• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Khổng Diễm đã quay về M.

Vi Đào nhận được điện thoại của Lạc Tịnh, cô vẫn nói giúp Khổng Diễm. Anh không phản bác, chỉ im lặng. Cuối cùng Lạc Tịnh bất lực thở dài, “Diễm Tử gây nhiều chuyện vậy cũng chỉ vì anh thôi”. Vi Đào nói gọn, “Em biết là cô ta chỉ vì bản thân mình”. Lạc Tịnh nghẹn lời.

Vi Đào chuyển sang vấn đề khác, “Gia Tuấn cũng quý mến Cố Tịch, nó biết em làm khó Cố Tịch sẽ đau lòng lắm”. Lạc Tịnh im lặng, cho đến ki anh nghe thấy trong điện thoại vẳng đến tiếng “tút tút”, vậy là cô đã hiểu.

Vi Đào nhìn biển đèn ngoài cửa sổ, ai lợi dụng ai, ai phản bội ai? Anh không muốn so đo nữa, trong lòng chỉ nhớ một người, cô mới là người quan trọng nhất.

Cố Tịch và Phương Phi sau khi làm xong thủ tục bàn giao ở công ty, đã lần lượt đến các trung tâm tiêu thụ.

Trước khi Phương Phi đi, Cố Tịch cùng Vi Đào mở tiệc tiễn cô.

Trong buổi tiệc, Cố Tịch để ý thấy Phương Phi không ngừng nhìn điện thoại trên bàn, trong lòng chua xót, Tiết Khải không tới.

Nhân lúc Phương Phi đi vệ sinh, Cố Tịch kéo tay Vi Đào, “Có cần gọi điện cho Tiết Khải không, Phi Phi thế này đáng thương quá”. Vi Đào vuốt má cô, “Chuyện của họ để họ tự giải quyết, chúng ta không giúp được”. Cố Tịch do dự, nhưng… Phi Phi luôn giúp họ, sao cô có thể nhìn Phi Phi đau lòng buồn bã được?

“Nếu Tiết Khải có ý thì sẽ giữ cô ấy lại”, đàn ông rất dụng tâm với những người phụ nữ mình để ý, trừ phi anh ta không có tình cảm với người ấy thôi.

Cố Tịch lại nhớ tới đôi mắt hối hận của Tiết Khải, từ từ buông điện thoại ra.

Lúc Phương Phi rời khỏi W, Tiết Khải cũng không tới tiễn. Thấy bóng dáng cô đơn của Phương Phi, Cố Tịch nhào vào lòng Vi Đào, rơi nước mắt. Vi Đào ôm cô lặng lẽ thở dài, cô luôn mềm lòng như vậy với bất kỳ ai.

Bố mẹ Cố Tịch cuối cùng đã biết chuyện hai người đăng ký kết hôn, vì có dì nói trước để làm công tác tư tưởng nên họ cũng không nổi giận, chỉ dặn hai người phải nghe lời dì, trước khi tổ chức tiệc cưới không được làm bậy, Cố Tịch vâng vâng dạ dạ.

Cô cúp máy, thấy Vi Đào ngồi bên cạnh xem báo và cười hì hì, cô nhăn mặt, “Cười cái gì?”.

Vi Đào vẻ mặt bình thản, buông tờ báo trong tay xuống, “Bố nghĩ nhiều quá, chúng ta xưa nay đều làm rất nghiêm túc mà”.

Đầu óc Cố Tịch từ từ chuyển động, “không được làm bậy”, “làm rất nghiêm túc”. Anh… Mặt cô như đóa hoa bị gió xuân thổi qua, cứ đỏ lên từng chút một, đồ háo sắc! Cố Tịch xấu hổ chạy ra khỏi phòng. Vi Đào nghe thấy Gia Tuấn kêu lên, “Tịch Tịch, sao chị cướp Coca của em?”. Ánh mắt lại rơi xuống tờ báo, lời dì dặn phải nghe, tháng Mười ơi tháng Mười, có phần dài quá!

