• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đầu tiên đi làm của năm mới, điều vui sướng nhất chính là được nhận lì xì.

Mã Sở Vân vừa đến đã đi một vòng các phòng, sau đó phát bao lì xì ọi người, người nào nhận xong cũng sung sướng nói với ông: “Chúc mừng năm mới, cung hỷ phát tài!”. Câu này đương nhiên cũng nói với bản thân, phát tài phát tài, lì xì nhận mãi.

Phương Phi cầm bao lì xì, ôm Cố Tịch cười lén, “Tối nay có thể đi chơi một bữa rồi. Ba Thích được không? Gọi cả Văn Long nữa”. Cố Tịch nghĩ hôm trước mới đi Ba Thích, liếc nhìn văn phòng của Vi Đào, tối nay có thể anh sẽ đến lấy quà Tết nên tỏ ra khó xử, “Tết ăn dầu mỡ nhiều mà không ngán à? Nghỉ ngơi đi”. Mới nhìn Phương Phi mặt tròn căng đã biết Tết ăn uống tốt thế nào, thôi không đi nữa.

Phương Phi nhìn cô vẻ kỳ quái, “Hơ, đi Ba Thích mà cũng phải năn nỉ hả? Thật hiếm có!”. Cố Tịch cười, đẩy bạn về chỗ ngồi, “Tớ cũng có đồ ngon cho cậu đấy, mai mang cho”. Phương Phi nghe xong rối rít đồng ý, liền quên sạch chuyện đi Ba Thích.

Nghỉ Tết khá dài nên vừa đi làm là mọi người bắt đầu bận rộn quay mòng mòng. Cả buổi sáng, tài liệu công văn của Cố Tịch chất thành núi. Cô bận rộn đối chiếu chính sách ưu đãi của tổng bộ, thẩm định giá cả, phân phối nguyên liệu, ngay cả thời gian uống nước cũng không có. Hơn nữa chủ quản nghiệp vụ có lẽ do nghỉ Tết cũng gác lại khá nhiều công văn, hôm nay không ai ra thị trường, nên chất thành đống trong phòng Kế hoạch, khiến cả văn phòng nhỏ bé này ồn ào huyên náo. Cố Tịch bị họ làm cho choáng váng đầu óc. Nghe Phương Phi la lối um sùm, nói sắp điên rồi, cô chỉ mỉm cười, tiếp tục nhẫn nại thảo luận với chủ quản nghiệp vụ. Công việc vốn rất nhiều, nếu tâm trạng bực bội sẽ chỉ khiến mọi thứ rối hơn.

Cố Tịch đang thảo luận vấn đề phân phối nguồn hàng với một chủ quản nghiệp vụ thì điện thoại trong văn phòng reo vang. Phòng Kế hoạch chỉ có một đường dây, chia ra ba điện thoại, trên bàn cô có một cái. Mọi người đều đang bận, điện thoại reo mãi nên Cố Tịch đành cười xin lỗi với chủ quản đó rồi nhấc máy, giọng vẫn ngọt ngào, “Xin chào, phòng Kế hoạch Công ty Lương Thịnh nghe đây ạ”. Công ty yêu cầu bất kỳ người nào nghe điện thoại cũng phải nói bằng câu tiêu chuẩn này, để cho khách hàng có ấn tượng tốt.

Bên tai vẳng tới một giọng trầm ấm, “Tôi tìm Cố Tịch”, tim cô rung lên, là Vi Đào.

Cố Tịch ngước lên, nhanh chóng liếc một vòng, chắc chắn những máy khác đều gác máy, mới ho khẽ, “Tôi đây ạ”.

“Mở điều hòa rất dễ mất nước, đừng nói nhiều quá, nhớ uống nước.” Tuy giọng anh rất bình thường giống như đang sắp xếp công việc, nhưng sự quan tâm nhẹ nhàng đó vẫn dần dần len lỏi vào tim cô. Cô bận tới nỗi không ngẩng đầu lên được, căn bản không nhận ra anh từng đi ngang cửa phòng.

Cố Tịch khẽ đáp, “Vâng”.

“Nhìn máy tính lâu quá sẽ hại mắt, tìm cơ hội vận động một chút.”

“Dạ”, cô sợ chủ quản bên cạnh sẽ nghe thấy giọng anh vang ra từ ống nghe, bèn nhận lời liên tục.

“Bên cạnh có người à?”, anh thấy giọng cô không được tự nhiên, vì ngoài “vâng, dạ” ra, cô không nói gì khác.

“Đúng. Tôi hiểu rồi.” Giọng Cố Tịch càng lúc càng khách sáo.

“Buổi trưa cùng ăn cơm chứ?”, cuối cùng anh nói ra mục đích.

“Xin lỗi, hôm nay hơi bận, cái mà anh cần hôm khác tôi sẽ tra giúp anh”, Cố Tịch nhìn thấy sắc mặt vị chủ quản kia tỏ ra sốt ruột thì vội kết thúc.

“Mười phút sau tới văn phòng anh.” Tút tút tút… điện thoại đã cúp. Cố Tịch thấy thót tim, anh không chỉ phá rối qua điện thoại mà còn muốn phá rối trực tiếp ư? Mặt lại bắt đầu nóng lên. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục thảo luận công việc.

Mười phút sau, vì quá nhiều việc nên Cố Tịch cũng không đi tìm Vi Đào. Đúng lúc cô vẫn đang bận bịu với chủ quản nghiệp vụ về việc phân phối thì Vi Đào bước vào phòng, hỏi to, “Ở đây có bản báo cáo hoàn thành hoạt động tháng Hai của tổng bộ không?”. Mọi người đều ngước lên, rồi cùng đồng thanh, “Cố Tịch có!”. Vi Đào nhìn cô, “In một bản ra cho tôi”, nói xong đi về phòng mình.

Cố Tịch thầm kêu khổ, nhất định là trách cô không đến tìm nên anh viện cớ bắt cô sang. Cô đành tạm gác việc sang bên, in một bản ra rồi đi đến phòng anh.

Vào văn phòng, Vi Đào đang gõ bàn phím, không ngẩng đầu lên. Cố Tịch gọi một tiếng “Phó tổng Vi”, đưa bảng biểu đến trước mặt anh. Vi Đào nhận lấy rồi xem chăm chú. Cô thấy anh chuyên tâm đọc thì khẽ hỏi, “Nếu không còn việc gì thì em ra ngoài đây ạ”. Vi Đào vẫn không ngước lên, gõ nhẹ lên bàn, “Pha cho em đấy”. Cố Tịch nhìn thấy bên tay anh có trà hoa cúc đựng trong ly dùng một lần, cảm thấy rất ấm áp, anh có lòng quá.

Vi Đào không thấy cô nhúc nhích thì ngẩng lên nhìn, ánh mắt dịu dàng, “Môi khô rồi kìa”. Cố Tịch mỉm cười, bước đến bưng ly lên uống cạn. Đặt ly xuống, mặt cô lại đỏ bừng, “Cảm ơn anh”. Vi Đào gật gù hài lòng, “Buổi trưa không rảnh à?”. “Em và Phi Phi cùng ăn.” Đây là thói quen, nếu cô bỗng nhiên thay đổi thì Phương Phi nhất định sẽ thấy lạ.

Vi Đào nghe xong gật gù, “OK, nhớ nghỉ ngơi nhé”. Cố Tịch mím môi, gật đầu, quay lưng đi.

Vi Đào nhìn bóng cô mất hút sau cánh cửa, thầm thở dài. Buổi sáng đi ngang phòng Kế hoạch, thấy cô vùi đầu bận bịu không ngừng, anh rất muốn chuyên tâm làm việc, nhưng cứ dừng lại là nhớ tới cô, lo cho cô, bất giác liền gọi qua máy nội bộ. Đến khi nghe giọng nói ngọt ngào đó, nỗi lo mới giảm đi, lời quan tâm cứ thế buột miệng thoát ra. Thấy cô ấp a ấp úng, tuy anh hiểu nhưng vẫn muốn nghe giọng cô nhiều hơn, cho dù chỉ là tiếng “vâng dạ” đơn giản. Thật kỳ quặc, sự quan tâm dành cho cô vượt quá dự đoán của anh, thậm chí vẻ trấn tĩnh mà anh vẫn tự hào xưa nay, khi đối mặt với cô cũng không còn hiệu quả. Vi Đào lắc đầu, nhưng khóe môi lại nhướng lên, nhớ nhung hóa ra lại tuyệt diệu đến thế!

Cả ngày, hai người ngoài lúc gặp nhau ngắn ngủi buổi sáng thì gần như không còn tiếp xúc nữa. Trong công ty, họ chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường. Anh cố bình tĩnh, chuyên tâm làm việc, ký duyệt và gửi đi hết những công văn chất đống. Buổi chiều trước khi tan sở, anh triệu tập các chủ quản phòng Kinh doanh để họp ngắn, nhấn mạnh trọng tâm công việc của nửa tháng sau, đồng thời nói đến nhiệm vụ cuối tháng vẫn còn rất nặng nề, yêu cầu các chủ quản nhanh chóng hồi phục tinh thần làm việc sau kỳ nghỉ, quản lý mạnh tay hơn các nhân viên của mình, bảo đảm nhiệm vụ kinh doanh hoàn thành thuận lợi.

Mọi người thấy sắp tan sở thì đều có vẻ nhấp nhổm, theo thói quen của Phó tổng Vi xưa nay thì thường họp từ chiều tới tối, không lẽ hôm nay cũng như thế? Vi Đào lại kết thúc cuộc họp trước giờ tan sở, nói rằng bây giờ vẫn đang là Tết, mọi người về nhà sớm ăn cơm với gia đình. Chỉ cần mọi người đi làm chuyên tâm, tập trung triệt để thì không cần làm thêm giờ. Tất cả nghe thế đều vui vẻ hò hét, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Vi Đào về văn phòng, nhìn thấy cửa phòng Kế hoạch đã đóng. Cố Tịch đi rồi? Tim trĩu nặng, anh vào văn phòng, nếu cô đã đi rồi thì chi bằng tiếp tục tăng ca.

Vi Đào mở hộp mail ra, chăm chú nghiên cứu công văn tổng bộ gửi tới, sau đó lại nghiên cứu tình hình hoàn thành việc kinh doanh mà các phòng vừa báo cáo lúc nãy. Anh có thói quen là mọi công việc đều dùng một bảng thống kê mỗi ngày để ghi lại tiến trình. Mỗi ngày trước khi tan sở, nhất định phải tổng kết công việc trong ngày, rồi ghi lên bảng thống kê đó những việc đã hoàn thành, sau cùng thì ra kế hoạch công tác cho ngày tiếp theo, như vậy vừa đạt được hiệu quả cao lại vừa có trật tự.

Đang lúc điền vào bảng thống kê thì di động đổ chuông, anh vừa nghe tiếng nhạc đó, ánh mắt dịu lại ngay, đó là cuộc gọi của Cố Tịch.

“Chưa về hả anh?”, cô khẽ hỏi.

“Còn có việc”, anh nghĩ chắc cô đang trên đường về.

“Ồ, thế… em về trước vậy”, giọng nói nho nhỏ, nói xong đang định cúp máy.

“Tịch Tịch”, Vi Đào cao giọng, vội gọi cô, “Em chưa về à?”.

“Chưa, em… đang ở tiệm Vĩnh Hòa đối diện trạm xe.” Vừa tan sở, Phương Phi đã kéo cô đi, cô không tiện từ chối nên đành đi theo. Đến trạm xe, xe Phương Phi đã tới trước. Cô đứng đó, nghĩ rằng chưa chào anh tiếng nào đã đi thì hình như không ổn, do dự mãi, cuối cùng cô cũng gọi điện cho anh.

Vi Đào kìm nén niềm vui trong lòng, nói gọn, “Đợi anh một chút, anh xong ngay”. Ngắt cuộc gọi, Vi Đào tắt máy tính, dọn túi. Động tác càng lúc càng nhanh, cuối cùng lao ra khỏi văn phòng như hỏa tiễn, trong lòng chỉ nghĩ rằng cô đang đợi.

Buổi tối, hai người ăn cơm ở ngoài rồi cùng về nhà. Họ hẹn nhau sau này cô sẽ đợi anh ở Vĩnh Hòa, nếu anh tăng ca sẽ báo với cô. Tình yêu công sở phải cẩn thận bảo vệ, nhưng mỗi ngày đều hẹn nhau về nhà thì cẩn thận cũng đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK