Nếu không phải Hà Bạch Vân tới cửa thì Tống Tân Đồng căn bản nhớ không ra hôm nay là đêm thất tịch.
Hà Bạch Vân nhìn Tống Tân Đồng còn có chút mông lung, “Tân Đồng, đừng là ngươi không nhớ hôm nay là đêm thất tịch đi?”
Tối mấy ngày nay vẫn vội vàng các chuyện, ngày lớn duy nhất Tống Tân Đồng nhớ là ngày mùng mười, ngày động thổ khởi công, lại nói nàng cũng không có đối tượng nghĩ tới, sao mà nhớ cái thứ đồ bỏ đêm thất tịch gì a.
“Đêm thất tịch thì thế nào?”Tống Tân Đồng lật cái mẹt phơi mộc nhĩ cùng nấm hương, khó hiểu hỏi.
Hà Bạch Vân vòng vào cánh tay Tống Tân Đồng, “Hôm nay thị trấn có hội đèn lồng đêm thất tịch, chúng ta cùng đi nhìn đi.”
“Buổi tối?” Tống Tân Đồng hỏi.
“Xế chiều sẽ bắt đầu, chẳng qua buổi tối còn có thể bắn pháo hoa.” Hà Bạch Vân nói.
Tống Tân Đồng lắc lắc đầu, “Không đi, trong nhà còn có việc đâu.”
“Tại sao lại không đi a? Hôm nay rất náo nhiệt, thôn chúng ta thật nhiều cô nương, tiểu gia hỏa cũng đi.” Hà Bạch Vân tiếp tục nói: “Không dễ dàng có thể đi chơi một lần, đi thôi?”
Đêm thất tịch, đại hội thân cận biến tướng?
Trong trí nhớ nguyên chủ thì đêm thất tịch đại để đều là những người có tình với nhau mượn cơ hội này đi dạo hội đèn lồng, không có thì còn có thể tình cờ gặp một người, vạn nhất có ý thì để người trong nhà đi đề nghị kết thông gia.
Tống Tân Đồng đối với cái này không có hứng thú, nghiêng đầu liếc Hà Bạch Vân một cái, nhàn nhạt nói: “Trong nhà còn chút chuyện đâu, không thể cùng ngươi đi dạo đi.”
“Nào có cái chuyện gì? Đi mà đi mà.” Hà Bạch Vân quyệt cái miệng nhỏ nhắn, “Nếu ngươi không đi, chỉ một mình ta nương ta khẳng định không đồng ý.”
“Ngươi có thể đi cùng Đông tử ca bọn họ a.” Tống Tân Đồng nói.
“Tẩu tử ta các nàng mang thai không dám đi.” Hà Bạch Vân nói: “Tân Đồng, một năm khó có được một lần hội đèn lồng, cùng nhau đi xem một cái nha, nếu như còn muốn lại đi xem thì phải đến nguyên tiêu năm sau.”
Tạ thẩm từ sau phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe thấy đối thoại của hai người bọn họ, “Tân Đồng, ngươi cùng Bạch Vân bọn họ đi chơi chút đi, Đại Nghĩa ca ngươi bọn nó cũng muốn cùng vào nội thành đâu, vừa lúc cùng đường, mọi người đi cùng cũng chiếu ứng lẫn nhau tốt hơn.”
“Thẩm, trong nhà còn đang vội đâu.” Tống Tân Đồng không muốn đi lắm.
“Có bận gì, đã chuẩn bị xong.” Tạ thẩm nói: “Cả ngày ở trong nhà cùng mấy lão bà tử chúng ta làm cái gì, đi nội thành dạo dạo đi. Đại Bảo và Tiểu Bảo liền để ở nhà, ta sẽ chăm lo hai đứa nó.”
“Tỷ, đệ cũng muốn đi.” Tiểu Bảo từ trong phòng đi ra.
“Các ngươi nhỏ như vậy thì đi hội đèn lông đêm thất tịch gì nha.” Tạ thẩm cười mắng một tiếng, “Các ngươi đi thị trấn phải cẩn thận một chút, đây là lúc dễ dàng gặp phải ăn mày bắt cóc nhất, cô nương gia các ngươi cũng phải cẩn thận nhiều chút.”
“Biết rồi thẩm.” Hà Bạch Vân kéo cánh tay Tống Tân Đồng nũng nịu nói: “Tân Đồng, thẩm đã cho ngươi đi rồi, đi thôi đi thôi?”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Được rồi, chẳng qua buối tối phải về sớm chút.”
Hà Bạch Vân lập tức gật đầu, “Xem pháo hoa rồi về.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, pháo hoa chẳng qua tối đa đến giờ tuất là phóng rồi, nghĩ đến có thể trước giờ hợi canh ba chạy về nhà trước, thế là gật đầu, “Vậy được rồi.”
Xế chiều, giữa giờ thân.
Tống Tân Đồng thay một thân y phục xanh đậm mới sáng rõ, lại dưới sự trợ giúp của Tạ thẩm bới một kiểu tóc mai của nữ tử chưa xuất giá Đại Chu triều, “Tân Đồng, ngươi như vậy nhìn đẹp hơn nhiều, mấy ngày trước tóc ngươi bới loạn một chút cũng không dễ nhìn.”
Tống Tân Đồng sờ sờ tóc, không có cái gương, nàng cũng không biết là cái dạng gì.
Lúc trước nàng sẽ không sơ kiểu tóc mai này mà liền trực tiếp thắt thành kiểu xương cá, kiểu tóc vô cùng đơn giản, không nghĩ đến còn bị ghét bỏ.
Tạ thẩm nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái, thở dài nói: “Có tram châu thì tốt rồi, chẳng qua trâm gỗ cũng dễ nhìn, chính là đơn giản một chút.”
Trước kia Tống Tân Đồng có trâm châu, sau đó bởi vì cha qua đời rồi liền bán toàn bộ của cải lấy tiền mặt, chỉ có một cây trâm gỗ đào, mặt trên khắc vài đóa hoa đào, nhìn qua thanh giản (Chắc là thanh tao và đơn giản) lại đẹp.
“Tân Đồng, đi.” Hà Bạch Vân ở bên ngoài hét to, “Sắp đến giờ rồi.”
“Tới đây.” Tống Tân Đồng đi ra ngoài sân, ngồi trên xe lừa Hà gia, lắc lư đi vào thị trấn, lúc đi ngang qua bên dòng suối, Tống Tân Đồng không nhịn được nhìn lại về hướng học đường giấu trong tàng lá cây xanh um.
Đã mấy ngày chưa gặp Lục phu tử, cũng không biết gần đây hắn bận cái gì? Nghĩ nghĩ, quyết định ngày mai mang theo cặp song sinh đến học đường một chuyến, thỉnh Lục phu tử chỉ điểm cho hai đứa thủ pháp viết chữ một chút.
Ra đến cổng thì liền gặp được không ít các thiếu nam thiếu nữ đi nhờ xe đến thị trấn, mặt như hoa đào, cố phán sinh tư (bó tay), làm người ta không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần.
Tuổi trẻ thật tốt, Tống Tân Đồng thầm nói.
Giờ dậu hai khắc, đoàn người vừa khít đuổi đến cửa huyện thành, bên ngoài lều đỗ súc vật đều chật ních, Tạ Đại Nghĩa không dễ dàng gì tìm được một vị trí tốt đỗ xe lừa của Hà gia, sau đó dẫn mấy người đến cửa thành.
“Biểu ca.” Hà Bạch Vân vẫy vẫy tay với mấy nam tử cùng mấy nữ tử đứng ở cổng, sau đó quay người nói với mấy người Tống Tân Đồng: “Tân Đồng, biểu ca ta ở đằng kia.”
Hà Bạch Vân lần lượt hô: “Đại biểu ca, biểu tẩu, nhị biểu ca.”
“Biểu muội, ngươi đã tới.” Một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu phụ nhân mở miệng trước, “Mắt chúng ta đều sắp nhìn đến thủng lỗ rồi.”
Hà Bạch Vân ngại ngùng cười cười, mặt đầy e thẹn rất nhanh liếc mắt nhìn thiếu niên tuấn tú đứng trong góc, “Chúng ta tìm vị trí đỗ xe lừa rất lâu.”
Đại biểu ca Hà Bạch Vân hỏi: “Mấy vị này là?”
Hà Bạch Vân vộ kéo Tống Tân Đồng nói: “Đây là Tân Đồng, đây là Tạ Đại Nghĩa ca, đều là đứa nhỏ nhà thẩm thẩm hàng xóm.”
Tống Tân Đồng lên tiếng chào hỏi mấy người.
“Vậy chúng ta đi vào trước đi, hôm nay rất náo nhiệt, mọi người cẩn thận túi tiền một chút.” Đại biểu tẩu nói xong sau đó cùng đại biểu ca dẫn đầu đi ở phía trước.
Hà Bạch Vân kéo Tống Tân Đồng, vẻ mặt ngượng ngùng thỉnh thoảng nhìn về phía nhị biểu ca nàng, bộ dáng hai người tình tứ làm Tống Tân Đồng có chút nổi da gà.
Tống Tân Đồng tỉnh bơ rút tay khỏi tay Hà Bạch Vân, sau đó lặng lẽ đi chậm hai bước, cùng Tạ Đại Nghĩa đi ở phía sau song vai nhau, nhìn về phía trước thấy hai người đó càng đi càng gần thì không khỏi cười cười, quả nhiên là biểu ca biểu muội, thanh mai trúc mã.
Trên phố kẻ đến người đi, cả trai lẫn gái, rất náo nhiệt.
Đi đi, Tống Tân Đồng nhìn thấy Tạ Đại Nghĩa đang không yên lòng nhìn xung quanh, tâm tư vừa chuyển thì biết hắn đang tìm vị thê tử chưa qua cửa kia, không khỏi cười cười hỏi: “Đại Nghĩa ca nhưng đã ước hẹn cùng tẩu tử chưa đến nhà rồi?”
Mặt Tạ Đại Nghĩa lập tức đỏ bừng lên, ấp a ấp úng nói: “Nói chỉ là đứng trên con đường này sẽ thấy.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Trên đường này kẻ đến người đi, không bằng tìm chỗ nào cao chút đứng nhìn khắp nơi một cái, để tránh bỏ lỡ.”
Lúc này Tạ Đại Nghĩa mới phản ứng được, xấu hổ sờ sờ cái ót, “Phía trước có một đài cao, ta dừng chỗ ấy đi.”
“Tốt, vậy Đại Nghĩa ca đi đi, ta tiếp tục đi ra trước, chờ chút nữa gặp nhau ở cửa thành, nếu như không tìm được ta thì liền đi Cát Tưởng tửu lầu xem xem.” Tống Tân Đồng và Tạ Đại Nghĩa giao hẹn địa điểm xong rồi sau đó lại tiếp tục theo dòng người đi về phía trước.