Giải quyết xong tai họa, cuộc sống hai người dần bình yên, Cố Tịch lại rơi vào sự xấu bụng của Vi Đào, thường xuyên bị chọc đến nhảy dựng lên. Mỗi lần cô nghiến răng nhìn Vi Đào, Gia Tuấn sẽ thong thả đi qua trước mặt cô, “Cho anh ấy thành thái giám đi chị, em giúp chị”. “A a a!!!”, Cố Tịch chỉ có thể giậm chân hét lên, “Hai người hùa nhau bắt nạt tôi!”.

Vi Đào không ngước lên, “Sáng mai ăn tào phớ hay là váng đậu?”. Bây giờ mỗi ngày anh đưa cô đi làm, đều chuẩn bị sẵn cho cô một phần ăn sáng.

Cố Tịch vốn đang tức tối, nhưng nghe nhắc đến đồ ăn là sắc mặt lại dịu ngay, nghĩ ngợi một giây, “Tào phớ”.

“Bỏ nhiều thứ vào nhé?”, Vi Đào tiếp tục vừa bận rộn vừa hỏi.

Cố Tịch từ từ sán lại gần, “Dạ, phải kèm nhiều quẩy nhé”. Cô hoàn toàn quên hình như lúc nãy vẫn đang giận dỗi ai đó.

Vi Đào đợi cô đến gần, tay rất tự nhiên ôm lấy, cô ngồi lên đùi anh, anh áp mặt vào má cô, tiếp tục nhìn máy tính, “Thích loại này không?”.

Cố Tịch nhìn màn hình, “Cái này làm sao treo lên được?”. Thần kỳ quá, cái đồng hồ to như giấu sau bức tường, lóe lên ánh sáng lúc ẩn lúc hiện.

“Không biết. Nếu thích thì chúng ta cũng làm một cái.” Vi Đào vừa di chuyển con chuột máy tính, vừa hôn lên mặt cô.

“Ban công này cũng đẹp quá, em thích”, Cố Tịch chỉ vào một tấm ảnh, khẽ kêu lên.

Vi Đào lưu tấm ảnh lại, tiếp tục xem. Phòng ngủ, phòng ăn, phòng khách, thậm chí cả phòng bếp, chỉ cần Cố Tịch nói đẹp là anh đều lưu lại.

Cuối cùng, Vi Đào ôm Cố Tịch, giọng trầm trầm, “Ngày mai chúng ta đi chọn nhà”.

Cố Tịch thực sự muốn đầu óc linh hoạt hơn, nhưng dù nhanh thế nào cũng không bằng sức hành động của ai đó.

Khi Cố Tịch bị Vi Đào dẫn đến trước một tòa nhà mới, cô ngớ người. Anh không chỉ nói suông mà đã chọn nhà từ lâu, choáng váng, liệu có phải mọi việc đều nằm trong kế hoạch của anh không?

Vi Đào thấy cô đờ đẫn thì cúi xuống sát mặt cô, “Không hài lòng chỗ này thì đổi chỗ khác”, vừa nói vừa định ôm cô đi tiếp.

Cố Tịch vội kéo anh lại, “Em không nói là không thích, chỉ có điều chỗ này đắt quá”. Đây là nơi gần sông, lại nằm trong khu cao cấp nhất, nghe nói là giá cả trên trời.

Vi Đào ôm cô, thì thầm bằng giọng chỉ cô nghe thấy, “Nơi này có cửa sổ to chạm đất nhìn ra cảnh sông, buổi tối không kéo rèm cửa cũng không sao”. Tim Cố Tịch thắt lại, anh biết? Có dòng hơi ấm lưu chảy trong tim cô. Cô từng nhắc trong chương trình rằng căn nhà mình thích nhất sẽ có cửa sổ to chạm đất, nhìn qua cửa sổ ra màn đêm, cảm giác thật tuyệt vời. Cố Tịch hoàn toàn chìm đắm trong nỗi xúc động, mà ai đó đang nghĩ trong nụ cười gian xảo rằng, đứng trước cửa sổ và ôm cô liệu có tuyệt vời không?

Cũng may đầu óc bé nhỏ của Cố Tịch không hiểu ngụ ý của ai đó. Vi Đào ôm cô lên xem nhà, cuối cùng lấy một tấm ảnh mẫu nhà hai phòng về.

Cố Tịch cứ băn khoăn nhìn bảng giá, còn quá đáng hơn cả cướp tiền, tại sao nhà cửa bây giờ lại đắt như thế chứ?

Vi Đào đang thầm tính, bây giờ mua nhà, trang trí thêm ba tháng nữa, chắc có thể kịp dọn vào ở trong tháng Mười. Sau khi ổn định liệu có nên đi chọn vật dụng gia đình nữa? Giường chắc chắn là phải tuyệt nhất. Nghĩ đến giường, trong đầu bất giác hiện lên cơ thể nuột nà của Cố Tịch, bụng dâng trào một luồng hơi nóng. Anh lén nhìn một bên mặt Cố Tịch, phần cổ trắng nõn quyến rũ, anh ho khẽ, có phần khó chịu đựng.

Cố Tịch nghe tiếng ho, tưởng Vi Đào không khỏe nên lo lắng vuốt cổ họng anh, “Sao vậy?”.

Vi Đào nuốt xuống, yết hầu di chuyển dưới ngón tay cô, có… phần dằn vặt quá. Anh nghiêm túc, “Thời tiết khô quá”. Cố Tịch nhìn ra ngoài cửa, đúng là có hơi bụi, nhưng hôm qua mới mưa mà, cô không thấy khô hanh gì cả.

Vi Đào nhanh chóng chuyển chủ đề, “Sáng mai em đi công tác à?”.

Cố Tịch gật đầu, “Đi hai ngày”. Gần đây tổng bộ yêu cầu các trung tâm tiêu thụ tiến hành điều tra về hoạt động buôn bán trên thị trường, phần mẫu kiểm tra đã phát xuống. Nhân lực của trung tâm HZ không đủ nên phòng Kế hoạch cũng bị mượn đi. Cô phải theo lãnh đạo trung tâm đi điều tra thị trường.

“Ngày mốt anh cũng phải đến C.” Thành phố C là thị trường vòng ngoài, chắc cô cũng sẽ đi.

Cố Tịch kinh ngạc nhìn đôi mắt mỉm cười của anh, chợt hiểu ra, họ có thể gặp nhau ở C.

Sau khi chia tay hai ngày, Cố Tịch mong đợi gặp lại Vi Đào ở C. Nhưng khi cô nghe giám đốc trung tâm nói, Vi Đào đang đi cùng Tổng giám đốc Hà của đơn vị kinh doanh thuộc thành phố C thì sắc mặt cô như muốn xị xuống. Tổng giám đốc Hà là một người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi từng ly dị, rất thú vị. Lúc cô còn ở Lương Thịnh thường nghe các nhân viên nghiệp vụ trong công ty bàn tán rằng Tổng giám đốc Hà rất “phụ nữ”. Cố Tịch dùng bữa với giám đốc trung tâm rồi về khách sạn trước, cô ghen rồi!

Khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Cố Tịch đang tắm, vội từ nhà tắm đi ra. Cô mặc áo pull rộng, đứng sau cửa hỏi, “Ai đó?”.

“Anh đây”, giọng Vi Đào trầm khác thường.

Cố Tịch bĩu môi, “Anh là ai?”, ở khách sạn nơi khác phải chú ý an toàn cho bản thân. Thực ra cô cố ý không mở cửa, hừ, ăn uống no say rồi mới tìm cô.

“Bà xã, mở cửa đi”, Vi Đào cao giọng.

Cố Tịch thấy cổ họng nghẹn lại, vội mở cửa, kéo Vi Đào lẫn hành lý vào phòng, đóng rầm cửa lại.

Anh điên rồi, chuyện kết hôn vẫn là bí mật trong công ty, dì nói trước khi đãi tiệc, họ phải giữ kín.

Vi Đào đè cô vào tường, vùi mặt trong tóc cô, thơm quá.

Cố Tịch ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Vi Đào, lại nhớ anh vừa ở cạnh ai kia thì không ngừng chua xót. Cô đẩy anh ra, “Hôi quá, đi tắm ngay!”.

Vi Đào giơ tay ra, không cho cô đi, trán chạm vào trán cô, “Bà xã, tắm cho anh đi”. Cố Tịch đỏ bừng mặt, anh… uống say rồi sao? Cô ra sức đẩy anh để có khoảng cách giữa hai người, dỗ dành, “Đi tắm nhanh, em lấy quần áo giúp anh nhé”, vừa nói vừa đẩy anh vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Anh thở ra hơi rượu nồng nặc có vẻ đáng sợ, hại tim cô đập thình thịch. Cố Tịch vỗ vỗ mặt, đem vali của anh vào trong phòng. Nghe trong phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy róc rách, cô mới thở phào, mở vali lấy ra một cái quần lót đặt sang bên. Nhìn cái quần đó, mặt dần nóng lên. Cô đứng dậy rót nhanh một ly nước, nhưng cảnh tượng trong đầu vẫn cháy bừng bừng. Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy, tấm lưng chắc khỏe của anh, bờ vai rộng, và cả làn da nâu bóng… Ngừng lại ngừng lại, Cố Tịch uống hết ly này đến ly khác.

Cô vội vàng đến bên cửa sổ, mở hé ra, gió thốc vào thổi trên mặt cô, mát mẻ cực kỳ. Nhưng sự khác lạ trong cơ thể không lâu sau lại luồn tới, cô bị sao vậy? Toàn thân nóng bức như bị lò nướng hành hạ, cô khó chịu kéo kéo áo pull trước ngực, định để không khí xoa dịu sự nóng bức trong người.

Lúc này tiếng nước ở phòng tắm đã ngừng. Cố Tịch cầm quần áo anh lại đó, gõ nhẹ cánh cửa, “Vi Đào, đồ của anh đây”. Cửa mở ra một khe nhỏ, Cố Tịch đưa chiếc quần qua khe đó. Ngón tay ướt của anh chạm vào tay cô, anh nhận lấy đồ, cô run rẩy định rụt tay lại thì ngay sau đó, bàn tay to lớn của anh đã bao bọc lấy tay cô.

Cố Tịch khẽ kêu lên định rụt tay lại, cửa phòng tắm đã mở toang, phần eo của anh quấn một tấm khăn, xuất hiện trước cửa, mái tóc ướt đẫm, trên ngực có mấy giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc, lăn một đường xuống bụng. Cô đỏ mặt quay đi, tay rụt mạnh lại thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhanh chóng lao vào phòng.

Anh cầm quần ra khỏi phòng tắm, ngồi bệt xuống giường, ném đại lên đó. Cố Tịch đứng trước cửa sổ, nhìn anh từ phía xa, anh ngồi duỗi thẳng đôi chân dài, khăn quấn không chặt lắm, trượt xuống một bên để lộ phần đùi chắc khỏe. Cố Tịch thót tim, vội cụp mắt xuống, dưới tấm khăn, anh không mặc gì cả.

Vi Đào ngồi một lúc, bỗng ngước lên, “Nước”. Anh vuốt cổ họng, khó chịu quá. Hôm nay không uống bao nhiêu, tại sao lại chóng mặt như vậy? Hơn nữa Tổng giám đốc Hà nói loại rượu này chỉ ba mươi chín độ, anh không nên có phản ứng như vậy chứ?

Cố Tịch vội rót nước, mang lại cho anh.

Vi Đào thấy cô đứng xa xa thì khóe môi nhướng lên, “Sao vậy? Sợ anh ăn thịt em à?”. Chưa nói xong, ánh mắt anh đã tối lại, chân cô thật đẹp, thon dài mảnh mai. Anh uống cạn cốc nước, chết tiệt, anh lại nhớ đến cảm giác được cô bám riết. Vi Đào ý thức được sự căng cứng đang thấp thoáng xuất hiện trong cơ thể, hít thở thật sâu, lần đến đầu giường, tốc chăn lên rồi chui vào.

Cố Tịch thấy anh ngồi dựa vào đầu giường, trên người đắp chăn thì trong lòng tự dưng hụt hẫng lạ lùng. Cô thầm mắng mình không được nghĩ lung tung, dì đã nói trước khi tổ chức đám cưới nhất định không được. Cố Tịch vào phòng tắm, lấy ra một chiếc khăn sạch đưa cho anh, “Lau tóc đi anh”, nước chảy xuống người rồi.

Vi Đào nghiêng đầu, không nói, ánh mắt vẫn xa xôi.

Cố Tịch khẽ thở dài, đứng cạnh giường, cầm khăn lau tóc cho anh.

Vi Đào ngửi mùi hương quyến rũ của cô, trong lòng lại dằn vặt, nắm tay siết chặt rồi cuối cùng không giơ ra, ngửi là được rồi, đừng khao khát quá, nếu không sẽ không thể đảm bảo mình dừng lại được.

Cố Tịch lau tóc anh, đen và sáng, chất tóc rất tốt. Vài sợi rủ xuống trước trán, cô dịu dàng vén chúng sang bên, không phát hiện ra lúc mình hơi nghiêng người tới trước đã khiến phần cổ áo trễ xuống.

Vi Đào thầm rủa một tiếng, cuối cùng túm lấy eo cô, giữ cô trước mặt.

Cố Tịch bị hành động bất ngờ của anh làm giật mình, cầm khăn không dám động đậy. Hơi thở của anh ở ngay trước ngực cô, cô có thể nhạy cảm nhận ra làn hơi nóng đang phả vào ngực mình. Cô ngửi thấy mùi hương ấm áp trên tóc anh, đầu hơi váng vất, liệu anh có ôm cô không? Ôi, suy nghĩ này vừa xuất hiện, Cố Tịch đã xấu hổ đến nỗi toàn thân nóng hực, cô… lại có phần khao khát cánh tay mạnh mẽ của anh.

Vi Đào từ từ dựa vào ngực cô, môi như lướt nhẹ trên đôi gò bồng đào mềm mại qua làn áo pull, giọng khàn khàn cực kỳ gợi cảm, “Tịch Tịch, Tịch Tịch”. Cố Tịch thấy ngực thắt lại, cơ thể trở nên mềm mại vô cùng dưới tay anh, muốn gần gũi anh như trước kia biết bao.

Vi Đào giữ eo cô khoảng mười giây rồi khẽ đẩy ra, “Tịch Tịch, anh buồn ngủ”. Cố Tịch nhìn ngọn lửa trong mắt anh, gương mặt lại tỏ vẻ miễn cưỡng, cô cắn môi, từ từ đứng lên. Nhặt khăn bông rơi xuống cạnh giường, cô đi vào phòng tắm.

Cô vắt khăn trở lại giá, sau đó nhìn mình trong gương, kiều diễm e thẹn, lồng ngực hơi phập phồng, khát vọng đang trỗi dậy. Anh không ôm cô, anh đẩy cô ra. Cố Tịch không thể nói rõ sự khó chịu trong lòng là gì, lý trí đang nói anh làm đúng, nhưng cơ thể lại oán trách anh quá lý trí.

Đến khi cô ra khỏi phòng tắm thì anh đã nằm trên giường, nhắm mắt.

Cố Tịch tắt đèn, chỉ để lại một ngọn ở lối đi. Nhờ ánh sáng yếu ớt, cô nằm lên giường của mình, quấn chăn, quay lưng lại với anh bên giường kia.

Ánh trăng thuần khiết ngoài cửa sổ, căn phòng lặng lẽ như tờ. Cố Tịch nhắm mắt, nghe hơi thở nặng nề của anh, lòng bứt rứt không yên. Sự nóng bức trong ngực không chỉ không lui đi mà ngược lại càng nhiều thêm, cô cắn môi trở mình quay lại.

Còn anh đang ngủ say, hơi thở mỗi lúc một nặng nề.

Cố Tịch thấy quá khó chịu, cuối cùng sau n lần xoay trở, cô ngồi dậy xuống giường.

Cô nhẹ nhàng trèo lên giường anh, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh.

Cô nằm nghiêng, lắng nghe hơi thở Vi Đào, gương mặt tuấn tú của anh trong ánh sáng mờ càng quyến rũ. Cố Tịch kê tay sau gáy, lặng lẽ ngắm nhìn.

Ngón tay cô nhẹ nhàng đưa đến mặt anh, đầu ngón tay cách một khoảng cách rất nhỏ, vẽ theo chóp mũi, anh thật đẹp.

Cô nghe thấy hơi thở anh dần nhẹ hơn, thậm chí không thể nghe rõ. Đúng lúc ngón tay cô sắp dừng trên môi anh, thì tấm chăn của anh bỗng chụp lên mặt cô, cô sợ quá hét lên.

“Em đang nghịch lửa hả?”, giọng trầm trầm kìm nén của anh văng vẳng trong bóng tối.

Nhịp tim gấp gáp của Cố Tịch phát ra âm thanh cực lớn, thình thịch, hơi thở ngừng lại. Anh xoay lưng với ánh sáng, cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng phần eo được một cánh tay chắc khỏe vòng ôm, cô biết anh đã tỉnh, hoặc anh căn bản là chưa ngủ.

Cố Tịch đưa ngón tay vẽ lên ngực anh, mời gọi lặng lẽ, cô muốn anh.

Chỉ nghe anh khẽ rủa một tiếng rồi trở mình đè cô xuống, cơ thể chắc khỏe hoàn toàn áp sát, tai cô nóng hực, hóa ra anh đã muốn từ lâu.

Nghe tiếng cười khe khẽ của cô, Vi Đào không cần khách sáo nữa. Tiểu yêu tinh, khiêu chiến giới hạn của đàn ông là chuyện rất nguy hiểm.

Cô chìm đắm trong sự điên cuồng của anh, nhưng vẫn không quên nhắc anh lời dì nói. Anh thầm rủa rồi bịt miệng cô lại bằng môi mình. Lúc này bảo anh làm sao dừng được, Cố Tịch nằm bên dưới nũng nịu van xin.

Thực tế thì cô đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của người đàn ông này, anh không quên lời dì nói. Lúc này khi dục vọng đã bùng nổ nhưng anh vẫn không muốn làm gì để sau đó lại khiến cô lo lắng. Dẫu vậy, được gần sát bên nhau thế này, những đụng chạm da thịt, dịu dàng mơn trớn bên ngoài cũng khiến hai người thỏa mãn được phần nào khao khát.

Cuối cùng hai người dừng lại, hơi ấm của anh áp trên bụng cô, cơ thể nặng nề của anh đè hẳn lên cô.

Anh ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng ve vuốt, “Bảo bối, lần sau em muốn nghịch lửa thì sớm hơn nhé”. Anh vốn định nhẫn nhịn là xong.

Cố Tịch run lên, anh đang trách cô quá chậm hay sao?

Cảm thấy cô giãy giụa bên dưới, anh cười hì hì, ôm chặt cô, “Anh rất thích”.

Cố Tịch đỏ mặt nằm im, đây là lần đầu tiên cô chủ động.

Tháng Mười ơi, nhanh lên! Lần này là nội tâm Cố Tịch đang gào thét

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK