• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tịch xuống lầu ăn sáng, mới xuống đến phía dưới thì điện thoại đổ chuông. Cô nhìn số lạ đang gọi tới, do dự rồi nghe máy.

Ấn tượng đầu tiên, là một người đàn ông có giọng nói rất hay.

Anh ta tự giới thiệu là Tiết Khải, con trai dì Vương. Trong đầu Cố Tịch nhanh chóng xoay chuyển, trời đất, mẹ cô quá lợi hại! Mới nói phải kiên trì là đã hành động ngay. Mẹ còn đưa số điện thoại của cô cho Tiết Khải, sau đó anh chàng Tiết Khải này rất ga lăng, chủ động liên lạc với cô.

Cố Tịch vừa bước trên tuyết đi ra khỏi tiểu khu, vừa tiếp lục nói chuyện.

“Nghe nói cô cũng sắp về N, bao giờ vậy? Chúng ta có thể đi cùng nhau.” Giọng Tiết Khải bình thản, nhưng ngữ điệu lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

“Xin lỗi, tôi đã đặt vé giảm giá rồi, vé ngày Hai mươi tám tết.” Cố Tịch vốn nghĩ rằng kiến trúc sư chắc là kiểu rất già dặn, cứng nhắc, nhưng nghe giọng anh thì có vẻ không phải.

“Hai mươi tám à”, Tiết Khải ngẫm nghĩ, “Chúng tôi vẫn chưa được nghỉ, nhưng tôi có thể đưa cô ra sân bay”.

Cố Tịch nghe thế thì nhăn mày, cuống lên nên nói dối: “Không cần đâu ạ, không cần đâu… tôi có người đưa đi rồi”. Cứ nghĩ rằng Tiết Khải làm thế vì có khả năng là mẹ cô yêu cầu nên cô thấy rất ngượng.

Tiết Khải im lặng một lúc rồi nói, “Vậy được. Ngày mai cô có thời gian không?”.

Cố Tịch ngẩn người, người này… đâu cần thẳng thắn thế chứ? Lẽ nào anh ta còn bị mẹ đổ tư tưởng phải theo đuổi cô vào đầu, làm ơn đi, ngay cả mặt cô còn chưa từng gặp, tính cách thì khỏi phải nói, làm sao anh ta nhận lời nhanh chóng thế được.

Cố Tịch bối rối mãi không trả lời. Tiết Khải lại lên tiếng, “Tôi cũng muốn mua ít đặc sản về cho nhà, nghe nói cô cũng mua nên định cùng đi”. Sự băn khoăn trong Cố Tịch bỗng ngừng lại, một tay đẩy điện thoại ra xa, tay kia ôm ngực thở phào, suýt nữa thì bị dọa chết. Cố Tịch nghe nói là vì chuyện này nên nhận lời rất nhanh. Hai người hẹn sáng mai chín giờ gặp ở siêu thị lớn gần nhà Cố Tịch.

Cúp máy rồi, Cố Tịch đã đến trước quầy hàng bán điểm tâm. Nhìn thấy đồ ăn, cô bỗng sáng mắt lên, tâm trạng tươi tỉnh. Con người cô rất đơn giản, cho dù phiền não bao nhiêu, chỉ cần cho cô ăn một bữa thịnh soạn là mọi nỗi phiền đều bị tiêu diệt như đồ ăn vậy.

Cố Tịch ăn sáng xong quay về, gặp cửa hàng bánh liền mua một ít bánh mỳ, định buổi trưa nếu không muốn xuống lầu thì ăn cái này.

Cố Tịch ra khỏi cửa hàng, đứng bên đường chờ đèn xanh đèn đỏ. Cô nhìn những chiếc xe chạy ngang phía trên đều bị phủ bởi một lớp tuyết trắng, những tòa nhà xa xa cũng trắng toát, thì nụ cười bất giác hiện trên gương mặt. Cô cứ lặng lẽ đứng đó, mỉm cười.

Thấy những người xung quanh bắt đầu di chuyển, cô mới tỉnh ra, mang theo nụ cười, sải bước qua đường.

“Cố Tịch”, một tiếng gọi khiến cô dừng lại, quay sang nhìn. Ngược sáng nên cô hơi nheo mắt lại, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đang tiến tới gần, nhưng loáng thoáng cảm thấy có một áp lực nào đó đang đè xuống.

Vi Đào! Cuối cùng Cố Tịch cũng nhìn rõ người đó, kinh ngạc khẽ há miệng. Cô ngớ ra một lúc mới lẩm bẩm gọi, “Chào… Phó tổng Vi”.

Vi Đào nhìn cô, vẫn là vẻ bình thản thường thấy, không chút khác lạ. Nhưng Cố Tịch cảm giác ánh mắt anh hôm nay có vẻ sâu hơn, khi dừng trên gương mặt cô thì lâu hơn một chút.

Cố Tịch cúi xuống thấy anh không mặc đồng phục, vậy hôm nay anh không đến công ty. Nhưng tại sao lại ở đây? Đi ngang, lạc đường? Những suy nghĩ linh tinh của cô lại bắt đầu vận hành.

“Phó tổng Vi, anh… đến tìm ai sao?” Cố Tịch nghĩ đến khả năng lớn nhất, cô ở đây lâu như vậy, nếu anh muốn hỏi đường thì vẫn có thể giúp đỡ.

Vi Đào lại không trả lời ngay câu hỏi đó, mà cúi xuống nhìn bánh trong tay cô, “Bữa sáng ăn cái này?”. Cố Tịch lắc đầu, “Ăn rồi, đây là bữa trưa”. Cô nhìn thấy hàng lông mày của Vi Đào nhăn lại.

“Phó tổng Vi, anh định đi đâu? Tôi có thể chỉ đường cho anh, chỗ này tôi quen lắm.” Cố Tịch lúc này mới chú ý thấy sau lưng anh không có xe, lạ lùng nghĩ ngợi, ủa, không lẽ anh đi bộ tới đây.

Tại sao có xe mà không lái?

Vi Đào nhìn cô, chậm rãi nói, “Tôi ở đây”.

Cố Tịch há hốc miệng, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn tiểu khu bên kia đường chỗ cô ở, buột miệng, “Ở đâu?”.

Vi Đào nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô, cuối cùng nở nụ cười.

Trong lòng Cố Tịch run run, chỉ vào tiểu khu đối diện, “Không lẽ là trong đó?”. Trời ạ, Phó tổng Vi và cô ở cùng một tiểu khu, giết cô đi, sao từ trước tới giờ cô không hề biết!

Vi Đào hơi nheo mắt, lộ ra vẻ bất lực, quay lại chỉ tiểu khu sang trọng sau lưng. Cố Tịch thở phào trong bụng, sao anh có thể thuê kiểu nhà cũ như của mình được. Cô cười khan nhìn tiểu khu sang trọng đó, thầm cảm thán, đại gia ơi đại gia, nghe nói ở đây mỗi tháng thuê phải ba nghìn.

Vi Đào nhìn cô nửa cười nửa không, biết cô đang nghĩ lung tung thì khẽ ho một tiếng, “Cô ở đối diện?”.

Cố Tịch ngây thơ gật lia lịa, “Thật trùng hợp quá, thế mà chưa từng gặp mặt”. Cố Tịch nghĩ nhanh trong đầu, cũng đúng, buổi sáng cô phải bắt xe buýt từ rất sớm, còn anh tự lái xe thì đâu cần dậy sớm như vậy. Buổi tối, cô ngồi trên xe buýt, anh lái xe, đương nhiên không thể cùng lúc về nhà. Hơn nữa anh lại thường tăng ca, nên tần suất gặp nhau thật sự rất nhỏ.

Vi Đào gật gù, cúi đầu như nghĩ gì đó rồi ngước lên hỏi cô, “Hôm nay có rảnh không?”.

Cố Tịch ngớ người, sao câu này nghe quen thế? Lúc nãy hình như Tiết Khải cũng từng hỏi câu giống vậy, Cố Tịch không đoán ra ẩn ý trong câu hỏi này nên dè dặt gật đầu.

“Hay quá, máy tính trong nhà cũng xảy ra vấn đề, có thể xem giúp tôi không?”, Vi Đào hỏi.

Cố Tịch thấy tim thắt lại, bất giác nhớ đến tin nhắn hôm qua nhìn thấy, bắt đầu thấp thỏm. Đến nhà anh? Thế… thế chẳng phải sẽ gặp Gia Tuấn kia, ở đó chắc không phải là tổ ấm bí mật của anh và Lạc Tịnh chứ? Trời, không thể, nếu đi thì há chẳng phải biết thêm nhiều bí mật của anh? Cô sợ quá! Nhưng đã nói là rảnh rỗi giờ phải viện cớ gì để từ chối đây?

Vi Đào thấy Cố Tịch cứ nhìn cằm mình, vẻ mặt phức tạp bối rối thì trong lòng khẽ thở dài, “Tôi không sống một mình”. Cô đang sợ đến nhà anh sao?

Cố Tịch vừa nghe thì càng chắc chắn sự suy đoán trong lòng, đương nhiên anh không thể sống một mình, anh sống cùng con trai Gia Tuấn.

“Nếu cô sửa được, tôi sẽ mời cô ăn trưa”, Vi Đào nói, liếc nhìn chiếc bánh mỳ trong tay cô. Cố Tịch vẫn chưa đáp lời thì anh đã lên tiếng, “Tới Ba Thích nhé”.

A a a, Cố Tịch không kìm được kêu thầm, sao anh có thể… dụ dỗ cô như vậy. Gần nhà mình, nơi cô thích nhất là quán ăn Tứ Xuyên có tên Ba Thích. Mỗi lần có lương, cô nhất định sẽ mời Phương Phi đi ăn một bữa hoành tráng, nhưng Ba Thích cũng khá cao cấp, bình thường không nỡ tới đó tiêu tiền.

Cố Tịch do dự mãi, trong đầu đang đấu tranh kịch liệt. Sửa máy tính? Ba Thích? Nghĩ kỹ thì thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là sửa máy thôi mà, sửa xong ăn miễn phí một bữa thịnh soạn, thực ra cũng khá kinh tế đấy chứ. Cố Tịch nghiến răng quyết định, đi!

Cố Tịch nhận lời sửa giúp máy cho Vi Đào. Ánh mắt anh lóe lên nhưng vẻ mặt lại vẫn như thường. Cô quá chìm đắm trong ảo tưởng về Ba Thích nên hoàn toàn không nhận ra nụ cười mỉm ở khóe môi anh.

Cố Tịch đi cùng Vi Đào đến quán đậu tương Vĩnh Hòa mua hai phần điểm tâm trước, rồi theo anh về tiểu khu. Cô nhìn bữa sáng của anh, nghĩ đến bản thân lúc nãy chỉ tốn một phần năm đã ăn no rồi, bất giác lắc đầu, xa xỉ, lãng phí.

Cố Tịch theo Vi Đào vào một tòa nhà, vào thang máy, Vi Đào ấn tầng hai mươi hai. Cố Tịch liếc nhìn, im lặng, Vi Đào cũng giữ im lặng.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook

Nhà này đắt, thang máy cũng tốt, rất nhanh đã tới nơi.

Mở cửa vào nhà, Cố Tịch không kìm được quan sát một lượt, ba phòng ngủ hai phòng khách, rất rộng rãi, vật dụng sang trọng, nhìn rất hoành tráng. Cô thay dép lê, theo Vi Đào vào trong, cô kìm nén không thò đầu ra. Thực ra cô đang rất tò mò về Gia Tuấn, cứ nghĩ đến quan hệ của Vi Đào và Lạc Tịnh là tim lại nhảy lên.

“Gia Tuấn”, Vi Đào gọi, “Ra ăn sáng”

Cố Tịch mở to mắt nhìn về hướng phòng ngủ, không chớp mắt.

Cửa một phòng mở ra, một chàng trai cao ráo bước ra ngoài. Đây là Gia Tuấn? Cố Tịch ngẩn người.

Gia Tuấn nhìn thấy Cố Tịch cũng hơi bất ngờ, quay sang nhìn Vi Đào, “Ai vậy anh?”.

“Đồng nghiệp ở công ty, đến giúp anh sửa máy tính”, Vi Đào trả lời tự nhiên, sau đó giới thiệu hai người, “Đây là Lạc Gia Tuấn, đây là Cố Tịch”. Giới thiệu xong, anh nhìn Cố Tịch, khóe môi mỉm cười.

Lạc Gia Tuấn?! Cố Tịch hiểu ra, kêu lên một tiếng nho nhỏ, nhìn Vi Đào, Vi Đào nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, cụp mắt xuống, “Đúng, đây chính là Gia Tuấn”. Trong lòng anh đã không còn nhịn được nữa, biết ngay cô sẽ hiểu lầm mà.

Gia Tuấn cau mày, Vi Đào chưa từng đưa ai về. Nhưng mỹ nữ này cũng khá đẹp, vóc dáng cao ráo mảnh mai, tuy ăn mặc quá kín đáo.

Vi Đào bảo Gia Tuấn ăn sáng trước, sau đó dẫn Cố Tịch về thư phòng của anh.

Cố Tịch còn chưa tỉnh khỏi cơn chấn động, đầu óc rối loạn thì đã đứng trước bàn của Vi Đào rồi. Lạc Gia Tuấn, trời ạ, cậu ta lớn thế kia, chắc chắn không phải con trai hai người họ. Hơn nữa cậu ta họ Lạc, chắc là người nhà của Lạc Tịnh? Cố Tịch vừa nghĩ vừa nhìn Vi Đào, anh như hiểu nghi hoặc của cô, gật đầu, “Gia Tuấn là con trai của Chủ tịch Lạc”.

Cố Tịch thầm kêu trong bụng, Oh My God, thế mới bảo, đừng bao giờ gần gũi quá với lãnh đạo cấp cao, nếu không sẽ gặp phải toàn những người có dính líu tới nhau.

Vi Đào mở máy, gõ gõ bàn, “Xem giúp tôi”. Cố Tịch đờ đẫn ngồi vào ghế của anh, từ từ bình tĩnh lại. Được thôi, Chủ tịch Lạc, con gái, con trai, đều OK, dù sao cũng không liên quan tới cô. Cô không thể sợ hãi một cách kém cỏi thế được.

Cố Tịch quyết định đánh nhanh rút gọn, sửa xong sớm rồi chuồn. Nhưng đợi khi cô nhìn màn hình mới nhận ra Vi Đào chưa nói cho cô biết máy tính bị gì. Cô ngước lên, anh đã ra khỏi phòng. Cố Tịch đành đợi anh vào mới hỏi. Lát sau anh bưng ly trà vào, cô vội đứng lên, “Phó tổng Vi, không cần khách sáo thế đâu ạ”. Anh nhìn cô, không nói.

Cố Tịch bất an ngồi vào chỗ, “Phó tổng Vi, máy tính có vấn đề gì ạ?”.

Vi Đào chậm rãi nói, “Hôm qua cô làm thế nào mà tốc độ mạng máy tính nhanh hơn nhiều, cô giúp tôi làm luôn cái này”. Cố Tịch lại ngẩn người, chính vì chuyện này? Làm ơn đi, chuyện nhỏ như vậy mà cần cô đến tận nơi phục vụ sao? Cô chỉ cho anh vài câu là được mà? Tốt thôi, ai bảo cô đụng phải cái tên mù máy tính này. Cố Tịch thầm lè lưỡi trong lòng, Phó tổng Vi giỏi giang cuối cùng cũng có nhược điểm.

Cố Tịch đã giúp anh thanh lọc máy rất nhanh, rồi lại tải công cụ thanh lọc về, chỉ anh cách xóa tập tin rác định kỳ, còn nhắc anh những tài liệu quan trọng đừng để trên màn hình ngoài, cũng đừng lưu trong “My document”. Nếu không lỡ ổ cứng có vấn đề thì mất hết. Vi Đào chăm chú nghe, gật đầu tỏ ý hiểu.

Cố Tịch cũng không mất nhiều thời gian đã làm xong, định cáo từ. Cô nghĩ vấn đề vặt vãnh này, Vi Đào cũng không cần mời một bữa thịnh soạn làm gì, nên cô chủ động chào tạm biệt, vừa nói vừa đi ra khỏi thư phòng.

Vi Đào lại nói đã hứa rồi phải mời, Cố Tịch vội vàng từ chối. Lúc này Gia Tuấn từ trong phòng bước ra, thấy hai người đứng ở phòng khách thì nhìn một cái vẻ kỳ quặc, rồi vào nhà bếp.

Cố Tịch vẫn kiên trì bảo không cẩn mời, Vi Đào vẫn bình thản nói lãnh đạo đã hứa thì phải thực hiện.

Đúng lúc Cố Tịch đang băn khoăn khó xử thì bị một tiếng nói quen thuộc cuốn hút. Âm thanh vọng ra từ phòng Gia Tuấn, đầu óc cô trống rỗng, tiếng nói này… hình như là của cô!

Chương trình mà Lạc Gia Tuấn nghe lại là… “Đông tẩu tây cố”, hơn nữa còn là kỳ hôm qua! Cố Tịch lại đơ người như cán cuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK