• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tịch thấy vẻ mặt sửng sốt của mẹ thì phản ứng đầu tiên chính là tiêu rồi, “Mẹ”. Bà Cố nhìn Vi Đào, anh đã bình tĩnh lại từ lâu, lễ phép gật đầu, “Chào bác gái ạ”. Bà Cố đành đáp, “Chào cậu”. Sau đó lại nhìn Cố Tịch vẻ nghi ngại. Cô có buồn bực cũng vô dụng, bây giờ đành mời anh vào nhà thôi, “Mẹ, đây là Phó tổng Vi của công ty con”. Bà Cố lập tức ngẩn ra, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Chào sếp, mau… mau vào nhà đi”. Vi Đào nhìn Cố Tịch dò hỏi, cô đành cười khổ, “Phó tổng Vi, mời anh vào”.

Vào nhà, ông Cố nghe tiếng động cũng ra khỏi bếp, thấy Vi Đào thì ngớ người, bà Cố nhanh nhảu giới thiệu, “Đây là sếp của Tiểu Tịch”. Ông Cố nở nụ cười, “Chào cậu”. Vi Đào lễ phép, “Chào bác trai”.

Bà Cố nhờ Vi Đào đặt đồ uống vào một góc trong phòng khách, sau đó kéo ông Cố vào trong rót trà, Cố Tịch đành dẫn Vi Đào đến sô pha ngồi xuống. Cô còn chưa tỉnh hẳn sau cơn chấn động, nhưng lại lo bố mẹ nghi ngờ, cứ thấp thỏm mãi.

Bà Cố rất nhanh mang trà ra, “Phó Tổng Vi, mời uống trà”. Vi Đào đứng lên thật nhanh, “Bác gái, gọi cháu Vi Đào là được ạ”. Bà Cố nhìn Cố Tịch, nở nụ cười hiền hòa, “Tiểu Vi, Cố Tịch còn trẻ người non dạ, ở công ty có chuyện gì làm không tốt thì xin cháu giúp đỡ, thông cảm cho”. Hai ông bà lúc nãy ở nhà bếp đã thấy lạ, sếp của Tiểu Tịch sao bỗng dưng đến vào lúc này, cảm giác như thầy cô giáo đến nhà thăm, lẽ nào Tiểu Tịch gặp vấn đề gì trong công việc? Nhưng dù sao đi nữa cũng phải xin lãnh đạo rộng lượng mới được.

Vi Đào đón lấy ly trà rồi ngồi xuống, “Cố Tịch rất giỏi, các sếp trong công ty đều khen cô ấy. Hôm nay cháu có việc đến N, gặp được Cố Tịch trong siêu thị, thấy đồ đạc nhiều nên mang giúp cô ấy về nhà”. Sắc mặt anh không đổi, kể ngắn gọn sự việc, khóe mắt liếc thấy Cố Tịch đang khẽ thở phào. Cố Tịch cười và gật đầu, “Đúng thế đúng thế, Phó tổng Vi đến đây công tác, buổi chiều phải về ăn Tết rồi”, nói xong nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích.

Bà Cố nghe xong mới gật đầu yên tâm, “Nếu đã hiếm khi đến được đây thì ăn một bữa cơm ở nhà bác nhé”. Ông Cố cũng phụ họa, “Đúng, cảm ơn lãnh đạo công ty đã trọng dụng Cố Tịch”. Cố Tịch nhìn Vi Đào vẻ cầu cứu, chuyện này… không được hay cho lắm. Vi Đào nhận tín hiệu từ cô, vội từ chối, “Bác trai bác gái khách sáo quá, cháu ngồi một lát rồi về thôi ạ”. Nói xong, anh lấy ra hai hộp đồ từ trong túi phía trước, sau đó đứng lên đưa bằng hai tay cho ông Cố, “Bác trai, thật ngại quá, lần đầu đến thăm cũng không chuẩn bị quà, đây là đặc sản bên chỗ chúng cháu, mong bác nhận cho”. Ông Cố ngẩn ra, mới nhìn rõ hai hộp đó là nhân sâm. Ông vội khoát tay từ chối, “Sao khách sáo thế, lãnh đạo hiếm khi đến đây chỉ dẫn Cố Tịch, chúng tôi cầu còn không được, làm sao dám nhận quá. Không được, không được”. Bà Cố cũng nói, “Tiểu Vi, cháu khách sáo quá”. Vi Đào lại mỉm cười đưa đồ cho ông Cố, “Bác trai bác gái, chỉ là chút sản phẩm dĩnh dưỡng, xin đừng chê ạ”. Cố Tịch thấy ánh mắt Vi Đào nhìn mình thì biết rõ anh kiên quyết, đành khuyên bố mẹ nhận lấy. Cô nghiêm túc cám ơn Vi Đào, trong lòng càng căng thẳng hơn, anh nói đến đây vì cô, còn những thứ này chắc chắn đã chuẩn bị sẵn. Ông Cố đành nhận quà.

Ông Cố thấy Vi Đào khách sáo như thế thì cứ nằng nặc giữ anh ở lại dùng bữa, dặn bà Cố chuẩn bị dọn cơm, sau đó bảo Tiểu Tịch nhất định phải giữ Vi Đào lại, còn ông vào nhà bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại Cố Tịch và Vi Đào, anh thấy vẻ bất lực trên mặt cô thì hiểu ra, đứng lên, “Không cần phiền hà như vậy, nói với bác trai bác gái nhé, tôi về trước”. Cố Tịch vội ngăn lại, “Phó tổng Vi, ăn cơm xong hãy đi”. Vi Đào quay lại nhìn, trong mắt cô rõ ràng hiện lên sự bất lực, sao phải miễn cưỡng vậy chứ? Cố Tịch cụp mắt xuống, “… Ăn no sẽ ấm hơn”. Nói gì đi nữa, anh cũng từ xa xôi tới đây, còn lạnh cóng như vậy, về tình về lý cô đều có chút áy náy. Ánh mắt Vi Đào dịu lại, cô đang lo lắng cho anh sao? Hai người nhất thời im lặng, đứng cạnh sô pha.

Bà Cố bưng thức ăn ra, thấy hai người đứng đờ ra đó thì gọi, “Tiểu Tịch, bảo Tiểu Vi đến đây ngồi”. Cố Tịch vội gật đầu, chỉ nhà vệ sinh, “Anh có cần rửa tay không?”, Vi Đào gật đầu rồi đi.

Cố Tịch bước đến giúp mẹ một tay, bà Cố kéo cô lại thì thầm, “Thật sự không có việc gì khác chứ?”. Cố Tịch vội lắc đầu, “Không, tuyệt đối không có”. Bà Cố thấy cô trả lời chắc nịch thì đành tin. Nhưng ông sếp này cũng thật kỳ quặc, Tết nhất tới nơi còn đến thăm hỏi nhân viên, đúng là tận tình quá.

Lát sau thức ăn đã lên đủ, mọi người lần lượt ngồi vào bàn.

Ông Cố còn mở chai rượu, nói muốn uống vài ly. Trong lúc ăn, hai ông bà trò chuyện với Vi Đào rất vui vẻ, còn Cố Tịch thì có phần nuốt không trôi. Vi Đào thỉnh thoảng nhìn sang, chỉ thấy Cố Tịch im lặng ăn cơm. Bà Cố cảm giác được con gái tự dưng lặng lẽ như vậy thì vội nhắc cô gắp thức ăn cho Vi Đào. Cô cũng không biết anh thích ăn gì, đành gắp đại một miếng cá cho anh.

Vi Đào đưa bát ra nhận, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nụ cười tủm tỉm, đôi mắt bình thản khiến tim cô đập thình thịch thình thịch. Hôm nay, từ khi Vi Đào xuất hiện, trái tim cô đã bắt đầu không bình thường. Nụ cười như có như không, nụ cười đầy ẩn ý đều khiến trái tim ấy tiếp tục rối loạn, một góc nào đó trong trái tim như có thứ gì muốn phá kén chui ra, lại gặp phải lớp màng ngăn cuối cùng không ra được, chỉ có thể chịu đựng nhịp tim đập mạnh mẽ. Những ám hiệu như đã rõ ràng khiến cô càng sợ hãi, chỉ có thể trốn đi, tránh né, không dám nghĩ tiếp. Cô ngơ ngẩn quên cả rút tay lại, cũng không đặt thức ăn xuống, hai người cứ thế cầm bát cầm đũa khựng lại trên bàn.

Bà Cố thấy bộ dạng đờ đẫn của con gái thì vỗ nhẹ vai cô, “Tiểu Tịch, sao vậy?”. Cô bừng tỉnh, tay lỏng ra, miếng cá rơi vào trong bát của Vi Đào, anh từ từ rụt lại, cúi xuống cắn một miếng, “Rất ngon!”. Cố Tịch vội cắm đầu ăn cơm, nhưng dù cố gắng thế nào thì cũng vẫn không kiểm soát nổi đôi tay đang run rẩy, trong đầu toàn là giọng nói của anh.

Khó khăn lắm mới ăn cơm xong, cô giành thu dọn bàn ăn, muốn giúp mẹ rửa bát. Nhưng bà lại đẩy cô ra ngồi với Vi Đào, cô thầm kêu khổ, bây giờ điều cô sợ nhất là ở riêng với anh.

Ông Cố và vợ lại chui vào trong bếp bận bịu, Cố Tịch từ từ ngồi xuống đối diện Vi Đào, do dự rồi nói, “Phó tổng Vi, có kịp giờ không?”. Anh nhìn cô, “Chuyến bay ba giờ chiều”. Cố Tịch bỗng không biết phải nói gì nữa.

Vi Đào cười khẽ, “Tết không phải làm chương trình radio à?”, cô nghe thấy thì ngẩng lên lắc đầu, “Xin nghỉ rồi”. Vi Đào gật gù, “Gia Tuấn hôm qua còn lên mạng, nói nhớ giọng em đấy”.

Anh cũng rất nhớ, ngần ngại cả buổi tối, sáng nay cuối cùng cũng bồng bột một lần. Nhưng gặp được cô rồi thì cảm thấy bồng bột như vậy cũng xứng đáng. Lúc lên máy bay anh cũng nghĩ là bồng bột ư? Có lẽ trong lòng đã có suy nghĩ này từ lâu, chỉ là bị nghìn vạn thứ ngăn trở bước chân. Hôm đó thấy cô và Tiết Khải rời đi, anh mới nhận ra trong lòng có một giọng nói đáng sợ đang gào thét. Hóa ra, cố khống chế và ngụy trang nhiều hơn chăng nữa cũng là phí hoài, sức mạnh của ghen tuông không hề giảm đi do bị kìm nén, mà ngược lại càng lúc càng tăng lên, đến khi anh bỗng tỉnh ra.

Cô gái ngay từ lần gặp đầu tiên đã vô cùng thê thảm này, lúc nào cũng xảy ra nhiều tình huống, nhưng cô luôn đối diện bằng thái độ lạc quan, tích cực. Đêm đó, khi anh đi ngang phòng Gia Tuấn, nghe cô khuyên nhủ cô gái kia bằng câu chuyện của chính mình, bất giác anh dừng bước. Nghe giọng nói dịu dàng ấy kể đến lúc cảm động nhất, tiếng nấc nho nhỏ truyền qua sóng đâm thẳng vào góc mềm yếu nhất trong trái tim, toàn than anh rúng động. Anh nhớ đến bố mẹ mình, nhớ rằng đã lâu chưa gọi điện về nhà, bất giác thấy hổ thẹn. Khi nghe cô gái kia cuối cùng đã dẹp ý định bỏ nhà đi, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quay về phòng. Khi mẹ nghe thấy giọng anh, anh cảm nhận rõ sự kinh ngạc trong đó, anh và mẹ đã trò chuyện rất lâu. Đêm ấy anh nằm trên giường mãi không chợp mắt được, giọng nói dịu dàng kia cứ quẩn quanh mãi trong tim, không thể nào xua tan. Cố Tịch, là một cô gái đặc biệt.

Cố Tịch tỏ vẻ xấu hổ, “Hai hôm nay tôi cũng không lên mạng”. Cô nhìn đồng hồ trên tường, Vi Đào biết ý của cô, “Tôi phải đi đây, cám ơn nhà em đã tiếp đãi”, sau đó cầm túi, chuẩn bị đứng lên chào tạm biệt ông bà Cố.

Cố Tịch vội gọi anh, “Phó tổng Vi”. Vi Đào nhìn cô, cô cắn môi, do dự nửa giây, “Phó tổng Vi, anh theo tôi một chút”, nói xong đi vào phòng. Vi Đào khoác túi, đi theo cô.

Cố Tịch mở tủ quần áo lục tìm một lúc rồi lấy ra một dải khăn quàng cổ dài màu đen, quay lại đưa cho anh, “Bên ngoài trời lạnh, anh… anh cũng không có thời gian đi mua đồ… dùng cái này quấn lại, chí ít cũng ấm hơn”. Vi Đào nhìn cô, sự quan tâm trong mắt cô như dòng suối nhỏ chảy mãi, chảy vào tận trái tim anh, trong tích tắc ấm như mặt trời mùa xuân. Cố Tịch thấy Vi Đào không cầm thì lo anh chê xấu, không thích, nên tiến lên nửa bước, kiễng chân lên, nhẹ nhàng quàng khăn vào cổ anh, giọng hơi run run, “Cái này… là màu đen, người ta không nhận ra là khăn nữ đâu”. Ấm áp không chỉ ở cổ, mà còn cả trái tim khao khát. Anh chăm chú nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như lông vũ phất qua trái tim anh, anh đưa tay lên định chạm vào cô.

Bên ngoài có tiếng gọi, hai người thần ra rồi đều lùi lại nửa bước. Cố Tịch ngượng ngùng vén tóc gài vào sau tai, cười nói với Vi Đào, “Phó tổng Vi, cũng sắp tới lúc rồi, tôi tiễn anh”. Nói xong đi nhanh ra ngoài, Vi Đào sờ chiếc khăn, cũng ra theo.

Chào tạm biệt hai ông bà rồi, Cố Tịch đưa Vi Đào xuống lầu.

©STENT

Cố Tịch mở dù. Vi Đào tự nhiên đón lấy, Cố Tịch cụp mắt xuống, không nói gì. Không gian nhỏ hẹp bên dưới chiếc dù khiến hai người đi rất sát nhau, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể đối phương. Cố Tịch thấy tai nóng lên, dè dặt cố hết sức không chạm vào anh, anh cũng lại nhích dù về phía cô. Mưa tí ta tí tách, tạo ra vô số vòng tròn nhỏ cạnh chân, hai người lặng lẽ bước đi. Không ai muốn phá vỡ sự tĩnh lặng trong phút giây này, chỉ im lặng sánh vai nhau.

Ra khỏi tiểu khu thì thấy ở cổng có một chiếc taxi đang đậu. Hai người bước đến, Cố Tịch nhận lấy dù, mỉm cười với Vi Đào, “Phó tổng Vi, tạm biệt… Năm mới vui vẻ”. Cô thấy đôi mắt đen láy của anh lấp lánh sáng, cuối cùng cũng không chịu nổi sự nóng bỏng của nó, liền quay đi. Vi Đào nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, trong lòng rung động, hai tay dang ra ôm cô vào lòng. Đầu óc Cố Tịch “ùng” một tiếng, cơ thể bị mùi hương nam tính mạnh mẽ của anh bao bọc, khiến bản thân hoa mắt chóng mặt, bên tai truyền đến hơi thở nóng ấm, “Tịch Tịch, năm mới vui vẻ”. Trái tim không còn kiểm soát được, thình thịch thình thịch đập vào lồng ngực, như lúc nào cũng có thể nhảy ra.

Vi Đào chậm rãi buông cô ra, cuối cùng sau khi nhìn cô chăm chú, anh chui vào xe. Đến khi chiếc xe mất dạng ở cuối con đường, Cố Tịch vẫn đứng đờ ra tại chỗ, mãi cũng không ngừng nhìn theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK