin nhắn này đi thì cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Thì ra bản thân vẫn đang đợi tin nhắn của cô ấy, anh nghĩ.
Các cánh quạt của điều hòa trung tâm vẫn đang nhè nhẹ thổi hơi lạnh ra ngoài, còn màn hình điện thoại ở trên bàn vẫn lặng lẽ tối đen.
Anh nhớ lại đêm đó ở thôn Tiên Quả, trong đêm mưa gió lạnh lẽo và anh hình như cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô như bây giờ.
–
Khóe miệng vô thức mấp máy, Trác Thành cầm điện thoại trên bàn lên, rồi lại cầm lấy chìa khóa và áo khoác, đứng dậy bước ra ngoài.
Suốt quãng đường từ thang máy xuống tầng hầm, trên mặt anh không có một biểu cảm gì. Cho đến khi lái xe ra ngoài, nhìn những con đường bị tắc ở thành phố B vào chiều chủ nhật thì anh mới khẽ thở dài. Anh đang suy nghĩ gì mà lúc này mới tự mình lái xe trở về.
Nơi anh sống bây giờ không xa công ty lắm, nhưng dù vậy, khi anh về đến nhà thì trời cũng đã tối, căn hộ của anh ở tầng cao nhất, khi anh mở cửa bước vào thì căn phòng vẫn vắng vẻ như mọi khi. Chỉ là sạch sẽ và gọn gàng hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, chắc là mẹ của anh đã gọi người đến dọn dẹp giúp anh.
Anh để điện thoại và chìa khóa xuống bàn trà, cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, vừa cởi cúc áo vừa đi về phía phòng ngủ.
Sau khi tắm xong thì anh khoác áo choàng tắm đi ra phòng khách, cầm điện thoại lên xem. Cả người đều uể oải, ngồi ở sofa một lúc thì anh lại đi đến tủ rượu lấy một chai rượu ra, rồi lại đi vào nhà bếp lấy xô đá và ly rượu.
Trác Thành trở lại phòng khách đặt bình rượu vào xô đá rồi để ly rượu lên bàn.
Trời đã hoàn toàn tối hẳn, ánh đèn bên ngoài của kính trong suốt từ trần đến sàn nhà nhấp nháy chiếu vào.
Trác Thành ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong màn đêm có ánh đèn vàng ấm áp của tiểu khu, còn ánh đèn neon của thành phố B vào ban đêm. Anh bước tới bên cửa sổ, cách đó không xa là hồ nước lung linh huyền ảo, mặc dù trời đã tối nhưng nó cũng không bị mất đi vẻ lộng lẫy.
Điều thú vị mà nói là, tên của tòa nhà mà anh đang sống có một chữ “Hồ”, cho nên vào thời điểm đó, các nhà phát triển muốn làm cho xứng với tên của nó, thế là bọn họ đào một hồ nước nhân tạo thật lớn ở ngay trung tâm của nơi mà tấc đất tắc vàng này.
Có một lần anh tụ họp với một vài người bạn, một người trong số họ quen với người quản lý của dự án, đã vui vẻ kể cho bọn họ nghe: “Họ nói, trong tên có hồ, tòa nhà lại không có hồ, đó chẳng phải là lừa dối người tiêu dùng sao? Khi chúng ta kinh doanh, điều quan trọng nhất chính là chữ tín. Phải đào, khó khăn gì cũng phải đào.”
Sau cùng quang cảnh hồ nước cũng thật sự rất là đẹp, trước khi bắt đầu phiên giao dịch thì đã bị người ta đặt mua gần hết rồi.
Bạn bè bọn họ mỗi người cũng lấy một căn, anh thì mua một căn to nhất ở tầng cao nhất, cách công ty không xa, như vậy bình thường đi làm cũng thuận tiện.
Đợi một lúc, anh lấy bình rượu từ xô đá ra rót một ly rồi cầm lên tay chậm rãi uống.
Trong lúc rót rượu, đèn được lắp xuôi theo bờ hồ đã được thắp sáng lên, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn từ từ chiếu sáng lên như đang phác họa ra đường nét của hồ nước, giống như một vòng tròn pha lê lấp lánh cho mặt hồ yên tĩnh.
Màn đêm luôn khiến người ta chìm vào trong ký ức, Trác Thành nhớ tới những ngày khi anh đang dưỡng thương ở trên núi, vô tình có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời vào ban đêm.
Biển sao rực rỡ, bầu trời đen thẳm tinh khiết không lẫn một tạp chất, đẹp đẽ không gì sánh được.
Ánh đèn cảnh hồ lộng lẫy xa hoa cuối cùng cũng không bằng màn đêm động lòng người ở trên núi.
Anh ngửa đầu uống hết ngụm rượu cuối cùng trong li, rồi ngồi trở lại trên ghế sofa. Ngắm nhìn chiếc điện thoại trên bàn trà, cuối cùng không nhịn được nữa mà cầm lên xem.
Không biết cô ấy đang làm gì, Trác Thành vừa vuốt màn hình điện thoại vừa nghĩ.
Tin nhắn mình gửi đi lúc trước thật sự có chút đường đột, cho nên cô ấy không trả lời lại cũng là điều bình thường, mình có nên gửi thêm một tin nhắn để giải thích không nhỉ? Hay có lẽ cô ấy chưa đi đến thành phố B, tín hiệu mạng ở quê lại không tốt cho nên cô ấy căn bản vẫn chưa nhận được tin nhắn.
Trong lòng anh lại tự liệt kê vô vàn khả năng có thể xảy ra, bàn tay vô thức nhấn vào nút mở màn hình khóa. Màn hình nhấp nháy liên tục khiến anh nhíu mày.
Sau khi nhấn nút tắt màn hình một lần nữa, anh suy nghĩ xong và quyết định rằng tin nhắn anh gửi trước đó là không phù hợp, cho nên vẫn nên gửi một tin nhắn khác và nói điều gì đó phù hợp hơn một chút, anh rũ mắt xuống và chuẩn bị soạn một tin nhắn khác phù hợp hơn.
Ngay khi anh nghĩ vậy và chuẩn bị mở màn hình để vào WeChat, thì màn hình tối ban đầu tự nhiên sáng lên, hai tin nhắn hiện lên trên thanh thông báo.
Hiển thị người liên hệ chính là Giang Ảnh [Hoa Tuyết], mở đầu tin nhắn là chữ “Xin lỗi”.
Anh nhấp vào tin nhắn vài lần, rồi nhấn vào WeChat thì thấy nội dung đầy đủ của tin nhắn.
[Xin lỗi, nãy giờ tôi không cầm điện thoại.]
[Tôi vẫn chưa đi đến thành phố B. Chỉ là tiện tay mà thôi nên anh đừng khách sáo, lúc trước anh và thầy Tạ đã cám ơn rất nhiều lần rồi.]
Trác Thành cuối cùng cũng đã nhận được tin nhắn, trong lòng cũng an tâm hơn và trả lời:
[Xin lỗi, lúc trước tôi nên hỏi cô có đang ở thành phố B hay không.]
[Cô tiện tay đã cứu được mạng của tôi, đợi khi nào cô đến thành phố B, có thể cho tôi một cơ hội để cám ơn chính thức với cô được không?]
Anh liên tiếp gửi đi hai tin nhắn, ngay vị trí tên của Giang Ảnh trong khung chat hiển thị trạng thái “đối phương đang soạn tin nhắn”, đang soạn tin nhắn một lúc thì ngưng lại, sau đó lại trở lại trạng thái đang soạn tin nhắn, rồi lại qua một lúc trạng thái soạn tin nhắn lại ngừng lại, tin nhắn đã được gửi tới,
[Không sao, vậy khi nào tôi đến thành phố B sẽ báo anh biết nhé.]
Trác Thành gõ một chữ [Được] rồi gửi đi.
