Mẹ Lệ không có từ chối, rất nhanh liền kéo dải lụa rực rỡ ra, bên trong là một bộ sườn xám màu xanh lục tuyệt đẹp.
Mọi người nhìn thấy đều là có vẻ mặt kinh diễm.
“Thật xinh đẹp!”
“Cái này có phải là hàng thủ công không? Đẹp quá!”
Mẹ Lệ cười đến không khép miệng được, nghe mọi người xung quanh khen ngợi thì càng thêm kiêu ngạo.
Đường phu nhân nghiêng người qua, xen vào nói: “Mộng Dĩnh nhà chúng ta thật khéo tay, bà mau nhìn đường kim này đi, đây là con bé tốn rất nhiều thời gian mới làm ra được đó!”
Những lời này khiến các quý phu nhân càng thêm kinh ngạc, tất cả mọi người đều như không thể tin được: “Hóa ra là đích thân Mộng Dĩnh làm?”
“Quá lợi hại! Đường kim thật tinh xảo!”
“Ai da, con thật có lòng, hơn nữa lớn lên lại xinh đẹp như vậy, Mộng Dĩnh à, hay là con tới nhà ta làm con dâu đi.”
……
Đường Mộng Dĩnh cười cực kỳ hào phóng, một cái giơ tay nhấc chân cũng thể hiện được là tiểu thư khuê các, khí chất ưu nhã. Đối mặt với với sự tán thưởng của bao nhiêu người, cô ta tiếp nhận từng người một, không có một chút nhỏ nhen.
Trong long mẹ Lệ không ngừng than một tiếng, bậy nha! Nếu Đường Mộng Dĩnh là con dâu bà thì tốt rồi, sao lại là người phụ nữa kia chứ!
Nghĩ như vậy bà có chút oán hận mà nhìn Tô Thiên Từ, trên mặt tươi cười rõ ràng đã giảm bớt đi một ít.
Tô Thiên Từ biết rất rõ suy nghĩ trong lòng hiện tại của mẹ Lệ, những chuyện phát sinh bây giờ so với kiếp trước, giống nhau như đúc.
Tất cả mọi người đều không ngừng khen ngợi Đường Mộng Dĩnh, mà Tô Thiên Từ lại là thành công trở thành nền cho cô ta, đúng vào lúc này…
“Thiên Từ, cậu chuẩn bị quà gì cho dì Lệ vậy?” Đường Mộng Dĩnh thành công đem đề tài chuyển dời đến trên người Tô Thiên Từ, cười đến tự nhiên hào phóng, vẻ mặt đầy thiện ý.
A, quả nhiên là như thế.
Hành động này ở trong mắt người khác, là vì muốn tránh cho cô khỏi xấu hổ, mà rời sự chú ý của mọi người lên cô, đây là một việc thiện.
Mà chỉ có Tô Thiên Từ mới biết, cô ta làm vậy là muốn cho cô xấu mặt!
Năm đó khi Tô Thiên Từ đối mặt với Đường Mộng Dĩnh làm "việc thiện như vậy", cười đến cực kỳ xấu hổ.
Bởi vì Tô gia đã giúp cô chuẩn bị một lễ vật vô cùng xa xỉ, nhưng ở trước món quà là bộ sườn xám do đích thân Đường Mộng Dĩnh làm ra, thì nó căn bản không đáng nhắc tới.
Ở trước mắt bao người cô lấy muốn quà đã chuẩn bị ra, bị Đường phu nhân nói một câu "Mặc dù không có thành ý, nhưng dù sao cũng vẫn là con dâu của Lệ gia", sau đó cô liền biến thành đối tượng bị mọi người ghét bỏ. Bọn họ bà một câu tôi một câu, hết lời mà khen ngợi Đường Mộng Dĩnh. Mà mẹ Lệ đối với cô con dâu mới là cô đây thì càng thêm ác cảm, hận không thể cho Lệ Tư Thừa lập tức ly hôn với cô, rồi cưới Đường Mộng Dĩnh về.
Cuối cùng vẫn là Đường Mộng Dĩnh mở miệng giải vây, mới hóa giải được cục diện xấu hổ.
Đáng thương là lúc đó đầu óc Tô Thiên Từ đơn thuần, căn bản không biết chính mình đã bị thiết kế, còn đặc biệt cảm kích Đường Mộng Dĩnh.
Kiếp trước, cô vẫn trước sau như một, ôm một niềm lạc quan, không muốn nhân tính của mình bị vấy bẩn bởi cái ác, lại không nghĩ đến, cuối cùng chính sự lương thiện này của cô đã hại cô cả một đời thê thảm.
Cả đời này, cô tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Tô Thiên Từ mỉm cười, không có lập tức trả lời Đường Mộng Dĩnh, mà đem ánh mắt dừng lại ở bộ sườn xám màu xanh lục trên tay mẹ Lệ, tựa hồ có chút kinh ngạc giống như bọn họ, nói: “Mộng Dĩnh, cậu đã bái bái bậc thầy thiết kế sườn xám ở Khang Thành làm sư phụ rồi sao?”
Đường Mộng Dĩnh không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên nói sang chuyện khác, đối vấn đề này cô ta có chút kinh ngạc. Đường Mộng Dĩnh ngồi bên cạnh Đường phu nhân, liền không khách khí, cười nhạo một tiếng, nói: “Cô cho rằng Mộng Dĩnh nhà tôi cả ngày đều cô có thời gian rảnh sao? Con bé mới du học từ Úc về, mấy ngày trước mới tốt nghiệp thôi.”