Thanh âm lạnh nhạt, cũng không biết người mẹ Lệ đang nói là Tô Thiên Từ hay là Đường phu nhân.
Lục Di gật đầu, nhanh chân chạy vào bên trong gọi người.
Lúc Lệ Tư Thừa đi ra, trên người anh mặc bộ quần áo ở nhà giản dị, một chiếc áo dài màu xám cotton và quần âu màu trắng, dáng người cao lớn đĩnh đạc, khuôn mặt góc cạnh, vô cùng tuấn mỹ, con ngươi đen nhánh thâm thúy phảng phất như sóng biển, đôi môi tươi sắc, đang đi bộ đến đây.
Nhìn thấy hiện trường là một mảnh an tĩnh, lông mày thon dài khẽ nhíu lại, theo bản năng mà nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thói quen là thứ rất khó có thể thay đổi.
Ánh mắt đầu tiên anh nhìn vào, trước nay đều không phải là cô, mà là Đường Mộng Dĩnh.
Trong lòng Tô Thiên Từ không khỏi đau xót, nhưng vẫn cực lực cưỡng chế nhịn xuống.
Trên mặt Đường Mộng Dĩnh trần ngập ủy khuất, hé môi muốn nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng thì mẹ Lệ liền hướng về phía anh vẫy tay: “Tư Thừa, lại đây, nhìn xem trên cái hoa này thêu cái gì?”
Lệ Tư Thừa thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm đi qua, làm như vô tình mà quét mắt nhìn Tô Thiên Từ một cái, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ có chút oán hận cùng ủy khuất, thập phần xinh đẹp. Mặc dù nét đẹp này không giống với Đường Mộng Dĩnh hoàn mỹ đến kinh diễm, nhưng nét của cô lại rất dễ thu hút ánh nhìn.
Chỉ là một cái dừng lại nhanh như chớp mắt, rất nhanh anh đã chuyển mục tiêu đến trên cổ áo.
“Nói cho mẹ biết, đây có phải là tiếng Ả Rập không?”
Lệ Tư Thừa gật đầu, “Đúng vậy, là tiếng Ả Rập, mang ý hạnh phúc.”
Lời này vừa rơi xuống, đột nhiên hốc mắt của Tô Thiên Từ liềm đỏ lên, cô ủy khuất, sống mũi chua xót, chỉ một chút nữa thôi là nước mắt sẽ như sóng triều mà ập đến.
Mà Đường phu nhân lại không còn một chút huyết sắc nào.
Các quý phu nhân nhìn nhau, đồng tình với việc bà ta phải nói lời xin lỗi với Tô Thiên Từ. Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đường phu nhân và Đường Mộng Dĩnh, ánh mắt đều trở nên phức tạp.
“Làm sao vậy?” Lệ Tư Thừa còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy hốc mắt của Tô Thiên Từ đỏ au, nhíu chặt mày lại.
Tô Thiên Từ cảm nhận được ánh mắt của anh, liền hướng mắt nhìn lại.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt của Lệ Tư Thừa trước nay đều là lạnh lẽo đến thấy xương, thâm thúy khó lường.
Cô chưa bao giờ gặp qua một người lại có ánh mắt lạnh lẽo đến như vậy, giống như cho dù Thái Sơn sụp đổ ở trước mắt, thì cũng không làm ánh mắt anh rung động. Cho dù cô có làm như thế nào, thì anh đều như vậy, lạnh nhạt vô tâm, thần bí đến đáng sợ.
Cũng chính đôi mắt này mà khiến cô trầm luân, thống khổ cả một đời.
Nhưng mà, từ nay về sau cô sẽ không… sẽ không như vậy nữa.
Đời này cô tuyệt đối sẽ không yêu anh nữa!
Tô Thiên Từ lảng tránh ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của anh, cô nhìn về phía Đường phu nhân: “Đường phu nhân, có phải bà nên xin lỗi tôi rồi không?”
Sắc mặt Đường phu nhân đen kịt, ở phía sau bà ta, Đường Mộng Dĩnh, bước một bước lên trước, nhìn về phía Đường phu nhân, nói: “Thực xin lỗi, mẹ, là con đã lừa mẹ…”
Một tiếng xin lỗi này vừa rơi xuống, sắc mặt của các phu nhân ở đây đều không thể tưởng tượng nổi mà mà kinh hô một tiếng, đối mặt nhìn nhau.
Mẹ Lệ hiển nhiên cũng là vẻ mặt kinh ngạc, khó mà tin được cô ta sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Trên mặt Đường Mộng Dĩnh lộ vẻ áy náy, nói: “Khi bà nội còn trẻ đã là một thợ thêu nổi tiếng, bà hy vọng rằng con có thể đích thân làm ra một bộ sườn xám tặng cho dì Lệ. Nhưng mấy năm nay con đều đi du học, đã quên hết những bài học mà bà nội dạy cho. Lúc ở nhà con cũng chỉ cho bà nội xem thôi, không ngờ lại để cho mẹ hiểu lầm. Vốn nghĩ đâm lao thì phải theo lao, xong việc con sẽ cùng mẹ đến giả thích rõ ràng với dì Lệ, không nghĩ tới Thiên Từ…”