• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chìm sâu vào chiếc nệm ái, hai người đeo quà tặng của nhau dựa vào nhau, nói với nhau về câu chuyện cái tên của món quà của từng ngưởi ở bên ánh đèn vàng.

Sau khi Giang Ảnh nghe Trác Thành nói xong, dựa vào vai anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn giữa ngón tay.

Gió từ cánh quạt trong điều hòa thổi ở góc phòng ngủ, chăn cô đang quấn mềm mại bồng bềnh, ôm ấp người bên cạnh thật an toàn ấm áp, còn có ánh mắt dịu dàng của anh mà cô không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được.

Trong bầu không khí hạnh phúc được tạo thành từ những yếu tố bên cạnh, mí mắt Giang Ảnh dần dần trở nên nặng trĩu, buồn ngủ ngáp một cái, nghiêng người đưa tay ôm lấy Trác Thành, vùi mặt vào ngực anh.

Khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn không quên lẩm bẩm một câu: “Em vừa nói chúc mừng sinh nhật anh rồi phải không.”

“Nói rồi, anh nhận được rồi. Mau ngủ đi.”

“Hử, còn có… ừm… Cảm ơn Lâm Gian của anh, em rất thích.” Giọng nói của cô đã trầm xuống, gần như thì thầm.

“Anh cũng vậy.” Trác Thành đưa tay tắt đèn đầu giường: “Ngủ ngon.”

Hôm nay Giang Ảnh thật sự là mệt rồi, rất nhanh đã ngủ say trong bóng đêm.

Trác Thành sửa sang những sợi tóc vương vãi trên mặt cô, nghe cô hít thở nhẹ nhàng đồng đều bên tai anh.

Vừa rồi anh còn chưa kịp nói cho cô biết, thật ra bộ trang sức trước kia tặng cô, anh nhìn thấy nhìn đầu tiên trong bữa tiệc từ thiện đã quyết định chụp lại, không chỉ vì bộ ngọc trai khảm kim cương kia rất thích hợp với cô, mà còn bởi vì tên của bộ trang sức kia.

Cộng thêm tên của chiếc nhẫn cầu hôn này, rốt cục anh có thể khái quát những suy nghĩ sâu kín nhất trong nội tâm của mình, khi lần đầu tiên gặp Giang Ảnh.

Lâm Gian – Linh Lộc –  Chú nai trong rừng.

Trác Thành nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Đúng rồi, quả thật cô giống như con nai con đột nhiên xuất hiện trong rừng, chớp chớp đôi mắt ướt sũng, nhìn vị khách không mời mà xông vào núi bị kẹt dưới sườn núi, giọng nói và mí mắt bị mưa làm ướt đều run rẩy.

Sợ hãi như vậy trong đêm mưa đen kịt, cuối cùng lại lấy hết dũng khí, đưa tay cứu anh.



Cuối tuần sinh nhật Trác Thành, anh và Giang Ảnh đều thức dậy rất muộn. Dù sao ‘nội dung’ đêm hôm trước quá mức ‘phong phú’, hai người thật sự rất mệt mỏi.

Ngủ đến giữa trưa, hai người cũng không cảm thấy có gì không ổn, sửa sang đánh răng rửa mặt nhàn nhã, tay trong tay đung đưa đến nhà hàng khách sạn ăn cơm trưa, dưới sự kiên trì của Giang Ảnh, lại đi ra khỏi khách sạn, đến cửa hàng bánh ngọt gần đó chọn một cái bánh ngọt nhỏ, lúc này mới chậm rãi đi về phòng khách sạn.

Trở lại phòng còn chưa ngồi xuống bao lâu, đã có nhân viên phục vụ phòng đẩy xe ăn uống đến gõ cửa, nói là khách sạn chuẩn bị cho khách nhân dịp sinh nhật.

Giang Ảnh liếc mắt nhìn qua, bánh ngọt trên xe đồ ăn nhìn qua cũng rất tinh tế ngon miệng, còn có một chai rượu vang đỏ buộc ruy băng, bên cạnh đặt một tấm thiệp chúc phúc màu nhạt.

Nhân viên khách sạn đặt xuống và nói chúc mừng sinh nhật rồi rời đi.

Giang Ảnh nhìn hai hộp bánh ngọt đặt trên bàn ăn, sờ sờ mũi, quay đầu hỏi Trác Thành: “Bữa trưa anh ăn có no không?”

