Mục lục
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trong thôn liền truyền đến tiếng mắng to đến xé trời, ngay đến Tống gia ở cuối thôn còn nghe thấy được.

“Ca ca, ai đang mắng người, mắng ai là… đồ đĩ? Cái gì là đồ đĩ vậy?” Tiểu Bảo hỏi.

Đại Bảo đang rửa mặt, lắc lắc đầu, chẳng qua cũng cảm thấy rất khó nghe, cau mày nói: “Tỷ, các nàng đang mắng ai a?”

Tống Tân Đồng che tai cặp song sinh lại, “Thật khó nghe, che hết tai lại, không cho phép nghe.”

“Ừm.” Cặp song sinh ngoan ngoãn đồng ý, mỗi cậu trong tay cầm một cái trứng gà luộc, chậm rãi lột vỏ.

“Hôm nay tỷ muốn vào thành mua lương thực, tí nữa tỷ nói với Lục phu tử một câu, các đệ ăn cơm trưa ở học đường được không?” Tống Tân Đồng gắp mì cho hai cậu.

“Tỷ, tự bọn đệ nói cùng phu tử đi.” Cặp song sinh từ sau khi đi học đường rồi thì trừ ở trước mặt nàng mới thích làm nũng như tiểu hài tử, ngoài ra, ở bên ngoài đều rất là tự lập.

“Vậy được, tỷ cho các đệ tiền, đến lúc đó nhớ đưa tiền cho phu tử.” Tống Tân Đồng nói.

Cặp song sinh đồng ý, “Dạ.”

Tống Tân Đồng tiễn cặp song sinh ra cửa, sau đó về phòng thay quần áo, khóa kỹ cổng, lúc này mới ra cửa.

Hôm nay nàng không đi đường bên dòng suối mà đi qua chính giữa thôn, dù sao tuồng mới ra lò như vậy, nàng không đi nghe một chút thì thật là có lỗi với chuyện nửa đêm tối qua nàng thức dậy một chuyến.

“Hay cho người Trương Thúy Hoa, vụng trộm lại trộm được đến trong phòng lão nương, toàn gia đều là đồ đĩ! Lớn nhỏ, tất cả đều là vậy!” Phụ nhân cường tráng chống nạnh, nước bọt tứ tung bay ngang, chỉ vào cổng nhà Trương bà tử mắng.

Có người hỏi: “Quách gia nương tử, có phải ngươi hiểu lầm hay không?”

Quách gia nương tử mắng: “Ta hiểu lầm cái rắm ấy, lão nam nhân chết tiệt ấy lúc trở lại trong quần còn kẹp cái yếm hồng của Trương Thúy Hoa đâu, một phen tuổi còn không biết xấu hổ, mặc đồ đỏ không nói, còn vụng trộm, thích vụng trộm như vậy tại sao không đi kỹ viện làm kỹ nữ đi?”

“Nam nhân nhà ngươi thích lêu lổng, đâu biết được là cái yếm của nữ nhân nào chứ.”

“Bên trên có tên đấy, thôn chúng ta chẳng lẽ còn có Trương Thúy Hoa thứ hai?” Quách gia nương tử mắng to: “Toàn gia này đay cũng không phải mặt hàng gì tốt, còn có cái yếm hoa đào của Tống Thanh Tú kia…”

Mọi người vừa nghe, không nhịn được cười nói: “Vậy Quách gia lão đại nhà ngươi diễm phúc không cạn a, cả nhà mẹ và con gái đều hầu hạ lão đại nhà ngươi.”

“Phi phi phi, một đám kỹ nữ đĩ thõa, con đĩ vụng trộm với nam nhân lão nương, thế nào lúc vụng trộm thì sảng khoái, giờ lại núp ở trong phòng không dám ra?” Quách gia nương tử mắng to.

“Nam nhân nhà ngươi đâu, sao hắn lại không đến nói chuyện?”

“Hắn uống say còn chưa tỉnh đâu.”Quách gia nương tử trả lời một câu, sau đó hướng về phía cổng nhà Trương bà tử hô: “Trương Thúy Hoa, ngươi mở cửa cho lão nương, có gan vụng trộm, không có gan mở cửa sao? Mở cửa a, mở cửa a, ngươi mở cửa cho lão nương!!!!”

Tống Tân Đồng đứng xa xa, cười lạnh một tiếng, Quách gia nương tử này nhưng có ý tứ.

Bên kia, Trương Thúy Hoa cuối cùng giấu không được, chạy ra: “Ngươi cái bà nương này nói bậy cái gì, lão nương trộm cái gì nam nhân? Lão nương lại không phải không có nam nhân.”

“Ai không biết nam nhân của ngươi làm cùng một chỗ với quả phụ kỹ nữ kia, ngươi đừng có vu cáo hãm hại lão nương.”

“Hừ, ta vu cáo hãm hại ngươi, nếu ngươi không lêu lổng cùng nam nhân của ta, sao cái yếm của ngươi lại cắm ở trong khố của nam nhân nhà ta.” Quách gia nương tử chẳng phải kẻ vừa, trực tiếp đem mấy cái yếm ném xuống đất, “Còn dám không thừa nhận, tiện chân!”

Trương Thúy Hoa nhìn cái yếm trên mặt đất, liếc thấy ra là của mình, mấy cái yếm này là tối qua mới giặt, sáng nay liền không thấy tăm hơi, nàng ta còn tưởng là Thanh Tú thu, hỏi rồi mới phát hiện không thấy, còn không chờ các bà đoán là ai làm thì liền nghe thấy Quách gia nương tử mắng ở bên ngoài.

