Trước giờ giấc ngủ của anh đều không sâu, mà giờ bị tiếng kêu của cô làm cho tỉnh lại, lập tức mở mắt.
"Lệ Tư Thừa!"
Đôi lông mày dài nhíu chặt vào nhau, Lệ Tư Thừa xoay người lại nhìn.
Tô Thiên Từ cuộn mình thành hình tròn, hai tay nắm thật chặt chăn trên người, trán chảy đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, tiếng hô vừa lớn vừa gấp rút.
"Không phải tôi, không phải tôi..."
Không phải tôi hạ dược, không phải tôi phóng hỏa, không phải tôi giết người, không phải tôi, không phải...
Trong mộng, Đường Mộng Dĩnh ôm Lệ Tư Thừa từng bước ép sát, cười đến đắc ý, nói to với cô: Tôi sẽ thay thế cô, trở thành Lệ phu nhân!
Tô Thiên Từ, cô đi chết đi, đi chết, đi chết đi!
Mà Lệ Tư Thừa đứng bên cạnh cô ta, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Tô Thiên Từ và chó, không được đi vào."
Mỗi một chữ, đều giống như từng loạt đạn, hung hăng bắn xuyên qua cô.
Cô đau quá, đau quá...
Nước, vượt qua cả đỉnh đầu cô.
"Cứu mạng, cứu tôi..."
Hô hấp của Tô Thiên Từ trong chớp mắt liền trở nên khó khăn, hai tay cô vùng vẫy như người sắp chết chìm, muốn bắt lấy chiếc phao cứu mạng, nhưng lại tuyệt vọng, bi ai...
Lệ Tư Thừa nhìn động tác của cô, đưa tay qua muốn đánh thức cô, đột nhiên Tô Thiên Từ ngay tại thời điểm anh đưa tay ra thì lập tức bắt lấy tay anh.
May mắn, mừng rỡ, cả người đều dán chặt vào người anh.
Giống như là vừa trải qua sinh tử, Lệ Tư Thừa bị cô coi như phao cứu mạng mà ôm thật chặt.
Trên người Tô Thiên Từ đã ướt đẫm mồ hôi, cô lại ôm anh khiến cho cả người đều trở nên nhớp nháp.
Lệ Tư Thừa nhướng mày, ngay tại thời điểm anh cho là cô là cố ý, bên tai lại truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Ngủ say rồi!
Lệ Tư Thừa đen mặt, đưa tay muốn đẩy cô ra.
Nhưng khi Tô Thiên Từ vô ý thức ôm thì khí lực so với thời điểm cô có ý thức lớn hơn rất nhiều.
Đẩy một cái, bất động.
Đẩy cái nữa, Tô Thiên Từ ngược lại càng ôm chặt hơn.
"Không phải tôi, thật sự không phải..."
Trong giọng nói mơ của cô còn mang theo chút nghẹn ngào.
Lệ Tư Thừa cũng không nhúc nhích nữa, trước mắt phảng phất nhớ đến đôi mắt đen xinh đẹp của cô tràn đầy kinh sợ cùng hoảng loạn, giống như là nai con hốt hoảng, cố thoát khỏi bàn tay của người thợ săn.
Ừ, không phải cô.
Xác thực, không phải là cô.
——————————
Tô Thiên Từ cảm giác mình đã lâu không được ngủ ngon giấc như vậy, thoải mái mà duỗi cái eo, thời điểm cô ngồi dậy, nhìn thấy Lệ Tư Thừa từ toilet đi ra.
Khuôn mặt tuấn mỹ như tượng tạc, da thịt trắng nõn, đôi mắt dưới mi mang thần sắc nhàn nhạt.
Tô Thiên Từ nhìn thấy anh, cảm giác có chút xấu hổ.
Tối hôm qua bọn họ...
Mà Lệ Tư Thừa căn bản nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, trực tiếp đi ra ngoài.
Tô Thiên Từ bị anh ngớ lơ, thở dài một hơi, sau khi tắm qua một chút, liền kéo lấy hành lý cỡ nhỏ đi ra cửa.
Lệ Tư Thừa không thích bị trói buộc, đối với trưởng bối trong nhà cũng là ngoài nóng trong lạnh.
Duy chỉ có đối với Lệ lão thủ trưởng là anh vừa kính trọng lại nghe lời ông nói.
Trước kia kết hôn ba ngày, liền bị ông nội cưỡng chế yêu cầu ở nhà cũ mấy ngày.
Lệ Tư Thừa không nói hai lời liền chuyển vào ở.
Nhưng đến khi ba ngày qua đi, anh không kịp chờ đợi lập tức dọn về biệt thự của mình, cùng Tô Thiên Từ ở riêng.
Hôm nay, chính là thời điểm mà kiếp trước, bọn họ chuyển về biệt thự.
Quả nhiên, tài xế của Lệ Tư Thừa là Tiểu Dương đã sớm chờ ở cửa ra vào.
Sau khi chào hỏi các trưởng bối, Tô Thiên Từ liền trực tiếp lên xe.
Vừa mới lên xe, điện thoại đã vang lên.
Là một dãy số lạ có mã vùng ở Khang Thành.
"Xin chào."
"Lệ phu nhân đúng không, tôi gọi đến từ cục cảnh sát, đường XX ở Khang Thành. Liễu An An đã bị tạm giữ mười lăm tiếng, Đường gia đã phái người đến nộp tiền bảo lãnh, xin hỏi cô có ý kiến gì không?"