• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa tan họp, Cố Tịch liền kéo Phương Phi về văn phòng. Hai người mới ngồi xuống thì Cố Tịch đã gửi tin nhắn QQ[1] cho Phương Phi.

[1] QQ: Là phần mềm chat thông dụng của Trung Quốc, giống như Yahoo.

“Tin này cậu nghe từ đâu thế? Có thật không?”

“Thật hơn cả thật”, Phương Phi thề thốt.

“Nhưng Vi… là họ Vi…”, nếu Vi Đào là em trai của Lưu Chính Cương thì tại sao lại mang họ Vi?

“Nghe nói Phó tổng Vi theo họ mẹ”, ngừng lại rồi cô nàng mới nói tiếp, “Tớ nghe Điền Lệ nói”.

Cố Tịch nghe mà ngẩn người.

Điền Lệ, cô đã từng nghe nhắc, cô ta là nhân viên lâu năm của công ty chi nhánh thành phố W. Ban đầu khi công ty này thành lập, Lưu Chính Cương là Tổng giám đốc nhiệm kỳ đầu tiên. Điền Lệ thuộc lứa nhân viên sớm nhất, khi đó cô ta là nhân viên hành chính kinh doanh của Tổng giám đốc Lưu. Về sau Lưu Chính Cương đạt thành tích siêu việt ở thành phố W, được tổng bộ cất nhắc thành giám đốc kinh doanh của tập đoàn. Vị trí của Lưu Chính Cương được một giám đốc kinh doanh cấp dưới tiếp nhận, người đó chính là Mã Sở Vân. Điền Lệ đương nhiên trở thành nhân viên của ông Mã, nhưng tính khí của cô ta không hợp với ông Mã, lại thêm ỷ lại vào ấn tượng tốt đẹp Lưu Chính Cương dành ình nên căn bản cô ta không nể mặt ông Mã chút nào. Cuối cùng Mã Sở Vân muốn đụng đến người của Điền Lệ, nên cô ta đã chạy về chỗ Lưu Chính Cương làm trợ lý kinh doanh của tổng công ty.

Phương Phi vào công ty muộn hơn Điền Lệ, nhưng quan hệ với Điền Lệ thì rất tốt. Hai người đến giờ vẫn giữ liên lạc, mỗi lần Điền Lệ về W, họ nhất định phải gặp nhau ăn cơm. Nên nếu lời này chính do Điền Lệ nói thì chắc là thật.

Cố Tịch lại hỏi, “Phó tổng Vi làm gì ở tổng công ty?”.

Phương Phi nói cô cũng không rõ, chỉ hỏi qua loa, nghe bảo Vi Đào phụ trách sản xuất ở tổng công ty, vào làm việc cũng chưa lâu. Phương Phi cuối cùng cười có vẻ ẩn ý sâu xa, “Vừa nhìn Vi Đào đã biết sẽ không ở lại công ty con này lâu đâu, chắc chắn là tổng bộ điều xuống để bồi dưỡng, chuẩn bị cho sau này làm Tổng giám đốc công ty con”.

Cố Tịch ngẫm nghĩ rồi gửi một biểu cảm mặt cười gật gù. Phải, người có thế lực như vậy sao chịu ở dưới người khác, phó tổng công ty con chỉ là bước đệm của người ta thôi. Cũng đúng, như thế cô cũng không cần quá để tâm chuyện mất mặt trước người ta nữa. Nghĩ xong, Cố Tịch không còn thấy áy náy, yên tâm bắt đầu công việc buổi sáng.

Cả buổi sáng, Cố Tịch cùng người phụ trách phòng Nghiệp vụ lập phương án hoạt động thúc đẩy kinh doanh. Làm cả buổi trời, cô sắp bị nhân viên nghiệp vụ quay như chong chóng, khó khăn lắm mới chịu đựng đến giờ nghỉ trưa. Phương Phi đẩy nhân viên nghiệp vụ đứng cạnh Cố Tịch ra, ấn tập văn kiện trên tay Cố Tịch xuống, trợn tròn mắt hỏi đám nhân viên: “Có chịu để cho người ta ăn cơm hay không?”.

Đám nhân viên đó thấy bộ dạng hung dữ của Phương Phi thì cười hi hi nhường đường, “Đừng cuống, trưa nay bọn tôi mời”. Phương Phi đúng là có lúc dữ tợn, nhưng thật ra các đồng nghiệp nam lại rất vui được quen biết cô, vì bọn họ đều thích tính cách phóng khoáng vui vẻ của cô.

Phương Phi nheo mắt, “Xin lỗi nhé, mỹ nữ có hẹn rồi”, nói xong kéo Cố Tịch ra ngoài.

Do công ty nằm trong tòa nhà văn phòng tráng lệ ở khu vực phồn hoa nhất, xung quanh có rất nhiều các quán ăn bình dân, trung và cao cấp, nên giờ cơm trưa, Phương Phi và Cố Tịch thường ăn tại cửa hàng ăn nhanh ngay gần đó. Hai người lại là người thích ăn, đã ăn hết một vòng quanh công ty rồi, gần đây thường xuyên ăn lần lượt ở mấy quán quen.

Trưa nay hai người đến Lam Đình Các ăn hai phần đơn giản. Giờ cơm trưa, Phương Phi lại kể cho Cố Tịch tin tức liên quan tới Vi Đào mà cô nghe ngóng được. Cố Tịch dần dần hiểu ra, Vi Đào và ông Mã đã quen nhau từ lâu, thậm chí khi Mã Sở Vân đến tổng bộ họp đều đi cùng Vi Đào. Còn Mã Sở Vân khách sáo như vậy với Vi Đào, có lẽ là vì nể mặt Lưu Chính Cương. Chẳng trách Lưu Chính Cương mỗi lần tới W đều khen ngợi Mã Sở Vân.

Phương Phi bảo Vi Đào ở tổng công ty là một “chàng trai vàng” độc thân, những cô nàng chưa chồng ở tổng bộ đều mê mẩn anh. Nhưng nghe nói Vi Đào rất lạnh lùng, anh và Lạc Tịnh, con gái của Chủ tịch tập đoàn Lạc Trường Thanh khá thân với nhau. Hơn nữa Chủ tịch Lạc cũng rất vừa ý Vi Đào, nên mới để người vào công ty chưa đầy hai năm như anh đến thành phố W – nơi đứng đầu về kinh doanh trong toàn quốc – làm phó tổng, bước tiếp theo chắc chắn sẽ chọn làm Tổng giám đốc ở một trong những thành phố cấp một.

Nguồn ebooks: www.luv-ebook

Cố Tịch yên lặng vừa nghe vừa ăn, cuối cùng cười khẽ, “Sao cậu nghe ngóng rõ thế? Lẽ nào cậu cũng thích anh ấy?”.

“Vốn dĩ anh ấy đẹp trai như vậy, tớ đúng là có suy nghĩ đó. Nhưng cậu cũng nghe thấy đấy, người ta đã có nơi có chốn rồi, chúng ta còn bon chen làm gì. Nhưng những chuyện tớ kể cậu nghe, đừng nói ai biết nhé.” Phương Phi nuốt một thìa cơm chiên rồi chớp mắt, “Thực ra, tớ biết đã có người động lòng muốn hành động rồi”.

Cố Tịch nhìn vẻ mặt cười gian tà của Phương Phi, hỏi tới, “Ai?”.

Phương Phi cười, “Hoàng Linh phòng Nhân sự”. Cố Tịch ngẩn người, không thể nào. Hoàng Linh xưa nay tự cao tự đại, mấy đồng nghiệp nam trong công ty theo đuổi đều bị cô ta xì mũi cho văng trở lại. Hoàng Linh chẳng phải từng nói ghét nhất chuyện thỏ ăn cỏ gần hang hay sao? Lần này sao lại…

Phương Phi nhận ra sự ngờ vực của Cố Tịch, “Tớ đã nói rồi, cô ta giả vờ giả vịt thôi. Gì mà không chơi trò yêu đương trong công ty, đó là do cô ta chưa tìm ra người hợp mắt, Vi Đào vừa xuất hiện thì cô ta lập tức choáng váng. Xì, chắc chắn cô ta đã nghe ngóng được lai lịch của Vi Đào từ Vương Nghiên rồi, nếu không thì cái mũi hếch của cô ta có cụp xuống được không?”. Phương Phi không thích Hoàng Linh, cứ nói cô ta giả vờ giả vịt. Hơn nữa có mấy lần vì chuyện nghỉ phép mà hai người còn đụng độ nhau.

Cố Tịch cười khẽ, “Kệ người ta đi”. Hoàng Linh vốn rất thực tế, thấy người đàn ông thích hợp thì làm sao bỏ qua được.

Hai người ăn xong ra ngoài, chầm chậm đi về công ty.

Cố Tịch vừa đi vừa thấy dạ dày cồn cào, cô nén cảm giác khó chịu lại, đi cùng Phương Phi. Nhưng vừa vào đại sảnh tòa nhà, máy điều hòa phả hơi nóng khiến cô càng khó chịu hơn, cô vuốt vuốt ngực, nuốt xuống.

Lúc đợi thang máy, Phương Phi nhận ra cô khó chịu, hỏi vẻ quan tâm: “Sao vậy?”.

Cố Tịch lắc đầu, “Dạ dày khó chịu”.

Thang máy đến, hai người vào trong, bấm tầng của công ty. Cả hai dựa vào vách thang máy, trò chuyện vu vơ.