ở đây nhiều người như vậy, hơn nữa bên trong còn có Thanh Tú, Trương Thúy Hoa vô thức phủ nhận: “Không phải của ta, ngươi đừng có vu tội ta.”

“Vu tội ngươi? Phía trên này thế nhưng có tên ngươi.” Quách gia nương tử lấy chân đá văng cái yếm, “Ở đây có không ít người biết chữ, các ngươi xem xem.”

“Ôi uy, nhưng mà không phải Trương Thúy Hoa, là Tống Thanh Tú.”

“Trời ơi, bên trên còn có cái kia đâu…”

“Cái nào a?”

“A? Thực sự? Ta xem xem? Ôi uy, đây thật là quá buồn nôn…”

Trương Thúy Hoa tức giận đến phát run, “Bà nương Quách gia, lão nương cũng không vụng trộm, cả đêm lão nương đều ở nhà đâu, nam nhân nhà ngươi không phải là thấy lão nương xinh đẹp như hoa, nảy lên tâm tư xấu xa với lão nương, tới cửa nhà ta trộm áo lót? Thực sự là chết tiệt mà, sao lại có người độc ác như vậy?”

“Lão nương rõ ràng là một người minh bạch, liền bị kẻ trộm trời đánh này vu tội, ta còn mặt mũi nào gặp người a?”

Quách gia nương tử sao mà tin: “Ngươi cái bà nương dám làm không dám nhận, lão nương đánh chết ngươi…”

Nói xong cũng nhào đến chỗ Trương Thúy Hoa, hai người lăn xả thành một cục.

“Náo cái gì vậy?” Tống Đại Giang đi làm công mấy chục dặm đường về vừa lúc thấy một màn như vậy, bước lên trước kéo mấy người lại: “Quách gia, ngươi đây là ý gì?”

Quách gia bà nương nhìn Tống Đại Giang che chở Trương Thúy Hoa, sờ sờ cái mặt bị cào cấu, sau đó nhổ một ngụm *** trên mặt đất, “Tống Đại Giang, bà nương ngươi mang theo con gái ngươi lêu lổng chỗ đất hoang với nam nhân ta đâu, ngươi một đại nam nhân như vậy bị đội cái nón xanh to như vậy còn không biết, ha ha ha, thực sự là cả một nhà cái đồ không biết xấu hổ.”

Tống Đại Giang vừa nghe, lạnh lùng nhìn về phía Trương Thúy Hoa.

Trương Thúy Hoa che cái mặt bị cào ra hoa, vội vàng nói: “Ta không có, ngươi biết ta mà, sao ta có thể đi vụng trộm? Cái kẻ Quách gia kia xấu như vậy, sao ta có thể vụng trộm với hắn?”

“Ý ngươi là đẹp mới vụng trộm à?” Có người hiểu chuyện ồn ào hỏi.

“Không phải, đương gia, ta không phải ý này, ta thật không có vụng trộm.” Trương Thúy Hoa vội giải thích.

Mặt Tống Đại Giang đều bị tức đến tái rồi, nhưng cái yếm hồng ném trên mặt đất đích xác là của Trương Thúy Hoa, hạt giống hoài nghi một khi đã gieo xuống, đâu có dễ tiêu trừ như vậy?

“Đương gia, ta thật không có a, ta thật không có a…” Trương Thúy Hoa chỉ vào nương tử Quách gia mắng: “Tiện nhân kia tới trộm cái yếm  của chúng ta lại vô căn cứ…”

“Hừ, ta vu cái hãm hại ngươi, nếu ngươi không vụng trộm lêu lổng cùng nam nhân nhà ta, sao cái yếm của ngươi cắm trong khố hắn được.” Quách gia nương tử, mắng to: “Tiện chân, lão nương đánh chết ngươi…”

Tống Tân Đồng xem đến đây cũng tiếp tục xem nữa, nhếch nhếch khóe môi chế nhạo cười cười, quay người không tiếng động rời đi, lúc đi tới cửa thôn vừa lúc nhin thấy Vạn Lục đang khập khiễng bước đi.

Vạn Lục thấy nàng đi đến, bước lên phía trước nói: “Tống cô nương ngài xem chuyện này…?”

Tống Tân Đồng ném mươi lượng bạc cho Vạn Lục, “Làm không tệ.”

Lần đầu tiên Vạn Lục nhìn thấy nhiều bạc như vậy, cao hứng đến không xong, “Đa tạ Tống cô nương, nếu ngươi sau này còn có việc gì cần căn dặn, xin cứ việc phân phó ta là được.”

Tống Tân Đồng cười cười, “Vậy vừa lúc, đem tin tức Trương Thúy Hoa vụng trộm đưa đến Trương gia thôn đi, để cho cháu trai bà ta cao hứng một phen.” Người Trương gia phàm vẫn cần chút mặt mũi thì cũng sẽ không qua lại cùng Trương Thúy Hoa, hi vọng biện pháp này hữu dụng.

“Cái này dễ thôi, ta đi ngang qua Trương gia thôn liền nói.”

Tống Tân Đồng liễm liễm mắt, sau đó đi về phía trước vài bước, chờ xe ngựa của đồ tể giao thịt, đi nhờ xe ngựa của hắn đến thị trấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK