Giang Ảnh muốn nói tới điều gì, cuối cùng vẫn không mở miệng. Giống như người không biết bơi đang đứng trên mép bể, chỉ dám thật cẩn thận vươn mũi chân ra thăm dò, sợ hãi chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi xuống chìm ngập trong làn nước.
Cuối cùng cô cũng chỉ ngập ngừng nói thêm vài câu, nói mình ăn cơm tiếp, kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, xiên thịt nướng vẫn tỏa ra hơi nóng, mở tiếp chương trình gameshow đang coi dở, lon coca mát lạnh vẫn sủi đầy bọt khí, nhưng mà Giang Ảnh tiếp tục ăn thịt xiên uống coca xem game show lại không còn cảm thẩy hưởng thụ mãn nguyện như trước.
Thực ra đối với lời nói của Tư Nguyên, dự đoán lần sau Trác Thành sẽ thổ lộ cõi lòng, Giang Ảnh tuy rằng cảm thấy không đán tin cậy cho lắm, nhưng đáy lòng vẫn có vài phần tin tưởng, cho nên khó tránh khỏi có chút hoảng hốt.
Hoảng hốt không phải là do Tư Nguyên dự đoán không chính xác, Trác Thành có thể sẽ nói gì với cô, mà là suy nghĩ của bản thân, đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng.
Bản thân cô từ trước đến nay phong trần mệt mỏi, vì học tập công việc kế sinh nhai mà bận rộn vất vả, bước đi gian nan, không rảnh bận tâm tới chuyện tình cảm.
Cô đã từng nhìn thấy bạn học tìm được người mình thích, trong một khoảnh khắc nào đó cảm thấy thật hâm mộ, cũng có suy nghĩ muốn tìm một người để nương tựa lẫn nhau. Nhưng suy nghĩ đó đều chớp mắt thoáng qua, đa số thời điểm cô chỉ có một mình.
Sự xuất hiện ngẫu nhiên của Trác Thành, anh giống như Tư Nguyên nói, từ trên trời giáng xuống ở thôn Tiên Quả, không bao lâu lại mang cô đi du lịch ăn uống no nê ở thành phố B. Không phải không vui vẻ, nhưng mà tương lai sau này sẽ như thế nào, trong lòng cô thật sự rối bời.
Gặp gỡ anh ở hội nghị, thực sự cô đã hoảng sợ. Bây giờ cẩn thận nghĩ đến, có lẽ là trước kia suy nghĩ ấy đã muốn nảy mầm trong lòng, chỉ là chính bản thân cô lại cố tình lảng tránh không dám nghĩ tới.
Nếu không có cuộc gặp gỡ ở hội nghị, nói không chừng bọn họ sẽ cứ như vậy, thỉnh thoảng sẽ tìm tới những quán ăn ngon cùng nhau thưởng thức, tâm sự với nhau trong đêm thành phố B tấp nập, tự nhiên mà vậy, thuận lý thành chương thử ở bên nhau.
Sau khi cô biết Trác Thành không phải là Trác Thành, mà là ông chủ của Tư bản Ngôn Sơn, cô lại muốn nửa đường bỏ cuộc.
Tuy rằng anh vẫn ôn hòa trò chuyện với cô trong đêm gió mơn man, cô đã cảm thấy không xác định, đây liệu có phải là thứ mà cô có được hay không.
Cô hứng thú rã rời thu thập bàn, cất thức ăn chưa ăn xong vào tủ lạnh.
Cô thở dài một hơi, bát tự còn chưa xem đâu, đã khiến cho cô âu sầu ngay cả xiên thịt dê nướng trong tay cũng không còn thơm ngon nữa.
–
Cũng may công việc vẫn khiến người ta vui mừng, công ty tiến triển rất tốt.
Tư Nguyên đã bắt đầu tiếp xúc với quản lý đầu tư của Tư bản Ngôn Sơn, còn có mấy nhà đầu tư ngày đó nói chuyện hợp ý vui vẻ ở hội nghị, cũng đều trình tư liệu lên.
“Trước khi nhà đầu tư gửi thỏa thuận đầu tư cho chúng ta, mấy nhà này mình cũng đã nói chuyện.” Tư Nguyên nói với Giang Ảnh, “Nhưng mà mình vẫn hướng vào Ngôn Sơn, thỏa thuận đầu tư của bọn họ chứa kim lượng cao, sau khi nắm được hợp đồng của bọn họ là nắm được tỉ lệ đầu tư cao nhất.”
Giang Ảnh không hiểu dự án đầu tư này lắm, nghe Tư Nguyên nói xong, cái hiểu cái không gật gật đầu, trở về đi làm công việc vận doanh của mình.
Giữa trưa Giang Ảnh đang chuẩn bị đi mua đồ ăn, lại nhận được điện thoại của Tư Nguyên,
“Alo, Ảnh ảnh, cậu có đang ở công ty không?”
“Tớ vẫn ở công ty, đang chuẩn bị đi ăn cơm, nhưng chưa đi ra ngoài, sao thế.”
“Trước đó email tài liệu gửi cho bên Ngôn Sơn cũng hòm hòm rồi, còn có hai văn bản còn chưa gửi qua.” Tư Nguyên ở đầu điện thoại bên kia có chút sốt ruột, “Vừa nãy quản lý đầu tư của Ngôn Sơn gọi điện thoại cho mình nói cần đi công tác đột xuất, tốt nhất là hôm nay mình gửi tài liệu qua cho anh ta.”
“Bên này mình đang nói chuyện với khách không đi được, cậu có rảnh mang qua giúp mình, hoặc là để trợ lý của cậu mang qua cũng được.”
“Ừm được, cậu đừng sốt ruột, giữa trưa mình mang qua.” Giang Ảnh an ủi Tư Nguyên, “Yên tâm đi, cam đoan sẽ không làm chậm trễ chính sự.”
“Tư liệu ở ngăn kéo thứ nhất bên trái bàn làm việc của mình, túi văn kiện đặt trên cùng.”
“Được, mình sẽ đi lấy. Cậu gửi số điện thoại của quản lý đầu tư qua cho mình.”
Tư Nguyên nói được, sau đó cúp điện thoại, gửi tin nhắn qua cho Giang Ảnh.
Giang Ảnh theo lời nói của Tư Nguyên đi lấy túi văn kiện, di động nhận được tin nhắn của Tư Nguyên, quay về văn phòng cầm túi đi ra ngoài.
Cô định mua cơm để ăn trên đường, nhưng lại suy nghĩ, lấy di động ra đặt xe.
Quên đi, đi một chuyến tới Ngôn Sơn trước, làm xong chuyện rồi tính sau.