Sau khi tin nhắn được gửi đi không lâu thì lại nhận được tin nhắn của Giang Ảnh, đó là biểu tượng cảm xúc hình mặt trăng và ngôi sao của hệ thống. Nhìn vào giao diện trò chuyện, có vài đoạn hội thoại đến và đi, không còn là tin nhắn hệ thống khô khan nữa, cái cau mày trước đó đã nhẹ nhàng hơn, và tin nhắn cuối cùng đã được gửi đi.
[Ngủ ngon.]
–
Giang Ảnh nhìn thấy lời chúc ngủ ngon trong giao diện trò chuyện rồi thì thoát ra ngoài giao diện WeChat.
Cô đặt điện thoại sạc pin ở trên tủ đầu giường ngủ sau đó thì đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.
Buổi chiều hôm nay sau khi dọn dẹp phòng gần xong thì ông bà Viện cũng đi chợ mua một đống thứ trở về, nấu một bàn đầy ắp thức ăn. Giang Ảnh dọn dẹp phòng xong thì cũng xuống nhà bếp phụ hai người một tay.
Hiếm khi cô về nhà, cho nên lúc ăn cơm hai ông bà rất là vui, Giang Ảnh còn cùng với hai người uống hai ly rượu. Các món ăn bình thường ở nhà và bình rượu trắng nhỏ loại thông thường nhất, đối với Giang Ảnh mà nói lại là những hương vị quê nhà đáng nhớ nhất.
Cô và cha mẹ vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhấp một ít rượu trắng ở trong ly.
Cô đã tốt nghiệp đi làm được mấy năm rồi, nhưng trong mắt của cha Viện mẹ Viện vẫn luôn là một đứa trẻ.
Lúc nhỏ cô cứ hay đòi thử rượu trắng, cũng không chịu dùng đũa để thử, cứ phải dùng ly để uống. Ông Cha Viện chỉ đành mua cho cô một cái ly nhỏ bằng cái nắp chai, rót ít rượu dưới đáy ly cho cô.
Bây giờ ở trong nhà vẫn còn giữ cái ly nhỏ đó, lúc ăn cơm bà Viện lấy từ trong tủ ra cho cô, còn ông Viện rót rượu vào chiếc ly nhỏ đó của cô, ông cũng chỉ rót đầy đáy ly rồi đưa cho cô, giống như cô vẫn là đứa trẻ nhao nhao đòi dùng ly nếm rượu ngày đó vậy.
Bữa cơm này ăn rất lâu, Giang Ảnh lựa ra những câu chuyện thú vị mà cô gặp phải sau khi đi làm kể cho họ nghe, khiến ông bà cảm thấy hết sức vui vẻ.
Đợi đến khi bữa cơm kết thúc, cô dọn dẹp xong xuôi, đánh răng rửa mặt xong về đến phòng cũng đã hơn chín giờ rồi.
Nhìn thấy tin nhắn của Trác Thành, lại xem đến thời gian gửi tin nhắn, cô cảm thấy vô cùng áy náy nên lập tức trả lời tin nhắn của anh ấy.
Sau khi uống chút rượu vào bữa cơm tối bây giờ cô đã cảm thấy hơi ngà ngà say.
Không hiểu sao Giang Ảnh lại nhớ tới đêm mưa ấy, nhớ tới anh chăm chú nhìn cô. Ngay lúc anh vừa mới hỏi tên cô, anh đã trịnh trọng đứng trước mặt cô, nghiêm túc gọi tên của cô.
Giang Ảnh có thể hiểu được lòng biết ơn của Trác Thành, nhưng thật ra đối với cô, cô cũng chỉ là lấy hết can đảm kéo anh lên khi cô đi ngang qua. Anh cũng đã tỏ lòng biết ơn rồi, cũng đã mời cô đi ăn ở thị trấn rồi.
Đối mặt với lời cảm ơn trịnh trọng của anh một lần nữa, cô không tránh khỏi có chút luống cuống.
Được rồi, cô vẫn chưa đi đến thành phố B mà, đợi sau khi đến đó rồi tính tiếp.
Nói không chừng mọi người bận rộn rồi thì đều sẽ không còn nhớ đến chuyện này nữa.
Giang Ảnh trong cơn say và buồn ngủ mơ hồ nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ và ngủ ngon lành.