- bảo bối, chịu khó một chút
Nói xong anh động thân, dương v*t to lớn tiến vào hoa huy*t nhỏ bé của cô.
- a. .đau..
Nhẹ nhàng phủ lên môi cô anh động thân, xung quanh vách thịt non mềm ấm áp phủ lấy anh.
- a....
Anh rên khẽ, giọng anh khàn khàn vây lấy tâm hồn cô. Anh tà mị hỏi:
- thoải mái sao?
Ân An Hạ vì xấu hổ mà hai má đỏ bừng, cắn chặt môi không nói chuyện, da thịt trắng nõn khi anh vuốt nhẹ qua trở nên hồng hồng, giống như hoa anh đào tháng tư lúc nở rộ, hồng đến mức người ta không đành lòng hái nó xuống.
Nhưng, cũng là dụ dỗ người nhất.
Đằng Minh thấy cô không nói lời nào, trong lòng càng thêm muốn làm chuyện xấu, đầu ngón tay thô nhẹ nhàng kẹp lấy một đóa anh đào kiêu ngạo, dùng sức xoa nắn, sức lực lớn đến mức khiến cho An Hạ vặn lông mày, nhưng cô vẫn chịu đựng không lên tiếng.
An Hạ một vũng xuân thủy ai oán nhìn chằm chằm người đàn ông nằm ở trên người cô, không thoải mái! Một chút cũng không thoải mái! Cái kia của anh quá lớn! Hu hu......
Đằng Minh đã sớm bị cô sít chặt đến mức không thở nổi, thử dò xét bên trong một chút, hời hợt ôm lấy cô, thuận tay đem chân của cô vòng ngang hông của mình.
"Ngoan, đừng khóc..."
Cánh môi anh hôn chặt chẽ nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô, mặn mặn, thấm vào khóe miệng của anh, trong lòng anh không nỡ để cô khóc, nhìn thấy cô khóc bản thân anh sẽ đau lòng, anh chẳng qua là muốn yêu cô thật tốt, thích nhìn thấy dáng vẻ uyển chuyển của cô nằm ở dưới thân mình rên kiều mị. Có trời mới biết là cô có bao nhiêu mê người như vậy!
AN HẠ tức giận đưa tay đánh anh, kết quả làm cho anh đâm vào thật sâu, không nhịn được bật ra tiếng.
"Ah!"
Âm thanh kia thật là quyến rũ ~ ~ ~ khiến xương cốt người khác cũng yếu mềm.
Đằng Minh rốt cuộc thỏa mãn trêu chọc cô, từng động tác hạ xuống cũng mạnh mẽ có lực, giống như muốn đem cô dung nhập vào trong xương cốt mình, thấp giọng kêu nai con của anh.
"Ừ... Hừ... Ah..."
Ân An Hạ bất lực thừa nhận anh giống như một loại dã thú điên cuồng va chạm, chỉ có cảm giác mình sắp bị húc bay rồi, cánh tay dần dần xoa nhẹ lưng cường tráng của anh, ngón tay vô ý thức khắc ra một vết máu ở phía trên, cô tựa như trút căm phẫn cắn một cái ở ở trên bả vai Đằng Minh
Hàm răng hung hăng gặm, thề muốn lưu lại một dấu răng vừa lớn lại thâm sâu, để cho những thuộc hạ kia cũng cười anh, để cho anh mất thể diện!
Nhưng cô không nghĩ tới hành động của mình tính trả thù anh trái lại khiến cho anh càng điên cuồng đòi lấy, cả đêm anh sẽ không muốn thả mình ra, tận tình dong ruỗi, trút ra thú tính của anh.
ÂN An Hạ cảm giác mình thật giống như ngồi ở trên xích đu, không có một điểm dừng chân thực sự, đung đưa tới lui phe phẩy; giống như là đám mây lay động theo chiều gió, bay tới bay lui, choáng váng.
Trong nháy mắt, cô cảm giác mình giống như pháo hoa bị đốt cháy, chậm rãi bay lên giữa không trung, "Ầm" Một tiếng nổ tung, bầu trời sao ở trong đêm tối nở rộ một bông pháo hoa rực rỡ xinh đẹp, biểu đạt một loại chói lọi cực hạn.
Đằng Minh nhìn người phụ nữ dưới thân mình thở hổn hển, giờ phút này đôi mắt quyến rũ của cô thật sự như tơ, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng thấm sâu. Cảnh tượng mê người, đầu độc anh trầm luân lần nữa.
Đêm đã rất khuya rồi, ngoài cửa sổ trăng sáng lặng lẽ dâng lên, ngượng ngùng trốn vào giữa đám cành lá rậm rạp kia, giống như xuyên thấu qua kẽ hở bé tí mà lưu luyến nhìn vào bên trong gian phòng kiều diễm.
"Ưm.."
Thanh âm kiều mị mềm mại của phụ nữ trộn lẫn với tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông dệt thành một bản song tấu tràn đầy mùi vị của mê tình. Có lẽ là nhiệt độ trong phòng ngủ quá cao, trên lưng người đàn ông tất cả đều là tầng mồ hôi mịn, giống như là rất nhiều giọt mưa nhỏ tập trung ở một khối, chảy chầm chậm theo nhịp chuyển động của anh.
An Hạ mệt mỏi chịu đựng người đàn ông mạnh mẽ ra vào cơ thể mình, cô cảm thấy xương trên người mình cũng muốn rời ra từng mảnh. Khẽ nhếch miệng thở gấp, đầu càng thêm choáng váng, cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ có một ý niệm trong đầu: Đến khi nào thì mới xong đây? Người đàn ông này chỉ biết động dục
Đằng Minh đều đều động thân, mỗi cái như mạnh hơn sâu hơn, đều ra vào mạnh sẽ ở nơi nữ tính sít sao của cô. Anh thoả mãn, bảo bối của anh đúng là mê người mà..
- Bảo bối.. Dễ chịu không?
- umm.. Đáng ghét.
- hửm.. Ghét hửm.. Như vậy thì sao?
Anh động mạnh hơn, ra vào nhanh hơn nữa
- ưm.. MINH..nhẹ.. Đau.. Ưm..
- Bảo Bối ngoan.. Nói thích đi, nói yêu anh đi.. Ngoan..
Nói xong anh lại tiếp tục mạnh mẽ..
An Hạ chịu không nỗi những cú dập mạnh mẽ của anh, cong người, rên rỉ
- ưm....Thíc..h.. Mà.. Nhẹ.. Nhẹ...thôi.. Ưm.. Em yêu anh...
Đằng Minh thoả mãn vận tốc cũng nhanh thêm chút ít. Nhanh chóng bắn.. Một luồn nóng bỏng bắn sâu vào tử cung cô.