【 Chuyện này, Phó Thanh Thù cũng là công cụ hình người bị kịch bản điều khiển mà thôi. Người bình thường không ai lại ẩu thả như thế!
Đầu tiên, nếu là người bình thường sẽ rất ít khi nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài uống rượu vào hai giờ sáng. Thứ hai, Phó gia gia giáo nghiêm ngặt, cũng không cho phép Phó Thanh Thù qua đêm không về.
Nhưng kịch bản có thể thao túng hết thảy những điều không thể thành có thể. Cần phải xảy ra chuyện thì mới tạo điều kiện cho nam chính làm "anh hùng cứu mỹ nhân" trong quán bar được.
Đợi khi nam chính đến cứu, mở ra lộ tuyến hậu cung sảng văn. Bất quá triệu chứng não tàn khi yêu đương của lão nhị cùng lão tam nghiêm trọng hơn Phó Thanh Thù nhiều.
Hai đứa nhóc kia khó vậy mà vẫn cứu được, Phó Thanh Thù cũng không cần quá lo lắng.】
Phó Hoài Yến nhìn thấy lời này, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
Nghĩ đến Phó Mây Kỳ và Phó Diệc Sơ bị kịch bản điều khiển đến độ hỏng não, đến mức g.i.ế.c huynh móc thận đều xảy ra được, thì chuyện của Phó Thanh Thù cũng không tính là gì.
Chỉ bất quá, Cố Dư Bạch người này quá độc ác, nếu đối phương dám thương tổn đến muội muội mình, hắn nhất định sẽ không tha cho hắn ta.
Việc cấp bách hiện tại là để Phó Thanh Thù tỉnh táo lại, không để nàng rơi vào tình trạng yêu đương não tàn, đây mới là trọng yếu nhất.
Nghĩ đến đây, Phó Hoài Yến cùng Tô Vãn Kiều thay đồ xuống lầu, vội vàng chạy đến địa chỉ quán bar mà Phó Tư Dao đã gửi.
Trên đường đi, Tô Vãn Kiều phát hiện tay mình bị Phó Hoài Yến vô thức nắm chặt.
Có lẽ ngay chính Phó Hoài Yến cũng không nhận ra, cả người hắn đang khẩn trương như thế nào.
Tô Vãn Kiều thu hết tất cả vào mắt. Nàng cảm nhận được ngón tay mạnh mẽ của đối phương, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay, nhịp tim đang đập nhanh, tất cả đều cho thấy đối phương đang khẩn trương, lo lắng cho người nhà của mình.
Tô Vãn Kiều nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương, nghĩ rằng có thể an ủi hắn đôi chút.
【 Đừng lo lắng, không sao đâu.】
Phó Hoài Yến khẽ gật đầu, trong lòng hy vọng Thanh Thù có thể bình an vô sự.
Trong lúc hai người đang đến quán bar, lúc này Phó Tư Dao đã dẫn theo bảo tiêu đến trước.
Kỳ thực Phó Thanh Thù cũng có vệ sĩ riêng của mình, bất quá hôm nay nàng lại không mang theo. Xui rủi đến thế là cùng!
Khi Phó Tư Dao đến, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận. Phó Thanh Thù ra ngoài muộn như vậy mà không biết mang vệ sĩ theo, thật quá chủ quan. Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì hối hận cũng không kịp.
Lúc nàng vừa đến, đập vào mắt nàng là mấy tên côn đồ đã xông vào phòng của Phó Thanh Thù rồi. Ngoài cửa có một nam nhân trẻ tuổi, tướng mạo tuấn lãng, đang khẩn trương giằng co với mấy tên côn đồ.
"Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi! Ta khuyên ngươi bớt quản chuyện bao đồng lại đi! Biết điều thì chớ có xen vào việc của lão tử."
"Giao mấy em gái xinh tươi trong kia ra đây, có khi tâm trạng tốt chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này.
Nếu ngươi vẫn còn không biết điều. Hừ! Chúng ta cũng không khách khí với ngươi nữa! Nghe rõ chưa tiểu tử!"