“Cũng được.”

“Ta cũng vậy.” Giang Ảnh suy nghĩ một chút: “Vậy ăn một cái trước đi. Hay anh muốn để tới buổi chiều mới ăn?”

“Ăn cái em mua trước đi.” Trong giọng Trác Thành có ý cười trầm thấp.

Giang Ảnh cũng nở nụ cười: “Được, thọ tinh cứ ngồi đợi ở đây, em đi lấy bánh gato.”

Bởi vì chỉ có hai người, cho nên Giang Ảnh mua bánh sinh nhật đặc biệt, chỉ là một cái bánh kem tròn to bằng bàn tay.

Cô từ phòng bếp cầm dao ăn cùng thìa nhỏ, xách hộp bánh gato nhỏ tới, ngồi bên cạnh Trác Thành.

Bởi vì Trác Thành rất kiên trì không mua nến, càng không cần quá trình thắp nến sinh nhật, cho nên hai người lập tức mở hộp bánh ngọt trực tiếp tiến vào khâu cắt bánh ngọt.

Một dao cắt xuống, một người một nửa, trình tự đơn giản.

Giang Ảnh cầm thìa nhỏ bằng bạc, ăn phần kem thơm ngon đầy miệng, nhìn anh cười tủm tỉm: “Chúc mừng sinh nhật nha.”

Nói xong cô lại ăn một thìa bánh ngọt: “Hình như em nói quá nhiều lần.”

Trác Thành đưa tay lau đi kem dính trên khóe miệng cô: “Hai lần mà thôi, không nhiều lắm.”

“Ừm… Cảm ơn em, quà tặng và bánh đều rất tuyệt.” Anh không nhịn được tiến lên hôn cô, anh hôn lên đôi môi tràn ngập mùi kem ngọt ngào của cô.



Thời gian thư giãn sau bữa ăn cũng không vì hôm nay là sinh nhật Trác Thành mà có cái gì thay đổi.

Đã trải qua chuyện ngày hôm qua, cả hai thích ở trong sân lặng lẽ với nhau hơn là ra ngoài chơi, mặc dù không nói lời nào, cũng hưởng thụ cùng đối phương cảm giác bình thản dựa vào nhau trong im lặng.

“Hỏi anh một câu được không?” Giang Ảnh chọc chọt cánh tay người bên cạnh.

“Ừ?”

“Tại sao anh lại chọn ngày hôm qua để cầu hôn?” Giang Ảnh nằm trên võng, nhìn chiếc lá lắc lư phía trên tầm mắt: “Ý em là, không phải ngày hôm nay là sinh nhật của anh sao? Tại sao không chọn cầu hôn vào ngày sinh nhật của anh?”

“Nếu lỡ anh bị từ chối, vậy chẳn phải là sẽ chẳng còn tâm trạng nào để đón sinh nhật luôn sao.” Giọng nói Trác Thành thoải mái, trả lời rất nhanh.

“Chậc… sao lại thế được.” Giang Ảnh tặc lưỡi có tiếng, một giây sau lại phản ứng lại: “Vậy hôm qua nếu anh bị từ chối, chẳng phải hôm nay anh cũng không có tâm trạng tổ chức sinh nhật sao.”

“Hình như cũng đúng.” Trác Thành trầm tư: “Sao anh không nghĩ tới nhỉ——”

Anh nói linh tinh bị Giang Ảnh đập nhẹ vào tay ngắt lời, nên nắm lấy tay cô: “Được rồi, thật sự cũng không có gì.”

“Chỉ là không muốn để chuyện khác chiếm đi ký ức ngày này của chúng ta.”

“Anh muốn ngày cầu hôn chỉ có chuyện cầu hôn em là quan trọng nhất.”

“Ồ…” Giang Ảnh gật gật đầu, nhìn lá cây trong tầm mắt theo động tác của cô di chuyển lên xuống: “Sinh nhật của anh… cũng không phải là chuyện khác.”

“Ừm.”

“… Được rồi.”

Hai người dứt lời, nắm tay nhau tiếp tục yên lặng thư giãn trong sân buổi chiều, nhất thời không nói gì.

Một lúc lâu sau, Trác Thành bỗng nhiên lên tiếng, “Khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ đây?”

“Hả?” Giang Ảnh bị anh hỏi lại: “Hỏi em…”

“Nếu không thì sao?” Trác Thành bị cô chọc cười, “Muốn nghe suy nghĩ của em, khi nào thì tổ chức, hoặc là muốn đi đâu tổ thức.”

“… Cái này, nhất thời em không biết, anh thấy sao?” Giang Ảnh chống tay lên mép võng, nghiêng người nhìn anh, “Hơn nữa một đoạn thời gian tiếp theo Khải Tư nhất định sẽ rất bận rộn, dù sao dự án mới vừa đi vào quỹ đạo. Em không biết khi nào, ừm… Anh có dự định gì không?”

Trác Thành nhìn cô giống như học sinh đột nhiên bị thầy giáo hỏi, cau mày suy nghĩ, đưa tay xoa xoa đầu tóc cô: “Đừng lo lắng, tính cả thời gian chuẩn bị ít nhất cũng phải hơn nửa năm. Như vậy xem ra, như thế nào cũng phải sang năm sau. Đến lúc đó nói sau, anh sẽ sắp xếp.”

Nhìn anh nói chắc chắn thoải mái, Giang Ảnh gật đầu, bỏ hai cánh tay đang chống xuống, đầu gối lên tay, yên tâm nằm nghiêng trên võng.

“Còn anh thì sao? Có phải nghỉ ngơi xong cũng phải bắt đầu bận rộn?” Mấy ngày nay Giang Ảnh thấy anh cũng thỉnh thoảng giải quyết một số chuyện của công ty, mấy ngày trước dùng phòng làm việc họp online.

“Chỉ sợ rằng không thể đợi cho đến sau kì nghỉ phép.” Trác Thành khẽ thở dài một tiếng, “Nửa năm nay, giai đoạn bảy của Vịnh Nhạc Tuyền ở thành phố C tiến triển tốt, thành phố B bên kia không ngừng khởi động dự án mới, dùng mảnh đất mới đấu thầu ở phía đông thành phố.”

“Đó không phải là những gì anh đã nhắc đến với em trước đây …”

“Đúng vậy, là anh sau khi trở về Trác Thị làm chủ đấu thầu.” Trác Thành gật đầu, hai tháng trước thuận miệng nhắc tới với Giang Ảnh, lúc đó có chút mệt mỏi, về nhà nói với cô, chủ yếu là mấy lời phàn nàn về công việc, không nghĩ tới cô còn nhớ rõ.

“Tuy rằng giữ theo quy trình cũ là được rồi, nhưng anh cũng phải trở về canh chừng.”

“Đừng quá vất vả.” Giang Ảnh kéo tay anh lắc lư, “Có phải đến thành phố C đã làm chậm trễ không ít thời gian của anh—— “

Trác Thành nhéo nhéo trên mũi cô: “Nghĩ cái gì vậy. Hai tuần trước còn không cần anh ở thành phố B một tấc cũng không rời.”

“Nhưng tuần sau không trở về thì không được, có mấy cuộc họp quyết sách cốt lõi anh phải có mặt.”

“Ừm.” Giang Ảnh gật đầu: “Không sao, chúng ta vốn dự định nghỉ phép cũng là nghỉ đến tuần sau, em xin nghỉ cũng là xin đến thứ tư, vừa vặn.”

“Thứ ba anh phải về thành phố B, sớm hơn một ngày so với kế hoạch.” Trác Thành nhéo nhéo tay cô: “Xin lỗi vì hôm nay lại nói với em những điều này.”

“Là anh tương đối thảm hơn thì có. Hôm nay là sinh nhật của anh, nhưng cũng phải nghĩ đến chuyện công việc.” Giang Ảnh đặt tay vào lòng bàn tay của anh.

“Sinh nhật cũng không có gì.” Trác Thành nâng tay cô lên trước mặt mình, khẽ hôn lên mu bàn tay cô: “Cũng may anh đã thuận lợi cầu hôn em, bằng không mới thật sự thảm.”

Nghe anh nói như vậy, Giang Ảnh cũng cảm thấy may mắn, ôm cánh tay anh: “Anh đã sắp xếp rất tốt rồi, cầu hôn và sinh nhật của anh chúng ta đều đã trải qua ở thành phố C.”

Hai người dính chặt vào nhau, ở trong trong sân nhỏ được bao bọc bởi hàng rào cùng bóng râm, không hẹn mà cùng thở dài.

