Trên giường là một người con gái tóc tai rũ rượi bù xù, toàn thân bầm bầm tím tím có vài nơi phồng lên vỡ mủ tanh, Còn có những lằn roi dài ngang dọc rách toạc ra máu rỉ ra ngoài..
Cô gái nằm trên giường không mảnh vải che thân, phía dưới hạ thân tuôn ra một màu đỏ chói mắt thấm vào grap giường, dọc theo bắp đùi.. Rồi rớt xuống nền gạch..
Đằng Minh lim dim tỉnh dậy, cánh tay anh vòng qua eo An Hạ một cách đầy chiếm hữu. Anh cũng sực nhớ hình như ba ngày rồi mình chưa ra khỏi phòng. Anh ngồi dậy, ôm lấy cô, khẽ khàng gọi:
- Hạ Hạ, đừng làm anh giận nữa, dậy ăn sáng nhé, anh xin lỗi
Nhưng thân thể kia không một chút cử động. Đằng Minh lay người cô.. Vẫn không phản ứng
Anh nhìn toàn thân cô. Máu.. Toàn kà máu..
Rốt cục.. Anh đã làm gì thế này? Anh vội vội vàng vàng kéo cái Áo sơ mi nhàu nhĩ của mình mặc vào, mặt quần tây.. Để luôn đầu tóc rối mà ôm. Cô vào viện.
Vừa vào viện cô đã được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Vị bác sĩ già lúc trước không tham gia cấp cứu. Ông hỏi anh
- này cậu, tôi không biết thanh niên các cậu nghĩ gì.. Chưa đầy một tháng mà bạn gái cậu vào viện tận hai lần
Anh ngồi xổm trước phòng cấp cứu, hai tay run rẩy
- cháu.. Cháu..
- cậu làm gì cô ấy thế? Người cô ấy toàn máu!
- cháu....
Vẫn là câu nói dứt quãng, đầy sự run rẩy...
Cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá chạy vội ra
- Viện trưởng, có lẽ cô ấy không xong rồi, cô ấy thiếu máu.. Là Máu O
Vị bác sĩ già trực tiếp bước vào phòng cấp cứu của An Hạ, trong thâm tâm ông thầm nghĩ phải cứu giúp cô gái nhỏ này
Trước cửa phòng yên ắng như nghe thấy tiếng động bén nhọn của kim loại.. Tiếng nói vồn vã, trong phòng.
Trong phòng cấp cứu
- Y tá... Truyền máu!
- Viện trưởng cô ấy có thai
- cô ấy tổn thương phần mềm
- bệnh nhân có dấu hiệu xuất huyết não
- tim bệnh nhân đang ngừng đập.. Phản xạ não mất rồi..ý chí của bệnh nhân quá thấp
- Kích Tim!..
-----
- Lần 1...
- chuẩn bị kích lần hai, chỉnh điện áp cao lên... KÍCH!!!
- lần 3..để điện áp cao nhất.. KÍCH!!!
-PHÙ... được rồi.. Tim đập nhưng yếu quá.. Đứa con trong bụng của cô ấy chịu tác động mạnh quá nên...
Vị bác sĩ già khoát tay.. Chuyển về phòng hồi sức đặc biệt.
----..
Vị bác sĩ già bước ra, thông báo cho Đằng Minh
- Cậu vô trách nhiệm quá, hiện tại bệnh nhân đã qua nguy hiểm, nhưng cơ thể cô ấy suy nhược nặng, có lẽ sẽ hôn mê sâu.
- Bao lâu thì tỉnh?
- có thể là 1 tuần.. 1 tháng, 1năm hoặc mãi mãi. Cô ấy tỉnh dậy.. Sau khi chịu 1 cú sốc lớn.. Có khi sẽ, hoá điên
- Cú sốc lớn? Ý ông là gì?
- Cô ấy có thai.. Hai tháng.. Nhưng xảy rồi.
Đằng Minh im lặng.. Anh ngồi đó thẫn thờ, ông Bác sĩ đi mất.. Anh vẫn vậy..
Anh nhìn bản thân mình trên cánh cửa.. Nhìn tay mình
" mình.. Mình đã giết con mình sau?.. Mình là đồ khốn nạn.. Mình hại cô ấy.. Mình hại con mình.. Con ơi.. Ba xin lỗi.. Xin lỗi vì cướp đi sự sinh tồn của con.. Khi con chưa kịp đến với thế giới này"
Đằng Minh bước vào phòng bệnh anh ngồi kế An Hạ.. Nhìn khuôn mặt cô, vuốt ve nó rồi xuống vùng bụng phẳng lì của cô.
Nơi đó.. Từng có một sinh linh, một sinh mệnh, cầu nối giữa anh và cô.. Và nó chưa kịp đến với thế giới này..
Anh nhẹ nhàng thủ thỉ:
- bảo bảo.. Ba xin lỗi con nhé. Chắc con giận ba lắm, tại ba, ba không cho con đến với cái thế giới này, ba không cho con được mẹ ôm ấp, được mẹ gọi con hai tiếng " bảo bối" ba không cho con được gặp anh chị của con nữa.. Tại ba phải không?..bảo bảo con đừng hận ba được không? Ba sai rồi.. Bảo bảo,
Con nghe được lời ba không? Con giúp mẹ con nhé.. Giúp cô ấy tỉnh lại.. Giúp cô ấy trở về bên ba. Để ba chuộc lại lỗi lầm.. Bảo bảo con xa ba mẹ rồi nhất định phải đi vào một gia đình tốt nhé.. Có một người ba tốt hơn ba. Không làm con ra đu khi con chưa kịp chào đời.. Bảo bảo ba xin lỗi nhé "
Có ai đã ngờ rằng một người như anh có thể nói ra những lời đó.. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn ra khỏi hốc mắt rơi xuống vùng bụng bằng phẳng của cô
Có lễ vì yêu.. Vì chiếm giữ mà giữa họ từ yêu trở thành thù hận..