Toàn bộ ánh mắt đều dồn vào Phó Vân Kỳ.
Phó Diệc Sơ cũng quan tâm hỏi: "Anh Hai, anh thấy thế nào rồi, có đủ hay không, không được thì em lại đánh thêm mấy cái nữa." Vừa nói vừa giơ tay muốn tát thêm vài cái.
"..."
Phó Vân Kỳ tức giận vung tay đối phương ra, mặc dù anh đang tức giận em Ba đánh mình, nhưng cũng chính cảm giác này khiến anh như tỉnh ngộ, giống như đang mê mang đột nhiên thanh tỉnh lại.
Anh lấy tay che mặt, chính anh cũng có chút không hiểu, tại sao lúc nãy anh lại kích động nói những lời khó nghe như vậy với anh cả và chị dâu.
Chuyện bao nguyên cửa hàng khi mua đồ này chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi, rất là bình thường luôn, như lông gà lông vịt vậy. Trong giới nhà giàu ai mà chưa từng có hành động bao phòng như thế.
Mà Giang Nhược Ninh cũng thật là, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà bám lấy anh không buông, một mực chạy đến chỗ anh hưng sư vấn tội. Hôm nay là gia yến của Phó gia, cứ cố ý chọn hôm nay đến đây hỏi tội, hại anh mất mặt trước biết bao nhiêu người.
Phó Vân Kỳ càng nghĩ càng thấy có chút không thích hợp, vừa rồi mình giống như bị ai hạ cổ vậy, có ai thay anh điều khiển thân thể và lời nói của anh vậy.
Cho nên tại khoảnh khắc này, Phó Vân Kỳ ngây người đứng yên tại chỗ không biết nói gì, anh cảm thấy sự tình hôm nay đều vượt xa những gì anh tưởng tượng. Não anh còn chưa load kịp nữa đây này.
Anh đến cùng có nên tin tưởng những nội dung mà bản thân đọc được từ trên đầu Tô Vãn Kiều hay không đây, nếu như quyên thận là thật, vậy cũng là lợi dụng mình mà ra.
Hành động hôm nay của Giang Nhược Ninh kỳ thật cũng là lợi dụng cô để đến trả thù, chuyện hôm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Một khi mình bị nàng ta tẩy não thành công, tựa hồ không có chuyện gì là cô không thể làm cho nàng ta.
Thế nhưng trước nay mình luôn là người tỉnh táo, làm sao khi đối mặt với những sự tình liên quan đến Giang Nhược Ninh, sự tỉnh táo quyết đoán kia liền mất đi.
Giang Nhược Ninh nói gì nghe đó, trở nên vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, giống như chủ nhân gọi thì thuộc hạ bảo vâng vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Thấy Phó Vân Kỳ đứng tại kia ngây ngốc. Phó Hoài Yến trong lòng tự nhủ, thật đúng là cùng em Ba giống nhau, những đứa em ngu ngốc này của anh phải tát thì mới tỉnh được. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh lần nữa bất thiện nhìn về phía nữ chính Giang Nhược Ninh.
Lần nữa cảm giác được nữ chính này cũng quá tà môn đi.
Nếu như một lần thì còn cho là trùng hợp, hai lần ba lần liên tiếp thế này tuyệt đối không còn là trùng hợp nữa. Chỉ bởi vì trên người cô ta có hào quang nữ chính liền có thể tùy ý ảnh hưởng những người khác sao?
Nếu thật như vậy thì dạng này quả thực là quá đáng sợ đi. Không thể tiếp tục để cô ta tiếp cận người nhà họ Phó, không thể để cô ta có khả năng thành công làm nhà họ Phó phá sản.
Không có Phó Vân Kỳ ngăn cản. Trần Mộ Ngọc trực tiếp để người hầu đuổi cô ta ra ngoài.
Bà hiện tại biết được Giang Nhược Ninh chính là nữ chính, nguyên nhân Phó gia phá sản đều là từ cô ta mà ra, bà sao có thể để cho cô ta tiếp tục ở lại Phó gia được.
Bà lại tiếp tục thông tri cho trên dưới Phó gia, tất cả mọi người từ nay về sau tuyệt đối không cho phép Giang Nhược Ninh tiến vào cửa Phó gia nửa bước.
Phó Hoài Yến đi đến chỗ Phó Vân Kỳ, lạnh nhạt nói: "Mau xin lỗi chị dâu ngươi đi."
Phó Vân Kỳ lúc này cũng không còn phách lối như lúc nãy nữa, nhưng vẫn cảm thấy mất mặt khi phải xin lỗi Tô Vãn Kiều.
Trước kia anh ta không quá ưa thích người chị dâu Tô Vãn Kiều này, đối với cô xưa nay không có nửa điểm cung kính.
Bởi vì chuyện ngày hôm nay mà nói xin lỗi, mặt mũi mình còn để ở đâu?
Mặc dù có chút mất mặt thật, nhưng tình huống hôm nay nếu anh còn không chịu xin lỗi thì sẽ không yên với mẹ cùng anh cả đâu.
Ngay lúc anh đang do dự, liền thấy trên đỉnh đầu Tô Vãn Kiều tiếp tục hiện ra nội dung mới.
【Hiện tại vẫn chưa phát triển tới tình tiết hiến thận, cũng chưa tới đoạn đưa rất nhiều tiền cùng tài nguyên kịch bản cho nữ chính. Nhưng mà một khi phát triển đến giai đoạn đó, Phó Vân Kỳ sẽ triệt để mất trí. Chính thức trở thành thảm trải đường cho nữ chính.
Đối với anh, người thất vọng không phải là mình, mà là mẹ anh ta, người cha quá cố của anh ta, còn có anh chị em của anh ta.
Phó gia đời đời kiếp kiếp vất vả xây dựng bao thế hệ mới có được cơ ngơi ngày hôm nay, chỉ vì anh ta mà phá sản, anh ta là nên có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Phó mới phải.
Chưa kể sau khi Phó gia phá sản, hàng ngàn hàng vạn công nhân viên rơi vào tình huống thất nghiệp, anh ta cũng nên xin lỗi với những người đó đi.】
Trong lòng Phó Vân Kỳ chấn động mạnh, gương mặt tái mét, trong nháy mắt mặt không còn giọt máu.
Giờ đây anh mới ý thức được mình đã phạm phải lỗi sai lớn như thế nào.
Anh vẫn luôn cảm thấy những chuyện này chắc sẽ không phát sinh trên người mình cùng Phó gia đâu. Đối với những sự tình như Phó gia phá sản này, anh cũng không có lòng cảnh giác gì hết.
Nhưng nếu tất cả mọi người trong Phó gia đều như giống anh, vậy cũng không có Phó gia sản nghiệp lớn như hôm nay, cũng sẽ không có sinh hoạt đầy đủ như bây giờ.
Phó Vân Kỳ lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được năng lực mình cỡ nào không đủ, anh thật không thích hợp để quản lý người khác, ngay cả việc bị người ta lợi dụng mà anh còn không phát hiện ra nữa là.
Cho dù bản thân không có năng lực đem Phó gia kinh doanh đến ngày càng phát triển, thì anh cũng phải hết sức làm được không thể gây thêm cản trở cho Phó gia. Dạng này mới là chuyện người con Phó gia nên làm.
Phó Vân Kỳ trầm mặc thật lâu, đột nhiên chân thành xin lỗi.
"Chị dâu, thật xin lỗi, là em không phân tốt xấu đã quấy rầy chị, về sau em tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, xin chị hãy tha thứ cho em."
【Mặt trời mọc ở hướng tây rồi làng nước ơi, Cậu Hai Phó gia vậy mà nói xin lỗi với ta. Thật không thể tưởng tượng nổi!
Xem ra hiện tại Phó Vân Kỳ vẫn còn hai quả thận nên đầu óc vẫn còn minh mẫn, vẫn có thể dùng được, chưa đến nỗi mê muội không lối thoát.
Bất quá chờ anh đồng ý để cho thiên tài giải phẫu đỉnh cấp em Tư Phó Dư Trạch mở n.g.ự.c m.ổ b.ụ.n.g lấy thận ra, liền không còn tỉnh táo sáng suốt như này nữa.】
【Mà thân thể người thiếu một quả thận thì làm sao hoạt động tốt bằng thân thể lúc có đủ hai quả thận được. Em Hai thật hồ đồ!】
"....."