Tiêu Lạc hít sâu trước đòn tấn công của nữ nhân trước mắt. Một đợt khí lạnh man mác chảy vào trong lòng ngực khiến nó trở nên rát buốt.
- "Diễn hay lắm..."- Tiêu Lạc cắn môi, nuốt chửng những giọt máu chực chờ tràn ra.
Nữ nhân đưa tay muốn đỡ lấy Tiêu Lạc nhưng bị tránh ra, nữ nhân nghiến răng -"Chủ nhân thật sự muốn chối bỏ ta?"-
- "… Ngươi lừa dối ta"- Tiêu Lạc nhìn hệ thống mình đã bên cạnh suốt ngần ất thế giới, nhàn nhạt đầy đau khổ.
419 điên cuồng lắc đầu -"Ta... ta chỉ là muốn theo chủ nhân thôi"-
- "Vốn dĩ khi ký ức đã lấy lại, ngươi cũng đã biết hết tất cả sự thật"- Cái cảm giác bóp nghẹn bị phản bội này quá thống khổ.
- "Ta không muốn chủ nhân xa ta"- 419 cố gắng giải thích nhưng phải làm sao khi mình chính là nguyên nhân của mọi chuyện.
Tiêu Lạc cảm thấy linh hồn mình lại chấn động, nàng quỵ xuống, thở dốc liên hồi.
- "Chủ nhân, ta đã hòa linh hồn của người với năng lượng của ta, chỉ có ta mới khiến người không phải chịu đau đớn"- 419 như phát điên, điều khiển năng lượng chạy toán loạn trong Tiêu Lạc.
- "Chỉ cần không rời bỏ ta thì chủ nhân sẽ được bình..."- Một cái tát giáng trời in hằn lên má của 419.
Tử Ngạn nhíu mày, bản thân lại tỏa ra sát khí -"Điềm Điềm, ngươi tự cho bản thân mình có quyền chạm đến Tiêu Lạc?"-
Nữ nhân oán hận đánh về phía Tử Ngạn -"Sao ta không thể? Y có thể bên cạnh nàng, tại sao ta không thể?"-
- "Một kẻ lừa dối thì xứng đáng sao?"-
Điềm Điềm đình trệ lại hành động. Nụ cười nhàn nhạt năm ấy lại hiện về.
Nàng là con của chủ thần thì sao chứ? Chỉ vì dòng năng lượng của ông ta, Điềm Điềm chưa bao giờ có một ngày yên ổn. Lại không được công khai với tất cả mọi người, chịu sự ràng buộc nghiêm khắc của ông ta. Chỉ duy nhất một lần chót say nụ cười của người kia khi đang đi lạc trong cánh đồng bồ công anh mới khiến nàng cảm thấy như sức sống trở lại.
Nó là người chủ động nói hết mọi chuyện cho Tiêu Lạc, muốn làm nàng tổn thương, với ý niệm biến nàng trở nên dựa dẫm vào nó.
Nhưng càng làm càng không ngờ, Tiêu Lạc nguyện chịu tổn thương chứ không dựa dẫm một ai khác ngoài Cảnh Nhiên, điều này khiến nó tức giận.
Điềm Điềm tách làm hai, một trở thành tiểu thần vẫn luôn theo sát bên Tiêu Lạc, một lại gây hỗn độn, tìm mọi cách khiến cho mọi thứ trở nên tương tàn. Giết chết Cảnh Nhiên làm nó mãn nguyện. Nhưng sau đó lại là Tiêu Lạc...
Nó cố ý phản đối việc hiến tế một thân ảnh khác của mình để tiến hành giáng chức, nhưng chỉ là không ngờ, khi mất đi ký ức rồi, Điềm Điềm lại quên đi mục đích ban đầu, thế mà hào phóng hợp tác cho hai người đến bên nhau.
Ngay khi Tử Ngạn xuất hiện, nó mượn gió bẻ măng, lại lần nữa cố ý dùng năng lượng của Tiêu Lạc cho mình mà kích hoạt ký ức của y...
Nó làm tất cả, chung quy cũng vì một người thôi mà... Tại sao nó không thể có hạnh phúc riêng của mình.
Điềm Điềm quan sát tất cả mọi thứ, chiến tranh khói lửa là một mình nó tạo nên, là một mình nó gánh vác... Ý định ban đầu là muốn nụ cười kia trường tồn vĩnh cửu, đến cuối cùng lại là bản thân nó đánh mất.
Tử Ngạn không đề phòng bị trấn áp tại ngũ trận do 419 tạo nên. Ngũ lôi dần xuất hiện, nó đang muốn hủy hoại Tử Ngạn.
Tiêu Lạc nén đau, nhưng vừa vận dụng năng lượng liền không chịu được mà tìm cách chống đỡ.
- "Đã không còn giữ được tình cảm, chi ít ra cũng nên giữ lấy tôn nghiêm, tất cả phải tuẫn táng theo ta"- Sống không thể có được nụ cười ấy thì chết hết đi thôi...
Ngũ lôi vừa hạ xuống, Tử Ngạn điềm tĩnh đến mức lạ thường, cái chết hiện tại đối với nàng chẳng là, ngần ấy năm trong dày vò đau khổ là quá đủ rồi.
- "Ngu ngốc"- Phá vỡ ngũ trận, hắn mắng Tử Ngạn một cái.
Tử Ngạn nhếch môi -"Không đến đường tử, ngươi đến khi nào mới gặp ta?"- Nàng phụng phịu kéo hắn xuống mà hôn lên.
Tiêu Lạc bật cười trước trò quỷ của tỷ tỷ, hỏi sao lại dễ dàng bị bắt như vậy, rõ ràng là cố ý để Cảnh Huyền tự chui ra mà.
- "Các ngươi..."- 419 cảm thấy mình bị đùa giỡn.
Rất nhanh Tiêu Lạc không cười được nữa, cái thứ năng lượng chết tiệt hòa trộn với linh hồn đang hành hạ nàng đến sống đến chết.
- "Nếu đã muốn đồng vu quy tận như thế, thì cứ chết thôi"- Tiêu Lạc lẩm bẩm tiến đến chỗ 419, tỷ tỷ đã tìm được bến đỗ bình yên của mình. Cảnh Nhiên cũng không còn, nàng cũng chẳng còn lý do để níu kéo, mệt mỏi rồi.
Đến lúc ngủ rồi, như ngày đó... Không biết y còn nhớ không, khi y quay lưng rời đi, Tiêu Lạc còn có lập một lời ước.
- "Ngươi là vệ thần của ta, người sống ta sống, người tử, chúng ta cùng chỗ chôn"-
Tử Ngạn rũ mi, nhặt lên cánh bồ công anh còn sót lại trong gió. Kết thúc như vậy sao...