Mấy tên côn đồ bộ dáng như muốn xông lên cướp người. Mấy cô gái trẻ sau lưng Phó Thanh Thù bị doạ cho sợ hãi, co ro cúm núm một góc, toàn thân run bần bật, nhìn rất đáng thương.
Cố Dư Bạch quay đầu an ủi các nàng, dịu dàng nói: "Các ngươi đừng sợ, có ta ở đây, bọn hắn không dám làm gì các ngươi đâu."
Mấy nữ hài vô cùng hoảng sợ, có người khóc lóc van xin:
"Ô ô... Cứu chúng ta với!"
"Không được để bọn hắn tiến lên..."
"Van cầu ngươi huhu!"
Trong rạp vang lên tiếng kích động của mấy nữ hài, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Trước đó, vì để chống cự không cho đám lưu manh vào mà các nàng đã ném chén dĩa đồ ăn các loại ra bên ngoài.
Nhìn mặt đất khách nơi đều ngổn ngang, bừa bộn. Bên ngoài, khách khứa vây lại xem náo nhiệt rất nhiều.
Điều đáng buồn ở đây là, ngoại trừ Cố Dư Bạch ra, không có bất kỳ người nào chịu ra tay giúp đỡ mấy nữ hài này.
Mọi người đều lạnh lùng, thờ ơ. Ở một bên chỉ trỏ bàn tán, mang tâm trạng ăn dưa hóng hớt đến xem, không ai chịu nhúng tay, sợ mang rắc rối vào thân.
Toàn bộ đều lui lại, đứng xa xa nhìn cảnh tượng này.
Vì vậy, vào lúc này, Phó Thanh Thù các nàng không hề có sự trợ giúp nào khác, chỉ có thể ôm lấy cọng rơm cứu mạng là Cố Dư Bạch mà thôi.
Cố Dư Bạch cười lạnh, nhìn mấy tên côn đồ:
"Mấy người các ngươi có gan thì xông vào đi! Thân là đàn ông con trai, vai dài lưng rộng mà lại khi dễ nữ nhân thế đó! Bộ các ngươi không cảm thấy mất mặt à?"
Hắn vốn dĩ tâm trạng đã kém. Lễ vật mà hắn tốn công tốn sức chuẩn bị để lấy lòng Ngô Tung Sơn vẫn không bì lại với bức tranh mà Phó Hoài Yến tặng, đúng là như công dã tràng. Một đối tác quan trọng cứ như vậy bị Phó gia đầu cơ trục lợi cướp đi.
Tâm trạng đã đen như đ.í.t nồi rồi, ra cửa lại gặp bọn lưu mạnh đi bắt nạt con gái nhà lành. Vừa hay, hắn lấy bọn chúng làm nơi xả giận luôn.
Bình thường đều có Nhược Ninh bồi hắn, lần này Nhược Ninh đang đi quay phim rồi, nên hắn mới đi đến quán bar giải sầu. Không ngờ lại gặp chuyện bất bình như thế.
Hắn vừa chuẩn bị ra tay giúp đỡ, thì từ trong đám đông đột nhiên xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen, được huấn luyện bài bản.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, đám người này đã nhanh chóng ra tay với mục tiêu rõ ràng.
Chỉ thấy mấy tên côn đồ còn chưa kịp ra tay, thì người nam nhân mặc áo đen dẫn đầu đã tung ra một cú đ.ấ.m mạnh mẽ, trực tiếp khiến một tên tóc vàng không còn khả năng phản kháng.
Sau đó giống như một tín hiệu truyền ra, không biết ai trong quán bar đột nhiên hét lên một tiếng.
Hai bên phản ứng lại, trong nháy mắt lao vào đánh nhau.
Bất quá cảnh tượng tuy có chút kịch liệt, nhưng quá trình cũng chỉ là một cuộc áp đảo không thương tiếc mà thôi.
Trước mặt những vệ sĩ xuất thân binh lính đặc chủng này, mấy tên côn đồ căn bản còn không có cơ hội ra tay nữa là.
Chỉ hai ba chiêu đã mất khả năng phản kháng, tất cả đám lưu manh đều bị vệ sĩ áo đen trói lại, cho quỳ trên đất một cách đầy nhục nhã.
Sau đó, từ trong đám đông bước ra một nữ nhân dáng dấp vô cùng xinh đẹp, khí chất dịu dàng, làm người ta không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
Phó Tư Dao lạnh lùng nhìn mấy tên côn đồ trước mặt.
Bất quá để nàng cảm thấy tức giận không phải là đám lưu manh này, mà là muội muội rèn sắt không thành thép của mình.
"Thanh Thù, ngươi qua đây."
Phó Thanh Thù trên mặt vẫn còn vẻ hoảng hốt, thấy tỷ tỷ cuối cùng cũng đến, trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
May mà tỷ tỷ tới kịp, bây giờ đã an toàn rồi.
Bất quá nàng đối mặt với tỷ tỷ có chút khẩn trương, sợ tỷ tỷ bởi vì chuyện tối nay mà trách mắng mình.
Kỳ thật nàng vô cùng chột dạ, cảm thấy việc đi uống rượu vào lúc đêm khuya thế này có chút không đúng.
Phó Tư Dao tức giận nhìn Phó Thanh Thù nói:
"Thanh Thù, ngươi cũng không phải là trẻ nhỏ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, bộ ngươi không cân nhắc được sao?
Cho dù đi đêm không về, cũng không biết đường mang theo vệ sĩ theo à? Rốt cuộc trong cái não nhỏ của ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Lúc nàng nhận được tin nhắn Phó Thanh Thù gửi đến, nàng luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm. Thật sự cảm thấy đây là một vấn đề lớn.
Phó Thanh Thù cùng bạn bè tổ chức sinh nhật, cả bọn rủ nhau nửa đêm đến quán bar uống rượu. Cái nàng nàng không có ý kiến gì! Nhưng các nàng vậy mà lại không mang theo vệ sĩ đi cùng, nói nào là do bạn của nàng nói là mang vệ sĩ theo cảm thấy rất gò bò, không có cách nào chơi tận hứng được.
Vậy nên mấy đại tiểu thư bướng bỉnh, tuỳ hứng này liền ước định với nhau không mang bảo tiêu theo, lén lút tìm cớ vụng trộm ra ngoài đi quẩy. Giờ thì hay rồi! Bị lưu mang đùa giỡn, kém chút bị người khác chiếm tiện nghi.
Phó Tư Dao tức muốn hộc máu, nàng muốn hảo hảo giáo dục lại Phó Thanh Thù, để muội ấy rút ra được bài học.
Bất quá hiện tại không phải lúc, xử lý mấy tên côn đồ mới là điều quan trọng nhất.
Mấy tên côn đồ này ăn gan hùm mật gấu gì rồi, dám giở trò lưu manh với thiên kim Phó gia. Hôm nay không cho bọn chúng bài học nhớ đời, người ta lại nghĩ Phó gia dễ bị bắt nạt. Hổ không gầm lại tưởng là Hello Kitty nữa thì khổ.
Sau chuyện Phó Tư Dao lần trước bị thua thiệt trong chuyện liên hôn chính trị, giờ nàng đã không còn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa như trước nữa.
Bây giờ, nàng cảm thấy nhiều chuyện nhịn không được thì không cần thiết phải nhịn. Trực tiếp lấy nắm đ.ấ.m ra nói chuyện! Giải quyết càng nhanh càng tốt! Nếu không người chịu thiệt rất dễ là mình.
Nàng quay đầu chỉ huy đám vệ sĩ, nói với mấy tên côn đồ: "Đánh cho ta, tát mạnh vào!"
Vệ sĩ nhận được mệnh lệnh, không chút do dự tát vào mặt mấy tên côn đồ, động tác nhanh nhẹn, không chút do dự.
"Ba ba ba" Tiếng bạt tai lập tức vang lên.
Mỗi một cú tát đều mang theo lực đạo mạnh mẽ, khiến mấy tên côn đồ kêu gào thảm thiết.
Có vệ sĩ thậm chí tát liên tiếp, khiến mấy tên côn đồ khóc lóc đến gọi cha gọi mẹ không ngừng.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết hoà cùng tiếng bạt tai vang lên không dứt. Cảnh tượng mười phần náo nhiệt.
Người xung quanh nghe tiếng thôi cũng cảm thấy rát rát trên mặt rồi, huống chi là những kẻ bị tát.