Cố Tịch cố gắng vuốt ngực, nhưng thang máy càng lên cao thì cơn cồn cào trong dạ dày càng tăng lên. Cố Tịch cuối cùng không nhịn nổi nôn khan mấy tiếng, ngước lên thấy vẻ mặt kinh ngạc của bạn, cô đành cố hít thở, nhún vai.

Có lẽ buổi trưa ăn cơm trộn hải sản nên cơn khó chịu của Cố Tịch càng lúc càng dữ dội. Cô gắng gượng nôn ra, nhưng không biết rằng bộ dạng đó rất giống một thai phụ đang nôn khan.

Sau ba lần như vậy, Phương Phi cuối cùng không kìm được quay sang nhìn, quan sát mặt và bụng cô vài lần rồi đưa tay ra ấn vào bụng dưới của cô, “Khai thật đi, mấy tháng rồi?”. Cố Tịch dở khóc dở cười gạt nhẹ tay bạn ra, “Đừng đùa”.

Phương Phi cười, càng đùa dai, đặt tay lên bụng Cố Tịch, tay kia vòng qua cổ cô, “Em gái, cả chị mà cũng giấu à, mau khai thật, mấy tháng rồi?”. Phương Phi đùa quá trớn, giọng cũng cao lên mấy nốt.

Không thể trùng hợp hơn, lúc Phương Phi nói câu đó, cửa thang máy dừng lại rồi mở ra ở một tầng lầu nào đó. Một người đàn ông bước vào, người đó liếc nhìn Phương Phi và Cố Tịch đang trong tư thế mờ ám rồi nhanh chóng cụp mắt xuống.

Cố Tịch bị Phương Phi vít cổ mà buồn cười quá, muốn kéo tay bạn ra nhưng Phương Phi không cho cô chạy trốn. Cố Tịch đành vừa cười vừa thì thào đáp: “Ba tháng rồi”. Phương Phi nghe vậy liền buông tay ra, dựa vào vách thang máy cười ha hả. Cố Tịch trừng mắt nhìn bạn, định trách móc nhưng cơn khó chịu trong dạ dày lại dâng lên tới cổ, khiến cô ho vài tiếng.

Cố Tịch thấy người đàn ông vốn dĩ quay mặt ra cửa thang máy bây giờ lại quay lại nhìn mình, sau đó mới ngoảnh đi. Cô ngượng ngùng nhìn Phương Phi, nhưng lại thấy cô nàng đang bịt miệng, cong lưng cười rất khoa trương.

Người đàn ông đó ra khỏi thang máy trước họ một tầng. Không biết có phải Cố Tịch hơi nhạy cảm không mà cô nhìn thấy anh ta sau khi ra khỏi thang máy còn cố tình quay lại nhìn cô một lúc, đến tận khi thang máy đóng lại. Cố Tịch lạ lùng nhìn anh ta biến mất, sau đó thẹn quá hóa giận lao vào Phương Phi, vừa nhéo eo bạn vừa trách móc, “Cậu nói bậy gì thế?”.

Phương Phi vừa cười né tránh vừa nhìn bụng Cố Tịch, “Vốn là thế mà, cậu thế này rõ ràng là có thai ba tháng rồi”. Cố Tịch càng xấu hổ la oai oái, bịt miệng Phương Phi không cho nói tiếp, “Tớ ăn nhiều thôi mà!”.

“Ding!”, thang máy mở ra. Phương Phi chạy nhanh ra ngoài, Cố Tịch giậm chân đuổi theo.

Cố Tịch và Phương Phi cười nói về lại văn phòng. Phòng Kế hoạch nằm phía trong cùng của tầng này, mỗi lần họ đều phải đi ngang hành lang rất dài mới về đến văn phòng.

Cố Tịch nhìn thấy đầu hành lang bên kia có đám người đứng trước cửa thì nhìn Phương Phi vẻ kỳ quặc. Phương Phi cũng nhún vai, không biết là chuyện gì.

Cố Tịch và Phương Phi bước đến mới thấy rõ, thì ra đám người đó là nhân viên phòng Kinh doanh. Phương Phi tò mò kéo một người ra hỏi, “Đang làm gì thế?”.

“Sắp xếp phòng làm việc”, một nhân viên nói.

“Ai ngồi đây?”, Phương Phi nhìn xuyên qua cửa kính vào trong, ở đây từng là văn phòng của Mã Sở Vân. Về sau ông ta đổi sang phòng khác lớn hơn nên ở đây chỉ để trống.

“Phó tổng Vi”, nhân viên kia đầu không ngẩng lên, khệ nệ vác ghế vào trong.

Phương Phi và Cố Tịch nhìn nhau, Vi Đào muốn ngồi đây? Hai người thè lưỡi rồi đi vào trong, thi thoảng quay lại nhìn, Phó tổng Vi sao lại muốn sắp xếp văn phòng ở đây? Thế chẳng phải họ ra ra vào vào đều phải đi qua văn phòng của anh hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK