Chuyến bay đầy nỗi niềm, hi vọng, suy nghĩ, niềm vui, những băng khoăn nỗi buồn....
An Hạ ngồi đó, bên cạnh là Minh Quân và Lạc Lạc cùng Nguyệt Di.
Mỗi người một suy nghĩ riêng, một tình cảm riêng không hề cấm đoán..
An Hạ nghĩ rất nhiều về cuộc sống khi về...
" Liệu Tiểu Thiên còn nhớ mình chứ?"
" Liệu mẹ có chịu tha thứ cho mình? "
" Liệu người đó có biết mình còn có 2 đứa con "
" Liệu sau khi Biết hắn ta có cướp đu con của mình không? "
Giật mình với suy nghĩ của mình, An Hạ liếc nhìn qua chỗ Lạc Lạc cùng Nguyệt Di.. Mặt đầy hoảng sợ cubgf hoang mang..
" Không... Không.. Lạc Lạc và Tiểu Di là của mình.. Không ai có thể cướp.. "
" cho dù là hắn... "
Lạc Lạc đương nhiên biết là mami của nó đang nghĩ gì.. Nó âm thầm nhếch môi nghĩ thầm.. " chờ khi nào mami chịu gọi ông một tiếng chồng tôi sẽ nhận ông là ba"
" Haha.. Ba à.. Đường rước vợ về dinh của ba còn Nhìu chông gai lắm.. "
( coi bộ con đường rước vợ của tiểu Minh còn dài lắm 😏😏)
Tám tiếng trên máy bay trôi qua. Gia đình 4 người nào đó bước xuống làm vô số con ngươi ghen tị với cái nhan sắc trời cho của họ.
Kể từ giờ họ sẽ có một cuộc sống mới, một cuộc sống yên ổn và hoàn hảo.. Khi có 3 mẹ con họ và người anh trai Minh Quân. ( p/s: chưa chúc đâu nha Hạ tỷ tỷ 😏)
An hạ Thầm nghĩ....
An Hạ dẫn Minh Quân và 2con về nhà mình.. Gặp lại mẹ, em trai vui mừng khôn xiết.. Đêm nay họ sẽ có một đêm, một giấc ngủ bình yên nhưng đâu đó không ai biết răng... Sóng gió có thể đến bất cứ lúc nào.........