Giọng nói của Trác Thành ở đầu dây bên kia vô cùng thoải mái vui vẻ: “Hôm nay anh tan làm sớm, anh đi đón con trước, sau đó cùng con đi đón em nhé?”
“Em đã về đến nhà rồi.” Giang Ảnh nói với Trác Thành: “Em chờ hai cha con anh ở nhà, anh mau đi đi, đường tắc lắm, muộn một chút không chừng con lại khóc, khóc rồi anh không dỗ được đâu đó”.
Kết quả là Giang Ảnh nói đúng phóc, buổi chiều thứ sáu vào giờ cao điểm nên trên đường chật như nêm cối, dù Trác Thành xuất phát từ công ty sớm hơn nửa tiếng thì vẫn đến nhà trẻ muộn một hồi lâu.
Anh xuống xe bước nhanh tới cửa, từ xa anh đã nhìn thấy bé con đang được cô giáo nắm tay nhỏ đứng trước cánh cổng sắt nhỏ chạm khắc, nơi đón các bạn nhỏ, tròn xoe mắt nhìn về hướng cha mẹ đến đón mình, vẻ mặt lã chã chực khóc, tay nhỏ kia nắm lấy vạt váy, đôi mắt tròn ngấn nước, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra như muốn khóc.
Trác Thành thấy có điềm, ba bước thành hai đi tới trước mặt bé con: “Thực xin lỗi ba đến muộn, chúng ta về nhà thôi.”
Cô bé nghe thấy giọng cha, càng thêm tủi thân, nước mắt như hạt đậu rơi xuống từng dòng, giọng nói nhỏ bé bụ bẫm rất đáng thương: “Sao bây giờ ba mới đến? Mọi người về hết rồi, con còn tưởng ba đã quên con rồi, hu hu hu.”
Trác Thành vội xoay chuyển tình thế, anh duỗi tay bế bé con lên vỗ về, sau khi cảm ơn cô giáo thì chuẩn bị bế bé trở về xe, dù sao cũng có thể dùng đồ ăn vặt dỗ dành bạn nhỏ.
Bé con đưa tay xoa xoa khuôn mặt, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt cô giáo, nước mắt lưng tròng vẫy vẫy tay nhỏ: “Tạm biệt cô giáo”.
“Ngôn Ngôn thật ngoan, ngày mai gặp lại con nhé!” Cô giáo không nhịn được cười vẫy tay với bé.
Trác Ngôn nữ sĩ đã cư xử rất đúng mực trước mặt giáo viên ngay cả khi bé đang rơi nước mắt, nhưng ra khỏi khuôn viên trường học thì không dễ nói chuyện như vậy đâu nha.
Ba đã hứa hôm nay sẽ đón bé nhưng lại đến muộn, sau khi lên xe ba vẫn yêu cầu bé ngồi vào chỗ ngồi an toàn mà không ôm bé! Nỗi đau nhân đôi này sắp đánh gục cả thể xác và tinh thần non nớt của bé con Trác Ngôn, vì vậy bé tức giận một mạch về đến nhà, hai má phồng lên, đôi mắt như hai quả nho đen chực trào ra những giọt nước mắt thương tâm, tầm nhìn mơ hồ đến nỗi cô không thể nhìn thấy ba mình đang cầm những món ăn vặt bên cạnh trêu chọc bé.
Trác Thành chịu khuất phục cả chặng đường, cuối cùng Trác Ngôn nữ sĩ cũng không phụ lòng mong đợi của anh mà đồng ý chấm dứt chiến tranh, bé chấp nhận lời cầu hòa của anh bằng túi dồ ăn vặt, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, vừa mới khóc một trận nên hiện tại không thể cười lớn được, chỉ vụng trộm nhấp nhấp cái miệng nhỏ, bên mặt hiện ra lúm đồng tiền giống hệt Giang Ảnh, yên tĩnh vài phút đã chịu không được mà ngủ mất.
Khi Trác Thành ôm bé vào nhà, Giang Ảnh đã dọn bữa tối và đang ngồi ở bàn ăn chuẩn bị cơm cho bé con. Vừa xem video hướng dẫn trên điện thoại di động, cô vừa nắm cơm, rong biển và bông cải xanh thành hình gấu trúc bỏ vào đĩa ăn của bé.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô đứng dậy ra đón, cô bé choàng tỉnh trên vai cha, nước mắt trên mặt đã sớm khô, tay nhỏ vứt bỏ túi đồ ăn vặt vừa vơ vét hết vào người, duỗi cánh tay mập mạp của bé mang theo tiếng khóc nức nở, đòi mẹ bế.
Giang Ảnh ôm lấy bé con Ngôn Ngôn từ trong tay Trác Thành, trêu chọc bé: “Ôi, con gái có vẻ nặng hơn buổi sáng một chút đó nha, ở nhà trẻ có đồ ăn ngon gì vậy nè?”
Bé con mang bụng bất bình chuẩn bị lời nói trong đầu muốn trở về cáo trạng với mẹ, nghe Giang Ảnh nói thì sững sờ một lúc, theo đề tài của mẹ, đưa tay vỗ vỗ lên cái bụng tròn trịa nhỏ bé: “Đùi gà lớn ạ! Ngôn Ngôn ăn cơm với đùi gà lớn đó mẹ!”
“Giỏi quá! Con là một bạn nhỏ ăn cơm siêu cấp ngoan ở trường mẫu giáo có phải không nào?”
“Vâng! Con thích ăn cơm lắm.” Vừa về đến nhà, Trác Ngôn nữ sĩ đã rúc vào vòng tay đầy hương thơm của mẹ và lắng nghe những lời khen ngợi, bé rất thoải mái trò chuyện với Giang Ảnh.
Nhìn thấy Giang Ảnh dùng vài ba câu nói đã có thể giải quyết một “tai nạn” có khả năng phát sinh, Trác Thành thở phào nhẹ nhõm.
Đi theo hai mẹ con hai bước, tiến lên ôm lấy Giang Ảnh, Giang Ảnh đưa tay vỗ vỗ vào vai anh: “Anh vất vả rồi, mau đi thay quần áo rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm nào”.
Trác Thành bị tiểu tổ tông giày vò cả người mồ hôi nhễ nhại, lúc này áo sơ mi dính sát vào người, quả thật có chút khó chịu.
Anh gật đầu, hôn lên trán Giang Ảnh, nhân tiện còn hôn một cái thật kêu lên trán bé con, không ngạc nhiên khi nghe được câu nói “Ba thúi thúi” của bé, trước hết về phòng tắm rửa thay quần áo.
Giang Ảnh nhìn bạn nhỏ vẻ mặt mãn nguyện nằm trong vòng tay mình, không khỏi dở khóc dở cười: “Chúng ta cũng đi rửa mặt nhé? Nhìn con giống như một con mèo nhỏ.”
Mèo nhỏ hết sức hợp tác để Giang Ảnh rửa sạch nước mắt trên mặt, cô lấy khăn nhỏ lau và bôi kem dưỡng da cho bé, nhìn khuôn mặt mũm mĩm trắng hồng của bé, không nhịn được mà hôn một cái, chân thành khen ngợi: “Lúc Ngôn Ngôn không khóc thật ngoan, thật đáng yêu”.
“Hả? Chẳng lẽ lúc người ta khóc không ngoan không đáng yêu sao mẹ?” Trác Ngôn nữ sĩ đối với lời khen có điều kiện của Giang Ảnh vô cùng bất mãn.
Nghe thấy bạn nhỏ còn dùng đến từ “người ta” này, Giang Ảnh không nhịn được cười: “Được rồi, lúc khóc cũng dễ thương, nhưng âm thanh quá lớn, đầu người ta hơi đau đó”
Tuyên bố của Giang Ảnh không hề quá lời, Trác Ngôn nữ sĩ vừa mới bước qua sinh nhật lần thứ 3. Có thể nói, trước ba tuổi, bé chính là một cô bé mít ướt xứng đáng khiến cả nhà phải nâng niu, sau ba tuổi, có vẻ như các thuộc tính mít ướt đã giảm đi một chút, Giang Ảnh nghĩ rằng có thể là do sở thích ăn uống của bé đã dần tăng lên, điều này đã làm chuyển hướng sự chú ý của bé ở một mức độ nhất định.
Kể từ khi trong nhà xuất hiện thêm một bạn nhỏ Ngôn Ngôn, bầu không khí yên tĩnh trước đây đã không còn nữa. Giang Ảnh và Trác Thành đều là người ít nói và ôn hòa, thêm vào đó, lúc Giang Ảnh sinh Ngôn Ngôn không quá thuận lợi, nên con gái cô sinh ra trong sự bao bọc của gia đình, lúc khóc lóc nũng nịu cha mẹ lính mới chỉ có thể một mực dỗ dành bé, có một dạo còn lo lắng chiều hư con, nhưng sau ba tuổi đi nhà trẻ, tình hình có vẻ đã cải thiện một chút, tuy rằng vẫn còn khá mít ướt, nhưng ít nhất cũng đã dễ dàng hơn một chút rồi.
Ngoài ra, công việc của Giang Ảnh so với trước đây cũng thoải mái hơn một chút, cô có thể dành thời gian cho bé con nhiều hơn một chút, bé con cũng rất dính cô, cho nên bây giờ hai mẹ con thân nhau nhiều hơn.
Trác Thành cũng dành không ít thời gian cho con gái, nhưng lại phải nỗ lực hơn rất nhiều so với Giang Ảnh, bởi vì trước mặt Trác Thành, bé con bày ra đủ loại tư thế nũng nịu, mỗi ngày Trác Thành đều phải làm mọi cách để có thể đạt được hình ảnh “phụ từ nữ hiếu” hài hòa.
Giang Ảnh phải thuyết phục Trác Thành rằng có lẽ đây là cách đặc biệt mà con gái anh yêu thương anh, ‘cha già’ Trác Thành nghĩ cũng thấy rất có lý, nên phải nghiêm túc chấp nhận ‘tình yêu nặng trĩu’ của Trác Ngôn nữ sĩ.
Giang ảnh đưa con đến phòng ăn, mặc yếm cho bé, đặt bé vào ghế ăn dành cho trẻ em, ngồi bên cạnh đợi Trác Thành đi qua cùng nhau ăn.
Bạn nhỏ nhìn mẹ bưng đĩa cơm đến trước mắt, kinh ngạc mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn nhếch thành hình chữ O: “Cơm gấu trúc!”
“Đúng rồi.” Giang Ảnh đưa chiếc thìa nhỏ cho bé: “Con gái có thích không?”
Trác Ngôn cầm lấy thìa gật đầu, không ăn ngay mà dùng tay nhỏ vỗ nhẹ lên đầu: “Suýt nữa thì quên mất, mẹ ơi mau lên, chụp cho con và cơm gấu trúc một tấm ảnh nào”.