Tại nơi thi đấu, lực chú ý của Hách Liên Tình hai phần đặt trên đài, hai phần đặt ở cuộc nói chuyện với Từ Lạc Chiêu, còn lại đặt trên văn kiện trong tay chính mình.
“Này này này, tốt xấu gì cũng là đến xem so tài, đừng có cuồng công việc như vậy chứ.” Từ Lạc Chiêu chọt chọt Hách Liên Tình, “Nhìn nhóm mần non Tổ Quốc nỗ lực tiến lên, cậu cũng nên nhiệt tình lên chứ, cho bọn họ một chút cổ vũ.”
Hách Liên Tình dùng bút ghi chú lên vài chỗ cần phải sửa đổi, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Chuyện cổ vũ giao cho cậu, ngay cả phần của tôi luôn.”
“Hừ, thực sự là một nam nhân vô vị.” Từ Lạc Chiêu bĩu môi.
Một lát sau y liền đẩy Hách Liên Tình một cái, nói, “Nhóm này sáng tạo không tồi, tuy rằng kỹ thuật không đủ thuần thục, ít nhất về phương diện sáng tạo tương đối mới mẻ độc đáo táo bạo.”
“Ừm, táo bạo.” Hách Liên Tình tùy ý đáp lời.
“Cậu ngay cả nhìn cũng không có nhìn, còn ngồi đó mà nói táo với chả bạo.” Từ Lạc Chiêu phun tào.
“Nói cho cùng cũng giống như việc cậu xem liền hiểu thôi.” Hách Liên Tình trào phúng lại.
“Tôi không hiểu tôi sẽ không hỏi chắc?” Từ Lạc Chiêu nói xong đưa tay ra hiệu cho MC trên sân khấu, nói y có vấn đề muốn hỏi.
Là bạn của nhà đầu tư, Hách Liên Tình cùng Từ Lạc Chiêu đều là khách VIP. MC vừa thấy y giơ tay, liền đem micro giao cho y. Từ Lạc Chiêu mặc dù đối với việc thiết kế trò chơi không hiểu biết lắm, thế nhưng thời học sinh chơi qua game lớn game nhỏ không phải ít, lập tức liền hỏi vài cái liên quan đến phương diện nội dung kết cấu của trò chơi.
Có Từ Lạc Chiêu dẫn đầu, những giám khảo khác hứng thú với phương diện sáng tạo game cũng dồn dập đặt câu hỏi. Tuyển thủ trên đài lúc đầu còn có thể ứng đáp trôi chảy, nhưng dần dần cũng tiếp không nổi. Cậu ta có chút áy náy mà nói với tổ giám khảo, “Sáng kiến này là một tổ viên khác của chúng em nghĩ tới, em có thể để cho bạn ấy lên sân khấu giải thích với mọi người có được không ạ?”
Thỉnh cầu của cậu được cho phép, MC nói với cậu kêu một đội viên khác lên.
“Xin chào ban giám khảo.” Thiến niên bước lên sân khấu hơi nghiêng mình chào một tiếng, “Em là Hàn Dạng, là học sinh cao trung Y thị.”
Thanh tuyến trong trẻo mát mẻ riêng biệt thuộc về thiếu niên truyền vào trong tai, cái bút trong tay Hách Liên Tình dừng một chút, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đang tự giới thiệu mình trên sân khấu kia.
Vóc dáng thấp bé, có lẽ không đến ngang vai mình.
Mặt rất dễ nhìn, trắng trắng oánh nhuận, mặc một thân đồng phục trắng, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Thanh âm rất êm tai, thanh thoát mềm mềm, khí chất sạch sẽ đơn thuần chỉ có trên người thiếu niên.
Không biết em ấy đã mười sáu tuổi chưa… Trong lòng Hách Liên Tình nghĩ.
Thiếu niên gọi là Hàn Dạng sau khi lên sân khấu liền đem suy nghĩ của mình đối với trò chơi nói qua một lần, bao quát nguồn linh cảm tạo nên nó. Vừa bắt đầu cậu có vẻ hơi câu nệ, nhưng khi nói đến thiết kế của mình, cả người liền tự tin lưu loát, từ ngôn ngữ của cậu mọi người rất dễ dàng có thể phác hoạ ra một hình ảnh game hoàn chỉnh.
Sau khi nói xong cậu phát hiện giám khảo đều lẳng lặng nhìn mình, không khỏi đỏ mặt, “Xin lỗi, em có phải là nói quá nhiều không?”
“Không có, em nói rất tốt!” Một giám khảo vỗ tay khen ngợi, những người khác cũng cùng vỗ tay.
“Cảm ơn ạ.” Hàn Dạng khẽ cười, mang theo chút ngượng ngùng khi được người khác khích lệ.
Trong quá trình trả lời câu hỏi, tuy rằng Hàn Dạng lúc đầu có chút xấu hổ căng thẳng, nhưng trong lời nói lại cũng không có bất kỳ thất lễ cùng sơ suất nào. Cậu trả lời rất tỉ mỉ, mỗi câu chuyện trong game đều phi thường hoàn chỉnh, mặc dù tổng thể thiết kế có chút khuyết điểm, nhưng cũng giống như Từ Lạc Chiêu nói, phi thường mới mẻ độc đáo táo bạo.
Mỗi khi Hàn Dạng trả lời xong một vấn đề, đều sẽ hướng đối phương lộ ra nụ cười lễ phép khéo léo. Nhìn thiếu niên mang theo một chút ngây ngô, mặt mày thanh tú tinh tế, Hách Liên Tình cảm thấy trong lòng như là bị mèo gão một cái.
Thực ngoan ngoãn, giống như là một tờ giấy trắng.
Hách Liên Tình nghĩ thầm.
Ngón tay của hắn ở trên bàn gõ nhẹ mấy lần, khi Hàn Dạng trả lời xong một vấn đề của giám khảo, đột nhiên lên tiếng hỏi, “Tôi thấy trong suy nghĩ của các cậu, mỗi một nhân vật phản diện trong game đều có một quá khứ bi thảm dẫn đến hắc hóa, thế nhưng cuối cùng đều sẽ được cứu vớt, đúng không?
“Đúng thế.” Hàn Dạng trả lời.
“Há, cậu có biệt hiệu là Đường Tăng sao?” Hách Liên Tình hỏi, “Cứu vớt thế nhân?” (Vỡi anh ~)
Hàn Dạng có lẽ không ngờ rằng hắn sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút, trên mặt mờ mịt trong nháy mắt, hai mắt thật to nhìn hắn, quên mất trả lời.
Bộ dáng trợn mắt lên nhìn cũng rất đáng yêu, ngốc ngốc, giống như có thể đem cậu thả vào trong túi. Trong lòng Hách Liên Tình rục rà rục rịch.
“Khụ khụ!” Từ Lạc Chiêu lên tiếng giải vây cho Hàn Dạng, nói với cậu, “Nói chung suy nghĩ của cậu rất thú vị, cố sự cũng phi thường mới mẻ độc đáo, tôi rất cao hứng khi có thể nhìn thấy một trò chơi như vậy, cá nhân tôi rất yêu thích, cậu rất tuyệt.”
“A, cảm ơn ngài.” Hàn Dạng bị khích lệ như vậy, hướng y nở nụ cười, khóe mắt cong cong.
Nụ cười của Hàn Dạng nụ có chút trẻ con, làm cho cậu thoạt nhìn càng thêm đơn thuần. Hách Liên Tình nhìn nụ cười của cậu khẽ hừ một tiếng, đem văn kiện trong tay vỗ vào mặt Từ Lạc Chiêu, nói, “Kiểm tra một chút.”
“………” Từ Lạc Chiêu câm nín đem văn kiện lấy xuống.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Hách Liên Tình bị bạn bè lôi kéo hàn huyên, hắn một bên không yên lòng ứng phó, một bên bất động thanh sắc quan sát hành động của Hàn Dạng, phát hiện cậu đang cùng thầy cô ở trường thảo luận.
“A Tình, buổi trưa có buổi tiệc cho mấy nhóm giành được giải thưởng, cùng đi chứ?” Đối phương hỏi.
“Giành được giải thưởng?” Hách Liên Tình giống như vô tình hỏi, “Ba vị trí đầu?”
“Dĩ nhiên không phải, bao gồm các giải thưởng khác nữa.” Đối phương nói.
“Ồ.” Hách Liên Tình nói, “Vậy thì cùng đi.”
Thế nhưng Hách Liên Tình hoàn toàn không nghĩ tới, lúc ở bữa tiệc căn bản không có Hàn Dạng, hỏi mới biết cậu đã sớm rời khỏi.
“Về nhà?” Hách Liên Tình hơi nhướng mày, “Đi về hướng nào?”
“Trạm xe lửa.” Đối phương trả lời, “Cậu ta ngồi chuyến xe số 50 vào lúc 12 giờ, Y thị.”
Hách Liên Tình không nói hai lời trực tiếp liền rời khỏi nhà hàng, lái xe về hướng nhà ga đuổi theo.
Hách Liên Tình không biết trong lòng mình bây giờ là cái dạng gì, thế nhưng hắn cảm thấy bản thân muốn đuổi theo, không thì sẽ hối hận, hắn muốn tóm lấy thiếu niên giống như tờ giấy trắng kia.
Buổi trưa là giờ cao điểm, trên đường bị kẹt xe mấy nơi, chờ hắn chạy tới nhà ga thì Hàn Dạng đã qua cổng kiểm soát.
Bên trong nhà ga người chen chúc nhau, Hách Liên Tình muốn chen vào, lại nửa bước khó đi, mắt thấy Hàn Dạng đã muốn vào trạm soát vé, trong lúc cấp bách liền hướng cái người gần như bị nhấn chìm ở trong đám người hô to một tiếng, “Hàn Dạng!”
Hàn Dạng phảng phất nghe thấy có người đang gọi mình, thế nhưng người trong nhà ga thực sự rất đông, âm thanh cũng rất ồn ào hỗn tạp, cậu nghe không chân thực, quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện không có người nào mình quen biết thì tiến vào trạm soát vé.
Hách Liên Tình nhìn cậu biến mất ở cửa, trong lòng một trận buồn bực, đang muốn đổi phương tiện khác đuổi theo nhưng trợ lý Tiểu Trần ở công ty gọi điện thoại lại đây nói có văn kiện khẩn cấp cần phải xử lý, mời hắn trở về công ty một chuyến.
Sau khi trở về Hách Liên Tình bận rộn một tuần, chờ khi hắn hết bận thì không khỏi lại nghĩ tới thiếu nhiên ở trên sân khấu đang mở to mắt nhìn mình kia, còn có hình ảnh thiếu niên trong nhà ga người đến người đi quay đầu nhìn lại.
Nếu như lúc đó mình nhanh một chút tiến lên nắm lấy em ấy là tốt rồi.
Hách Liên Tình gọi điện thoại cho Từ Lạc Chiêu, nói y điều tra về tư liệu cơ bản của Hàn Dạng một chút. Từ Lạc Chiêu hơi kinh ngạc, “Người đó chỉ là một tiểu Đường Tăng tâm địa thiện lương, cậu cũng không đến nỗi đi điều tra gốc gác của người ta đi?”
“Ít nói nhảm, địa chỉ gia đình cùng tài liệu cá nhân cơ bản là được, nửa giờ sau gửi cho tôi.” Hách Liên Tình nói.
“Cậu là đại gia, nói gì thì là cái đó.” Từ Lạc Chiêu đầu hàng.
Không tới nửa giờ, thậm chí ngay cả mười phút cũng không đến, Từ Lạc Chiêu liền đem tư liệu cơ bản của Hàn Dạng gửi tới, là tư liệu trước tham gia thi đấu dùng để báo danh.
Trong tài liệu ghi Hàn Dạng vừa mới tròn mười lăm tuổi, học năm nhất cao trung tại Y thị, thành viên gia đình chỉ có một mình ông nội.
Ngày hôm sau Hách Liên Tình đem sự tình giao phó xong liền đến chỗ Hàn Dạng.
Năm năm trước trong thôn Hàn Dạng vẫn chưa sửa đường, con đường từ trên trấn đến thôn vẫn là đường đất lồi lõm. Bởi vì trước đây không lâu trời mới mưa, đường càng thêm khó đi. Từ trên trấn muốn đến nhà Hàn Dạng chỉ có thể ngồi xe gắn máy, ngồi trên xe gắn máy tốc độ như bay, Hách Liên Tình cơ hồ là đem răng cắn nát, đương nhiên, đồng thời còn có cái mông của hắn một đường xóc nảy bầm dập.
Trong tư liệu của Hàn Dạng viết tên của thôn, thế nhưng không có ghi cụ thể là nhà nào, Hách Liên Tình chỉ có thể đến cửa thôn xuống xe hỏi người. Cũng may Hàn Dạng bởi vì học giỏi, ở trong thôn tương đối có tiếng, nhà cậu cách cửa thôn cũng không xa, quẹo vào mấy cái ngõ, Hách Liên Tình liền tìm được đến nơi.
Lúc hắn tới đó, Hàn Dạng đang ngồi trên ghế đẩu ở dưới giàn nho đọc sách, trên người mặc áo T-shirt rộng thùng thình cùng quần cộc, bên chân có một ổ gà con đang tắm nắng. Hàn Dạng cúi đầu, nghiêm túc ghi chú trong sách, nhân tiện đưa tay trêu chọc đám gà con đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, cậu làm lũ gà con bay nhảy thành một đoàn, mổ ngón chân của cậu.
Bức tranh ấm áp đến khó tin, một thân phong trần mệt mỏi chạy tới đây trong nháy mắt tiêu thất. Hách Liên Tình đứng ở bên ngoài tường thấp, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cậu, đột nhiên không biết có nên quấy rầy cậu hay không, không biết làm sao nói với cậu nguyên nhân mình xuất hiện ở nơi này.
Sẽ doạ đến em ấy đi. Hách Liên Tình lần đầu tiên cảm thấy do dự.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng ở bên ngoài sân, nhìn Hàn Dạng, không đi vào cũng không hề rời đi.
Ước chừng qua gần mười phút, một ông lão có mái tóc hơi trắng từ trong phòng đi ra. Hách Liên Tình đoán ông ấy có lẽ là ông nội Hàn Dạng, là thân nhân duy nhất của cậu.
Trên tay ông cầm một củ cải xanh, Hàn Dạng để sách xuống đi qua cầm qua cải xanh cắt nát, sau đó đút cho gà con ăn. Đút xong, Hàn Dạng rửa tay sạch sẽ trở về tiếp tục học, ông nằm ở một bên ngủ trưa, gà con ăn no ngoan ngoãn trở về bên chân Hàn Dạng cùng ông ngủ gật.
Hách Liên Tình nhìn ông cháu bọn họ, đột nhiên có ý nghĩ mình không nên tới chỗ này, không nên tới quấy rối cuộc sống yên tĩnh ấm áp như vậy của bọn họ.
Năm năm trước vào lúc ấy, hôn nhân đồng tính hôn nhân mới vừa bị đề án, là lúc người ủng hộ cùng người phản đối huyên náo rần rần, có không ít người phản đối tạo thành liên minh đối lập tranh cãi nhau, người ủng hộ đồng ý cũng không muốn bị lạc hậu tạo thành đoàn thể đối kháng, song phương công kích lẫn nhau. Đây là một cuộc chiến lâu dài, không ai biết lúc nào kết thúc.
Hách Liên Tình không sợ bất kỳ lưu ngôn phỉ ngữ nào (lời đồn nhảm, nói xấu), cũng có năng lực đối kháng người khác, càng có lòng tin có thể bảo vệ tốt Hàn Dạng, cho cậu một cuộc sống tốt hơn. Trước khi tới đây hắn rất tự tin, nhưng lúc này hắn lại phát hiện mong muốn của chính mình chỉ là đơn phương.
Cuộc sống bây giờ của Hàn Dạng có lẽ không giàu có, nhưng từ vẻ mặt cậu có thể nhìn ra cậu rất hài lòng.
Đã như vậy, tại sao mình lại muốn ở thời điểm đầu sóng ngọn gió lôi cậu vào con đường này, vô duyên vô cớ làm trật cuộc đời của cậu? Trừ cậu ra, còn có ông lão vóc người lom khom, kỳ vọng cả đời ông đều ký thác vào Hàn Dạng đi.
*
Hách Liên Tình một mình trở về là việc Từ Lạc Chiêu không ngờ tới, y đi quanh Hách Liên Tình hai vòng, “Không đúng, không đúng.”
“Lăn qua chỗ khác.” Hách Liên Tình đem y đẩy ra, trở lại bàn làm việc ngồi xuống.
Từ Lạc Chiêu theo sau, bắt đầu bát quái, “Cậu không đem anh bạn nhỏ kia về sao?”
“Ai?” Hách Liên Tình hỏi.