Nghe thấy tiếng thở dài của nhau, lại quay đầu nhìn vẻ mặt của đối phương, Trác Thành bình tĩnh lại, đưa tay ôm cô: “Tán gẫu vài câu về công việc, sao lại nặng nề như vậy.”

Giang Ảnh đang muốn nói ‘rõ ràng là anh nặng nề trước’, điện thoại di động cô đặt trên bàn nhỏ đã rung lên.

Cô cầm nó lên xem: “Hử?”

“Làm sao vậy?”

“Là tin nhắn của Tư Nguyên.” Giang Ảnh nhìn người liên lạc trên bảng thông báo, nói với Trác Thành.

“Hả? Lần này có thật sự là Tư Nguyên không đó?” Trác Thành lập tức nhảy số.

“Ai da, là thật mà. Phần bất ngờ đã kết thúc rồi.”

Giang Ảnh nói xong nhịn không được nở nụ cười: “Có thể là lúc trước em dùng Tư Nguyên làm cái cớ quá nhiều lần, hiện tại Tư Nguyên chân chính tìm tới rồi.”

Tin nhắn đầy đủ của Tư Nguyên trên màn hình đã được hiển thị:

[Này Ảnh, trước đó cậu nói nghỉ đến thứ tư, kế hoạch có thay đổi không?]

[Nếu không có thay đổi, cậu đừng về thành phố B, thứ tư tớ đến thành phố C thảo luận về dự án, phỏng chừng ở khoảng một tuần, sau đó cậu và tớ cùng nhau trở về thành phố B, OK không?]

[Rảnh rỗi thì trả lời tớ, không quấy rầy kỳ nghỉ của hai người nữa. OK.jpg]

Tư Nguyên muốn đến thành phố C?

Giang Ảnh sau khi xem xong tin nhắn, suy nghĩ vài giây rồi trả lời Tư Nguyên:

[Là chuyện trường thí điểm sao?]

Tư Nguyên trả lời ngay:

[Đúng vậy!]

Giang Ảnh quay đầu hỏi Trác Thành: “Tư Nguyên đến thành phố C để nói chuyện với trường học thí điểm vào thứ tư, vừa vặn em cũng kết thúc kỳ nghỉ phép, bọn em cùng nhau ở lại thành phố C một tuần, em có thể quay lại thành phố B trễ một tuần được không?”

“Được chứ, thứ ba anh sẽ trở về trước, lúc em trở về thành phố B anh sẽ đi đón em.” Trác Thành đồng ý, ý bảo cô mau trả lời Tư Nguyên.

“Được rồi.” Đầu ngón tay của Giang Ảnh bấm điện thoại, sau khi trả lời tin nhắn của Tư Nguyên, quay đầu nhìn Trác Thừa, “Anh phải một mình trở về thành phố B rồi.”

“Không sao đâu.” Trác Thành dùng ngón tay chọc vào đôi lông mày hơi cau lại của cô: “Cùng em ở chỗ này thư giãn lâu như vậy rồi, chuyến đi thành phố C đối với anh mà nói đã rất viên mãn.”

Tuy rằng Giang Ảnh biết cho dù bọn họ cùng nhau trở về thành phố B, hai người cũng sẽ không giống như ở thành phố C, dành nhiều thời gian cho nhau mỗi ngày như khi ở thành phố C.

Bọn họ đều có thể sẽ khôi phục trạng thái làm việc trước khi nghỉ phép, Trác Thành còn đỡ hơn một chút, cô thì lại đâm đầu vào dự án của lớp phát sóng trực tiếp đồng bộ.

Hơn nữa nói thật, cô vẫn rất mong muốn cùng Tư Nguyên trò chuyện về tiến độ của dự án hai tuần nay.

Nhưng hiện tại thời gian nhàn nhã như vậy đột nhiên dừng lại, cô vẫn khó tránh khỏi có một chút mất mát.

“Vừa rồi còn nói, đừng nặng nề như vậy. Kết thúc kỳ nghỉ bắt đầu làm việc cũng tốt, bận rộn sau thời gian này, chúng ta lại chọn một nơi để nghỉ.”

Giọng nói Trác Thành luôn ôn hòa trầm thấp, luôn có thể khiến cô an tâm:

“Anh về thành phố B chờ em trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK