"Cảm ơn, cảm ơn. Nếu không có ngươi, chắc chắn ta sẽ bị các nàng...."
Tô Vãn Kiều miệng cười mà tâm không cười, trong lòng lại rất bất mãn.
【 May mắn tai ta không điếc! Nếu không thì giọng nhỏ thế này căn bản là chẳng nghe thấy gì.】
【 Trong thân thể nhỏ nhắn xinh xắn này, vậy mà lại mang trong mình nội tạng của người khác. Thật tội lỗi! Nghiệp chướng nặng nề a!
Nhìn sắc mặt nàng ta mà phát sợ, ta sợ mình đến gần nàng ta sẽ bị ma quỷ quấn thân mất thôi.】
"..."
Phó Hoài Yến cảm nhận được vợ mình không tự chủ mà dựa sát vào anh hơn. Tuy vẻ ngoài vẫn cười rất lễ độ nhưng thật ra rất bài xích Tống Dĩnh.
"Nhưng mà … Tô tiểu thư, váy của ngươi bị hỏng rồi. Thật sự xin lỗi, đều tại ta cả. Chiếc váy này bao nhiêu tiền, trở về ta sẽ nói ca ca ta bồi thường cho ngươi."
"Không cần đâu! Ta nghĩ ngươi nên về sớm đi! Bầu không khí của buổi tiệc này không thích hợp với ngươi cho lắm, vẫn là hi vọng ngươi chú ý an toàn."
Tô Vãn Kiều nhắc nhở xong, lúc này Tống Tư Hàn khí thế hùng hổ dẫn người đến đưa Tống Dĩnh đi.
Sau khi hiểu rõ toàn bộ sự việc.
Hắn ta dùng một loại ánh mắt không rét mà run, nhìn về phía vị thiên kim đã bắt nạt muội muội mình.
Mọi người đều có cảm giác, vị thiên kim đó ván này là toang rồi. Chọc phải người không nên chọc, chẳng còn chút hy vọng nào.
Tống Tư Hàn không có biểu cảm gì nhìn Tô Vãn Kiều và Phó Hoài Yến.
Như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Có lẽ là về chuyện của công ty Zerio Pharmaceuticals.
Hắn ta mang theo thâm ý nhìn thoáng qua, không thèm nói một lời cảm ơn mà bỏ đi.
Tô Vãn Kiều không nhịn được nhỏ giọng thầm thì.
"Thật không có văn hóa."
"Đừng để ý đến hắn ta! Em nghĩ xem, Tống Tư Hàn ngay cả nội tạng của người khác cũng có thể đào ra, loại người này còn cần gì đến văn hóa nữa chứ..."
"..."
Quả thật nàng không biết nói gì. Vì sự thật đúng là như vậy thật, không phản bác được.
Bất quá, hiện tại cũng xem như là đã hoàn thành đoạn kịch này.
Giang Nhược Ninh tuy có tham dự buổi tiệc, nhưng không có tham gia vào đoạn kịch này. Có lẽ vì trước đây, vốn là người khác đến tìm nàng ta bàn công việc. Còn bây giờ, vật đổi sao dời, là nàng ta đi cầu cạnh người khác.
Tự nhiên sẽ không có tâm trạng để ý đến những chuyện không quan trọng này, bản thân Giang Nhược Ning vốn cũng không phải là người nhiệt tình giúp đỡ người khác.
Tô Vãn Kiều sau khi về nhà, có chút tiếc nuối nhìn chiếc váy dạ hội cao cấp xa xỉ của mình, phần quây n.g.ự.c đã bị dính rượu.
Chiếc váy này muốn cởi ra đặc biệt phiền phức, lúc mang vào cũng cần đến vài thợ trang phục hợp lực mới giúp nàng mặc vào được.
Bất quá hiện tại cũng không có nhân viên khác.
Vì vậy, nàng nhìn về phía Phó Hoài Yến.
【Anhhh! Lại đây giúp em cởi váy ra với.】
!!!!
Phó Hoài Yến đôi mắt khẽ run, trong lòng dậy sóng.
Dưới vẻ ngoài bình tĩnh lạnh lùng của mình, ẩn giấu một tâm trạng vô cùng không an tĩnh.
Tuy nhiên, anh vẫn nhanh chóng bước đến, đứng phía sau Tô Vãn Kiều, đầu ngón tay khẽ vuốt ve chiếc váy tinh tế của vợ yêu nhà mình.
Người phụ nữ có thân hình xinh đẹp, dáng người yêu kiều, làn da trắng nõn như tuyết, đường cong lưng hồ điệp nhìn cực kì mị hoặc.
Phó Hoài Yến nghĩ thầm, có lẽ ngay chính bản thân Tô Vãn Kiều cũng không biết, bản thân nàng có khả năng khiến người ta dễ dàng sa ngã như thế nào.
Khớp ngón tay hữu lực chạm vào làn da mềm mại, trong nháy mắt khiến anh toàn thân run lên.
【 U là chời! Có tĩnh điện! 】
"...."
Tô Vãn Kiều đột nhiên trừng mắt, liếc nhìn nam nhân đang ở phía sau mình.
"Anh nhanh tay một chút có được không?"
"Ân."
Phó Hoài Yến có chút buồn cười, động tác trên tay không ngừng, nhẹ nhàng kéo khóa váy, giúp Tô Vãn Kiều thoát ra khỏi chiếc váy dạ hội.
Ánh mắt anh chợt ngưng lại, tai lập tức ửng đỏ, sau đó có chút không được tự nhiên quay mặt đi.
Đợi đến khi Tô Vãn Kiều phát hiện biểu cảm không tự nhiên của Phó Hoài Yến, đã là lúc nàng thay xong quần áo, vừa vặn quay ra sau thấy mặt người đàn ông đỏ như quả cà chua.
Nhìn có chút ngây thơ, có phần không hợp với tuổi tác và thân phận của Phó Hoài Yến, cho nên cảnh tượng này thật sự là quá hiếm thấy.
Tô Vãn Kiều đột nhiên nổi hứng thú, rất muốn trêu đùa Phó Hoài Yến một chút, nàng nở một nụ cười thích thú.
【 Anh đang nhìn chỗ nào đấy.....】
Phó Hoài Yến nghe vậy, vội vàng né tránh ánh mắt nói: "Không nhìn gì cả."
【 Ha ha ha ha ha ha ha a, có quỷ mới tin anh!】
"...."
"Nhìn em đẹp không?"
"Đẹp lắm."
Phó Hoài Yến thành thật cúi đầu .....
Tô Vãn Kiều đột nhiên cầm điện thoại.
Chỉ thấy trên dòng tiêu đề tìm kiếm là…
【 Làm thế nào để bỏ thói quen nghiện sắc?
】
"....."
????
Không.
Anh không muốn a.
Phó Hoài Yến nâng trán. Nếu Tô Vãn Kiều cứ mị hoặc vô hạn như vậy mỗi ngày, đừng nói là bỏ thói quen nghiện sắc, e rằng cả đời này cũng không thể.
Bất quá, để phòng ngừa nàng tại tiếp tục chủ đề này, anh nhanh chóng chuyển đề tài qua vấn đề khác, nhằm đánh lạc hướng suy nghĩ của vợ yêu mình.
" Kiều Kiều, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện."
Tô Vãn Kiều nhìn anh, tựa hồ vẫn mang theo nụ cười thích thú.
"Chuyện gì?"
Phó Hoài Yến hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói.
"Anh nhớ em có nói qua, năm sau sẽ có một loại virus rất nghiêm trọng, có thể sẽ gây nguy hại đến tính mạng nhiều người. Mặc dù chúng ta đã đem nhiều tình tiết quan trọng cải biến đi rất nhiều. Nhưng với tình hình trước mắt mà nói, đối với chúng ta, đối với công chúng, và đối với người bình thường thì vẫn còn xa xa mới đủ.
Phải làm thế nào để không bại lộ rằng chúng ta có thể biết trước được chuyện tương lai. Mà vẫn có thể kiểm soát được sự lây lan của virus, giảm thiểu số người lây nhiễm, tránh cho nhiều người mắc bệnh."
Tô Vãn Kiều trước đó đã nói với Phó Hoài Yến rằng, virus cúm FA1 vô cùng đáng sợ. Tổng số người c.h.ế.t trên toàn cầu tính gộp lại cũng phải vượt quá 8 triệu người, số ca nhiễm vượt quá 1 tỷ người. Rất nhiều người sau khi hồi phục vẫn còn di chứng rất nghiêm trọng, thậm chí còn phát hiện u ác tính trong phổi.
Vậy nên, sau khi Phó Hoài Yến hỏi vấn đề này, nàng liền cảm thấy, chỉ sớm nghiên cứu chế tạo vắc xin thôi là chưa đủ, xem như có thể tránh được số người c.h.ế.t gia tăng, nhưng không thể ngăn chặn sự lây nhiễm.