Hàn Dạng cúp điện thoại đi mở cửa. Quả nhiên thấy ngoài cửa có người cầm theo hộp cơm chờ, chỉ có điều là quần áo không giống như là nhân viên giao thức ăn, trái lại như đi làm việc. (Người ta là công nhân viên chức mà anh =3=)
“Chào ngài, là Hàn Dạng tiên sinh sao? Tôi là Tiểu Trần. BOSS nói tôi tới đưa món ăn cho ngài.” Đối phương lễ phép nói với Hàn Dạng.
“Là tôi.” Hàn Dạng nhận hộp cơm, “Làm phiền anh.”
“Ngài không cần khách khí, kia ta đi trước.” Tiểu Trần nói xong cũng rời đi.
Sau khi Tiểu Trần xuống lầu liền gọi điện thoại cho Hách Liên Tình hồi báo nhiệm vụ hoàn thành. Sau khi cúp điện thoại, anh quay đầu lại liếc nhìn cao lầu sau lưng, nghĩ thầm: Hoá ra đã có BOSS phu nhân! BOSS phu nhân là nam! Thoạt nhìn bộ dáng thật nhỏ nhắn a!!!
Hàn Dạng không biết suy nghĩ của Tiểu Trần, cậu cầm hộp cơm quay về phòng. Mở ra liền phát hiện bên trong ngoại trừ cháo còn có vài loại đồ ăn đi kèm, tất cả đều dùng hộp giữ ấm đựng, lúc lấy ra vẫn còn bốc hơi nóng.
Nhìn bữa trưa trên bàn ăn, lần đầu tiên Hàn Dạng có kích động muốn gọi điện thoại cho Hách Liên Tình, cậu đột nhiên rất muốn nghe thanh âm của hắn, trong lúc cậu còn đang do dự, điện thoại để ở một bên vang lên, trên màn hình hiện ba chữ —— Hách Liên Tình.
Hàn Dạng thấp giọng thì thầm tên này, cầm lên nhận, “A lô.”
“Đã ăn chưa?” Một bên đầu dây truyền đến thanh âm Hách Liên Tình, kèm theo tiếng trang giấy lật lật.
“Chuẩn bị ăn.” Hàn Dạng đáp, “Còn anh? Vẫn đang làm việc?”
“Không làm việc làm sao nuôi em?” Hách Liên Tình hỏi ngược lại.
“… Anh không nuôi em cũng lớn như vậy mà.” Hàn Dạng nói.
“Hm?” Hách Liên Tình dừng một chút, “Em đây là đang trách anh không sớm một chút đem em về nhà làm con dâu nuôi từ bé sao?”
“Làm sao có khả năng?” Hàn Dạng đối với bãn lĩnh xuyên tạc ý tứ của hắn rất kính nể.
“Bận tâm vớ vẩn cái gì? Tuy rằng không đem em nuôi lớn, nhưng anh bảo đảm sẽ nuôi em đến già.” Hách Liên Tình nói.
“… Anh thật là.” Hàn Dạng tuy nói như vậy, khóe miệng lại khẽ giương lên.
“Được rồi, cơm đã đưa đến, anh còn chút chuyện, treo máy.” Hách Liên Tình nói xong liền muốn cúp máy.
“Chờ một chút!” Hàn Dạng vội vã lên tiếng gọi lại hắn.
“Sao vậy?” Hách Liên Tình hỏi.
“… Anh cũng nên sớm ăn một chút, hẹn gặp lại.” Hàn Dạng nói xong giành trước một bước cúp điện thoại.
Một bên khác Hách Liên Tình khẽ hừ một tiếng, đáy mắt mơ hồ có ý cười, đối với hành vi Hàn Dạng cúp điện thoại không thèm để ý.
Từ Lạc Chiêu đứng ở một bên cùng hắn đến gặp khách hàng sờ sờ cánh tay, nhìn hắn nói, “Toàn thân tản ra mùi luyến ái chua thối, làm da gà của tôi đều rơi mất.”
Hách Liên Tình liếc mắt nhìn y, trong mắt viết bốn chữ lớn ‘Mắc mớ gì tới cậu’.
Từ Lạc Chiêu nhún nhún vai, đối với Tình Cách Cách thất tình liền tìm y uống rượu, khinh bỉ với ‘tra công’ hảo hợp xong liền qua cầu rút ván.
