“Tống đại thúc nói lời này rất được, nếu không phải các nàng cùng Mã đồ tể kia đã thương lượng hết rồi thì có thể gióng trống khua chiêng đem ta gả qua đó như thế sao?” Tống Tân Đồng hừ lạnh một tiếng, “Đương nhiên ta cũng sẽ không quản hiệp nghị giữa các ngươi và Mã đồ tể, chính Trương đại nương đại nương tự mình gả qua đó cũng tốt, hay để khuê nữ ngươi gả qua đó cũng tốt, chỉ cần không đi tính toán đến ta, con người ta đây vẫn rất dễ nói chuyện.”
“Ngươi…” Mặt Tống Đại Giang đều tái rồi, “Các nàng thế nhưng là bà nội ngươi, đường muội ngươi.”
“Tống đại thúc đã quên sao, chúng ta có đoạn thân thư, lúc trước các ngươi đã đem cha ta đuổi ra khỏi nhà, đã nói xong là cả đời không qua lại với nhau, cha ta nhưng vẫn ở trên trời nhìn các ngươi đâu!” Tống Tân Đồng không nể tình chút nào, quay người nhìn về phía hai sái dịch, “Sai đại ca, ta muốn kiện các nàng ăn cắp, tính toán hãm hại ta!”
“Ta không có trộm.” Trương Thúy Hoa hô lớn, “Ta không có trộm, ngươi tiểu chân này lại oan uổng ta!”
“Tỷ, ba cái trứng gà nhà chúng ta bị trộm.” Đại Bảo khóc chạy về phía cây đa lớn, theo sau còn có Tiểu Bảo, hai người khóc lên chính là song tấu.
“Còn dám nói không trộm!” Thu bà bà đích thân chạy tới lục soát Trương Thúy Hoa, sờ soạng vài cái vậy mà từ hà bao trong quần sờ ra một phen dịch trứng, “Đây không phải là trộm trứng gà sao!”
“Là của nhà ta.” Trương Thúy Hoa chột dạ nói.
“Đã không thừa nhận thì thôi, phiền sai đại ca đem bà ta mang đi nha môn hảo hảo thẩm tra xử lí một chút, xem xem người này còn muốn nói dối đến khi nào.” Tống Tân Đồng lại nói: “Ta nghe nói trộm cướp là sẽ chặt tay, còn sẽ lưu đày?”
“Tống gia nha đầu.” Vạn thôn trưởng la lớn: “Có cái khó nói chứ? Cần phải náo lớn đến vậy?” Nói xong lại chắp tay với hai vị nha dịch, “Nhị vị đại ca, đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ trong thôn, hai vị xem có phải không cần hưng sư động chúng* mang đi nha môn như vậy hay không?”
[*Ý chỉ làm rầm rộ to chuyện lên.]
“Các ngươi không thể đối xử với nương ta như vậy, nhị ca ta còn đang trong thư viện, lại sắp muốn thi tú tài, sau này…” Tống Thanh Tú không biết lúc nào đã chạy tới trước mặt mọi người, vẻ mặt uy hiếp nhìn Tống Tân Đồng: “Ngươi buông tha nương ta, chờ nhị ca ta đỗ tú tài, sau này nhất định sẽ che chở các ngươi.”
Ha ha, không hố ba tỷ đệ các nàng đã không tồi rồi, còn che chở? Tống Tân Đồng cười lạnh.
“Người xấu, người xấu!” Đại Bảo và Tiểu Bảo đều trăm miệng một lời nói.
“Nhị ca ngươi ngay cả đồng cũng không thi, còn thi tú tài!” Thu bà bà phi phi vài cái trên mặt đất, “Một đám cái đồ không biết xấu hổ, thật đúng là cho rằng giống như có thể thi đỗ vậy.”
Nha dịch béo là kẻ lợi thế, không khỏi liếc mắt nhìn Trương Thúy Hoa, “Nhi tử nhà ngươi muốn thi đồng sinh?”
Tống Tân Đồng vừa nghe, biến sắc.
Không để Trương Thúy Hoa trả lời, Tống Thanh Tú tự hào nói: “Đúng vậy, học vấn ca ca ta rất được, viện trưởng thư viện đều khen hắn đâu.”
Nha dịch béo tâm tư vừa chuyển, liếc mắt nhìn Trương Thúy Hoa một cái, tuy còn không xác định, nhưng được viện trưởng khen ngợi vậy học vấn sẽ không kém, không bằng bán cái nhân tình trước, sau nay nhất định không thiếu chỗ tốt, “Ta trái lại cảm thấy đây chẳng qua là tranh chấp thôn quê, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, chưa tính đến trộm cướp, không bằng minh bạch từ đây.” Nói xong lại nhìn Tống Tân Đồng, lời nói thức thời liền đồng ý.
Sắc mặt Tống Tân Đồng trầm xuống, không khỏi nhìn về phía nha dịch gầy khác, nha dịch này không lên tiếng, hiển nhiên cũng đồng ý.
Lúc này một thanh âm ấm nhuận từ bên ngoài truyền vào, “Vị cô nương này muốn kiện chẳng qua cũng chỉ cầu một cái công đạo, hai vị sai nhân hẳn phải cho nàng một cái thuyết pháp mới được.”
Hai nha dịch nhìn về phía chủ nhân của thanh âm, lúc thấy dấu vết trên mặt người nọ không khỏi vái chào, chắp tay nói: “Thì ra là Lục tú tài.”
“Hai vị cảm thấy tại hạ nói có đúng không?” Lục Vân Khai đi tới đứng bên người Tống Tân Đồng, chắp tay.
Tuy nói đối phương sau này không cách nào đi con đường làm quan, nhưng dù sao cũng là một tú tài, cao hơn so với bọn hắn, nha dịch thế nào cũng không dám quá bày trên mặt, “Lục tú tài cho rằng nên làm thế nào?”
“Các nàng (mấy bà già chết tiệt) đi trộm trong nhà vị cô nương này là vì ăn cắp thiếp canh, để đem nàng (TTĐ) danh chính ngôn thuận bán cho Mã đồ tể, đây là theo luật pháp điều thứ 630, quyền người không quen không có duyên không thể được cưới gả, người vi phạm đánh nặng ba mươi đại bản.” Lục Vân Khai cầm quạt xếp nhẹ nhàng gõ trong tay, “Thứ hai, cạy cửa mà vào trộm cướp đồ ăn, tuy chỉ là ba quả trứng gà nhưng vẫn là phạm lỗi, huyện lệnh đại nhân tài đức sáng suốt, tự nhiên sẽ không dung túng chuyện như này phát sinh.”
Nha dịch biến sắc, đây là uy hiếp bọn họ?
Ai biết Lục Vân Khai chuyện vừa chuyển lại tiếp tục nói: “Chẳng qua này đó cũng còn chuyện phát sinh, tại hạ cho rằng giao trách nhiệm cho vị phụ nhân này lập tức trả lại sính lễ, cùng nói rõ ràng với vị đồ tể kia, để tránh đồ tể kia lần nữa dây dưa. Còn có khóa đồng đã hư hao và trứng gà đã trộm, còn ứng chiếu để bồi thường.”
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai có thể chỉ trích phương tù cãi lại*[Cầu giúp đỡ, mình bó tay với câu này nên để nguyên để khỏi làm sai], có thể làm mọi người ngậm miệng, đáy lòng không khỏi sùng bái.
Sắc mặt nha dịch trở nên dễ nhìn không ít, “Lục tú tài nói phải, các ngươi mau đem ngân lượng trả về, không được dây dưa lỡ việc!”
“Không được.” Trương Thúy Hoa đâu còn tiền trả, đã cầm đi làm hai bộ đồ mới cho Trường Viễn và khuê nữ rồi.
Lục Vân Khai lạnh lùng cười, “Vậy đưa đi nha môn, ta nhớ học sinh có bối cảnh có vết nhơ là không thể thi?”
“Không đúng, không đúng, chúng ta trở lại liền lập tức trả!” Tống Đại Giang vội cắt ngang lời Trương Thúy Hoa, rất sợ nàng lại nói ra cái chuyện gì không thể nói làm lầm con đường làm quan của nhi tử.
“Không được.” Tống Tân Đồng cao giọng nói.
Sắc mặt nha dịch trở nên càng khó coi, cô nương này dám bất mãn quyết định của bọn họ?
Tống Thanh Tú lập tức nhảy lên: “Tống Tân Đồng ngươi đừng lòng tham không đáy!”
Tống Tân Đồng không phản ứng nàng, “Các nàng lần trước cũng đã hảo hảo đáp ứng, sẽ không nhúng tay chuyện nhà ta, kết quả lại vừa làm ra chuyện như thế, sai đại ca, không bằng cho người tìm Mã đồ tể qua đây, để vị thẩm tử này trước mặt cùng Mã đồ tể nói rõ ràng.”
“Cái gì?” Trương bà tử và Trương Thúy Hoa đồng thời kêu lên.
“Ta biết nhà Mã đồ tể ở đâu, hiện tại ta liền đi.” Một hán tử rất nhanh chạy tới cửa thôn.
Chừng một khắc đồng hồ, Mã đồ tể mặc một thân áo choàng ngắn vui mừng màu đỏ gấp gáp chạy tới, nhìn thấy Trương bà tử liền hô: “Thế nào vội vã như vậy a? Không phải nói ngày mai qua cửa sao? Này vội vội vàng vàng, quần áo tân hôn của ta đây còn chưa chuẩn bị tốt đâu.”
“…” Mọi người ồ lên.
Sắc mặt Trương bà tử và Trương Thúy Hoa trắng bệch như cha mẹ chết.
“Trương bà tử, ngươi chính là như vậy đã nhận lời rồi?” Vạn thôn trưởng mặt đều tức đến tái rồi.
“Ta…” Trương bà tử vội hướng về Mã đồ tể đưa ánh mắt ra hiệu, không biết sao người này hoàn toàn xem không hiểu, lớn tiếng hét lên: “Ồ, như thế qua đây uống rượu mừng a? Sớm biết ta liền đem hai cân thịt qua đây.”
Tống Tân Đồng lạnh mặt nhìn mã đồ tể.
Đại Bảo và Tiểu Bảo kéo tay Tống Tân Đồng, hai tròng mắt tràn đầy hận ý, hận không thể nhào tới cắn chết hắn!
Lục Vân Khai nhẹ ‘a’ một tiếng, sau đó hướng phía hai vị nha dịch chắp tay.
Nha dịch lạnh mặt nhìn Trương Thúy Hoa, “Đi nói!”
“Đây là có chuyện gì? Bị trói gô?” Mã đồ tể liếc mắt nhìn Trương Thúy Hoa, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện không thích hợp, lại nhìn về phía Tống Tân Đồng một thân quần áo màu trắng, trên mặt lộ ra mấy phần bất mãn.
Hôm nay nhiều người, Tống Tân Đồng mới không oan uổng hắn đâu!
“Mã đồ tể, trước nương ta bọn họ nói với ngươi đành không giữ lời.” Tống Đại Giang vừa dứt lời, Mã đồ tể liền tiếng nói: “Như vậy sao được, các ngươi thế nhưng đã thu mười lượng sính lễ của ta!”
Tống Đại Giang thật sự là bị nương cùng tức phụ nhà mình tức chết rồi, “Chúng ta bây giờ liền trả lại cho ngươi.”
“Không được, ta liền muốn lấy nàng!” Mã đồ tể hung hăng nhìn chằm chằm Tống Tân Đồng, giống như đem nàng thanh vật sở hữu vậy.
Đại Bảo và Tiểu Bảo khóc lớn hô: “Không gả, tỷ không gả!”
“Mã đồ tể, ngươi đây là muốn cường thủ hào đoạt sao?” Nha dịch gầy tâm địa coi như lương thiện, cho nên lên tiếng nói: “Trương Thúy Hoa trả ngươi mười lượng bạc, ngươi cũng đừng có đến dây dưa nữa, nếu như còn dám càn quấy, như vậy theo chúng ta đến nha môn một chuyến đi!”
“Ta trả, ta trả!” Trương Thúy Hoa là sợ, rất sợ làm lỡ chuyện thi đồng sinh của nhi tử nhà mình.