“Chính là lúc thi đấu a, cậu hỏi địa chỉ người kia.” Từ Lạc Chiêu nói, “Lúc cậu nhìn đối phương ánh mắt như viên đạn ngay cả tôi cũng bị dọa sợ!”
“Cái gì viên đạn?” Hách Liên Tình ngẩng đầu nhìn y.
“Tràn ngập là: Của ta của ta của ta của ta!” Từ Lạc Chiêu khoa trương nói.
“………” Hách Liên Tình cúi đầu mở ra văn kiện.
“Haiz, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho tôi một chút đi.” Từ Lạc Chiêu nghiêm túc.
Hách Liên Tình trầm mặc một hồi, đem sự việc đơn giản nói một lần.
Từ Lạc Chiêu nghe xong nở nụ cười, “Chỉ thế này? Tôi còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, đem người mang về rồi hẵng nói chứ.”
“Không thể.” Hách Liên Tình nói.
“Tại sao không thể?” Từ Lạc Chiêu hỏi ngược lại, “Cậu cho người ta một cuộc sống tốt, như vậy không tốt sao?”
“Em ấy sẽ không vui.” Hách Liên Tình nói.
“Không vui?” Từ Lạc Chiêu cười nhạo, “Ban đầu lúc tôi cùng Ngôn Cẩm ai vui vẻ?”
“Không giống nhau.” Hách Liên Tình dừng một chút, “Em ấy không giống.”
Từ Lạc Chiêu nhún nhún vai, “Cậu cao hứng là được, tôi về trước, nếu muốn uống rượu bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi, anh đây đêm nay thời gian đều dành cho cậu nha.” Nói xong cũng rời đi.
Hách Liên Tình cúi đầu nhìn văn kiện, thật lâu không nhúc nhích.
Đó là lần đầu tiên Hách Liên Tình biết cái gì gọi là động lòng, hắn thu thập mấy tờ báo cùng bức ảnh lúc Hàn Dạng thi đấu, đặt chúng trong hộp khóa kỹ để ở trên tầng cao nhất của giá sách, sau này cũng không lấy ra xem lại.
Mãi đến tận một ngày nào đó năm năm sau, Từ Lạc Chiêu đột nhiên đem một phần tư liệu đặt trước mặt hắn, làm cho bọn họ một lần nữa gặp nhau.
Năm năm qua đi, lại một lần nữa nhìn thấy Hàn Dạng, Hách Liên Tình phát hiện thiếu niên đã trưởng thành. Khuôn mặt ngây ngô lúc trước đã nảy nở, trở nên ôn nhuận như nước, vẫn như cũ làm lòng hắn rung động như lúc ban đầu.
Lúc này Hách Liên Tình mới hiểu được, nhiều năm như vậy, ở trong lòng hắn thuỷ chung vẫn để lại một vị trí, dành cho thiếu niên gọi là Hàn Dạng.
Cho nên dù cho Hàn Dạng rất không muốn ký lên khế ước hôn nhân này, hắn cũng mềm lòng. Tất cả không vui, đều có thể chậm rãi thay đổi, thế nhưng điều kiện tiên quyết là phải nắm lấy người này trước.
Hắn lúc trước nhất thời nhẹ dạ, bỏ lỡ Hàn Dạng năm năm, lần này dù như thế nào cũng sẽ không tái sai mất cơ hội.
Cho dù có chuyện gì cũng không ngăn nổi việc muốn nắm giữ người này, đem cậu ôm vào trong ngực mới là chân thực nhất.
Hắn không để ý tờ giấy trắng này qua năm năm có nhiễm phải màu sắc gì hay không, thế nhưng bắt đầu từ bây giờ, mặt trên chỉ có thể viết tên hắn – Hách Liên Tình.
************
Tác giả có lời muốn nói:
Cố sự tới đây toàn bộ kết thúc! Thế nhưng câu chuyện của Tình Cách Cách cùng Tiểu Cá Mắm vẫn còn tiếp tục, chúc phúc bọn họ đi! Cũng có các cô nương có chúc phúc có yêu thích bọn họ, hi vọng hai người mỗi ngày đều vui vẻ!
Cuối cùng ta nghĩ nói: Cho dù là văn phong hay nội dung câu chuyện ta đều có rất nhiều chỗ thiếu sót, cảm ơn mọi người luôn bao dung ta, cảm kích.