Buổi tối Hách Liên Tình mang cơm tối của hai người trở về, đặt cùng một nhà hàng làm cơm trưa cho Hàn Dạng, tại tiểu khu phụ cận. Hàn Dạng nhớ nhà hàng này làm ăn cực kỳ phát đạt, lúc đi trễ ngay cả chỗ ngồi cũng không tìm được. Hách Liên Tình là trước kia cũng nói người ta đặt bữa tối, tan tầm vừa vặn mang về.
Lúc ăn cơm, hai người ngồi đối mặt nhau, Hàn Dạng không khỏi nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua.
Cậu và Hách Liên Tình kỳ thực thật sự không tính là quen thuộc, từ lúc bọn họ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ ở chung cũng không thể nói là hoà thuận, tuy rằng ngoại trừ thấy cha mẹ Hách Liên Tình ngày kia cũng không có phản đối bọn họ, mà một tuần sau đó ở chung nhưng cũng trầm mặc như hai người xa lạ cùng một chỗ.
Ấn tượng mà Hách Liên Tình cho cậu vẫn luôn có chút khó có thể tiếp cận, nói chuyện cũng rất độc miệng. Nhưng cái người lúc thường nói chuyện khó nghe, tính tình dở hơi, tối hôm qua lại thức trắng cả đêm trong phòng bệnh trông coi cậu, săn sóc mà rót nước lau mồ hôi, nửa đêm đi ra ngoài mua cháo cho cậu, thay cậu chuẩn bị kỹ càng dép lê cùng khăn mặt.
Tất cả những thứ này đều bác bỏ nhận thức lúc trước của cậu đối với Hách Liên Tình.
Cậu không khỏi hiếu kỳ, Hách Liên Tình là một nam nhân thiên chi kiêu tử, vì cái gì mà muốn cùng cậu kết hôn, thậm chí không để ý ý nguyện của cậu mà dùng một tờ khế ước đem quan hệ của hai người biến thành bây giờ.
Cậu thật sự nhìn không thấu.
“Cộc cộc…” Ngón tay thon dài trên mặt bàn gõ nhẹ hai lần, đánh gãy trầm tư của Hàn Dạng.
“Em đang nghĩ cái gì?” Hách Liên Tình hỏi.
“Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?” Hàn Dạng bật thốt lên.
Lúc hỏi ra câu này, Hàn Dạng đã chuẩn bị tốt tâm lí bị giễu cợt, lại không nghĩ rằng Hách Liên Tình xem như không có chuyện gì xảy ra mà ăn cơm, nói ba chữ, “Anh tình nguyện.”
Không hổ là Hách Liên đại gia, lý do đơn giản bá đạo hết chỗ nói.
Hàn Dạng cũng không nghĩ tới chuyện này nữa, cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong Hàn Dạng theo thói quen muốn dọn bát đũa, Hách Liên Tình ngăn lại, “Để anh.”
“?” Hàn Dạng kinh ngạc nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?” Hách Liên Tình nói một câu, nhận bát đũa tiến vào nhà bếp.
Hàn Dạng bất khả tư nghị đi theo.
Hộp cơm ở ngoài mang về phần lớn là chất liệu plastic, không thể rửa bằng máy rửa bát. Hách Liên Tình quyết định trực tiếp ném vào thùng rác, chỉ lấy bát đũa của hắn và Hàn Dạng đến bồn rửa chén trong tự mình cọ rửa.
Hàn Dạng đứng ở cửa, nhìn Hách Liên Tình rửa chén. Động tác của hắn không quá quen, lúc dùng nước rửa chén thậm chí lỡ tay ném cái chén vào trong nước, sau đó mặt tối sầm lại nhặt lên tiếp tục rửa.
Tính cách này không thể nói là tốt thậm chí nói kém hơn những người nam nhân đứng ở trong phòng bếp, tay áo màu trắng kéo tới khuỷu tay, ngón tay thon dài nên dùng để ký tên cùng lật xem văn kiện, hiện tại lại cầm khăn rửa rửa chén.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, chỉ là ngắn ngủn một ngày, Hàn Dạng lại cảm thấy thay đổi nhiều lắm. Xưa nay cậu không hề biết, hoá ran nam nhân cứng rắn cũng có một mặt ôn nhu như vậy, giọng điệu tuy rằng hung ác, lại không che giấu được sự quan tâm dưới đáy mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại thì tuy rằng vừa hai người bắt đầu bằng quan hệ khế ước, thế nhưng Hách Liên Tình không có ngăn cản cậu làm bất cứ chuyện gì, cho đến bây giờ cũng không có miễn cưỡng cậu, trả cho cậu tự do lớn nhất.
Hàn Dạng đột nhiên phát hiện, kỳ thực sự tình cũng không hỏng bét như cậu nghĩ, tiếp nhận Hách Liên Tình cũng không phải khó như vậy.
“Hách Liên Tình.” Hàn Dạng mở miệng kêu hắn một tiếng.
Động tác rửa chén của Hách Liên Tình dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
“Em chỉ muốn hỏi…” Hàn Dạng dừng lại, “Lúc trước anh nói muốn đi cục Dân Chính…”
“Em lại muốn nháo cái gì?” Hách Liên Tình đánh gãy lời cậu, trên mặt một bộ ‘Em nói gì cũng mặc kệ, anh sẽ không đồng ý’.
“………” Hàn Dạng câm nín.
“Em chỉ muốn hỏi ngày nào đi, để xin lão sư nghỉ.” Hàn Dạng nói, cậu hiện tại đang lập trình hạng mục lão sư đề cử, cho nên thường thường sẽ đi cùng người cố vấn.
Hách Liên Tình không nghĩ tới cậu lại hỏi cái này, đơ người một giây, mới nói, “Nga, nếu em gấp gáp như vậy, thứ hai đi.”
Hàn Dạng, “………” Ai sốt ruột chứ! Người này miệng tiện hết chỗ nói.
“Bản hộ khẩu đã gửi rồi sao?” Hách Liên Tình hỏi.
“Ừ.” Trước khi Hách Liên Tình đi công tác đã thông báo, tuy rằng lúc đó cậu không muốn, nhưng cũng không cãi lời.
“Thật biết nghe lời a.” Hách Liên Tình liếc mắt nhìn cậu.
“………”
Rửa chén xong Hàn Dạng bị Hách Liên Tình đuổi đi tắm.
Hàn Dạng đi vào toilet, Hách Liên Tình mặt không đổi nhìn cậu bước vào cửa phòng toilet, sau đó đến khách phòng.
Lúc Hàn Dạng tắm rửa xong đi ra, theo thói quen trở về khách phòng, đi vào liền phát hiện valy không còn. Cậu sửng sốt một chút, xoay người đến phòng ngủ chính, nhìn thấy bên cạnh tủ quần áo là cái valy của mình.
Hàn Dạng, “………”
Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, chứng minh Hách Liên Tình đang tắm rửa. Hàn Dạng có chút dở khóc dở cười đi mở ra cửa tủ quần áo, quả nhiên thấy y phục của cậu đặt ở trong một khoảng trống trong tủ treo quần áo, không cần nghĩ cũng biết là Hách Liên Tình vừa nãy chuyển tới.
“Thật là…” Hàn Dạng không biết nên nói cái gì cho phải, dứt khoát cầm lấy móc áo đem một vài quần áo cần thiết treo lên.
Hách Liên Tình tắm xong đi ra liền thấy Hàn Dạng đứng ở trước tủ chỉnh lý quần áo, áo sơmi trên tay cậu có chút quen mắt. Hách Liên Tình nhìn qua mới phát hiện đó là áo sơ mi của mình.
Hách Liên Tình một người có nguyên tắc lúc thường cơm trưa ở công ty đều là nhờ thư ký mua, buổi tối thì lại tùy tiện giải quyết, đến cuối tuần không trở về nhà liền gọi thức ăn ngoài. Quần áo của hắn thường được đưa tiệm giặt là, chủ quán trả lại đồ cũng trực tiếp nhét vào trong tủ quần áo, lười chỉnh lý, nhưng hắn có rất nhiều quần áo, một ngày một bộ cũng chẳng sao, loạn rồi cho loạn luôn.
Lúc này nhìn thấy Hàn Dạng đứng ở trước tủ giúp hắn chỉnh lý quần áo, cảm giác này nói như thế nào nhỉ, thật giống như có người cùng chung sống với mình.
Rất sảng khoái. Hách Liên Tình nghĩ thầm.
Hàn Dạng đem áo sơ mi sửa sang lại lần nữa rồi móc lại trong tủ quần áo, quay đầu lại nhìn về phía Hách Liên Tình, thấy hắn bình tĩnh mà nhìn mình, theo bản năng mà giải thích, “Em chỉ thấy quần áo có chút loạn nên sửa sang một chút.”
“Ừm.” Hách Liên Tình đi tới, đứng ở sau lưng cậu, tay chống lên cửa tủ, hơi nghiêng người nhìn vào bên trong, giống như đang kiểm tra.
Tư thế này của hắn cách Hàn Dạng rất gần, ngực cơ hồ kề sát trên lưng Hàn Dạng, trên người hắn còn mang theo bọt nước, làm cho lưng Hàn Dạng cứng còng, đứng im không nhúc nhích.
Vẻ mặt Hách Liên Tình nghiêm túc nhìn nửa phút, mới chậm rãi nói, “Tạm ổn, cuối cùng cũng coi như có chút ý thức.”
Hàn Dạng theo bản năng hỏi, “Cái gì?”
Hách Liên Tình nhẹ nhàng mà nói, “Người làm vợ.”
Hàn Dạng, “………”
“Anh tránh ra một chút đã.” Hàn Dạng nói.
“A.” Hách Liên Tình nhớ tới, thu tay về lui lại phía sau hai bước, đứng thẳng người.
Sau khi hắn rời khỏi Hàn Dạng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đem cửa tủ đóng lại, xoay người, cậu liền sửng sốt, bởi vì Hách Liên Tình chỉ mặc độc một cái quần lót, lồng ngực tinh tráng xích loã không hề che chắn mà hiện lên trước mắt.
Hàn Dạng sửng sốt ba giây liền dời đi tầm mắt, liền nghe Hách Liên Tình nói, “Cũng không phải là chưa từng thấy, tối hôm qua em còn sờ soạng nhiều lần.”
Tối hôm qua chỉ là khi Hách Liên Tình ôm cậu, Hàn Dạng không có gì để nói, lựa chọn hóa đà điểu, đến một bên giường ngồi xuống.
Hách Liên Tình thì lại đi lấy quần pyjamas mặc vào, vừa mặc vừa hỏi, “Thuốc đã uống chưa?”
Hàn Dạng nói, “Rồi.”
Hách Liên Tình mặc xong, vẫn như trước để trần phía trên, nhìn Hàn Dạng, “Vậy thì ngủ.”
Hàn Dạng liền sửng sốt, “A?”
Hách Liên Tình thấy cậu một mặt mờ mịt, hơi nhíu mày, nói, “Em lại suy nghĩ gì? Yên tâm, ngày hôm nay không động vào em, chờ em điều dưỡng cho tốt thân thể, vẫn còn nhiều thời gian.”
Hàn Dạng, “………”
Lúc ngủ Hách Liên Tình một tay ôm eo Hàn Dạng, Hàn Dạng mất tự nhiên giật giật, đề nghị nói, “Anh có thể không cần ôm như vậy được chứ.”
Câu trả lời của Hách Liên Tình là nắm chặt tay, “Em sao lại nhiều lời như vậy.”
“Em chỉ là không quen.” Hàn Dạng nói.
“À.” Hách Liên Tình nói, “Anh quen quen là được.” Ý tứ chính là, anh là đại gia anh có quyền.
Hàn Dạng còn muốn nói cái gì, lại nghe hắn nói, “Anh mệt chết rồi, em ngoan ngoãn một chút, đừng có phiền như vậy.”
Nghe hắn nói vậy, lúc này Hàn Dạng mới nhớ tới tối hôm qua hắn chiếu cố chính mình cả đêm, hôm nay liền đi tiếp đãi khách hàng, khẳng định đã rất mệt mỏi, lập tức liền ngoan ngoãn im miệng, không hề động đậy mà cho hắn ôm.
Nhận ra được cậu thuận theo, Hách Liên Tình hài lòng nhắm mắt lại ngủ, hắn xác thực đã mệt chết rồi.
Rất nhanh Hàn Dạng cảm giác được bên tai truyền đến hô hấp vững vàng, cậu đoán Hách Liên Tình đã ngủ, hơi xoay người qua, quả nhiên thấy hắn nhắm mắt lại, biểu tình lúc thường lạnh lẽo cứng rắn cũng nhũn một chút.
Bàn tay bên hông vẫn ôm quá chặt chẽ, Hàn Dạng tuy rằng không quen, nhưng cũng không nói là chán ghét, trái lại có cảm giác ấm áp mơ hồ.
Lẳng lặng nhìn Hách Liên Tình vài giây, Hàn Dạng không tiếng động mà nói câu ngủ ngon.