- "Nhưng tôi đã cứu cô"- Y nhướn mày, cười cười xoa một bên má của Tiêu Lạc.
- "Tôi đã cảm ơn rồi"- Tiêu Lạc rất muốn chơi với người yêu nha.
- "Chưa đủ..."- Y ghé sát vào tai cô tiếp tục thủ thỉ -"Một mạng thì cũng nên dùng một mạng đáp trả chứ"-
Tiêu Lạc tức đến bật cười với sự ngang ngược của y -"Nghe nói nhà cậu là thương nhân nhỉ? Tính hời đó"-
- "Không hời không phải thương nhân"- Khải Hoàn hôn nhẹ lên bàn tay của cô.
Thảo Miên khuất ở một góc, nắm chặt lấy khăn tay của mình, đôi mắt đỏ bừng chực chờ rơi nước mắt.
- "Tiêu Ân, rốt cuộc tại sao..."-
•
Cả ngày hôm đây, Tiêu Lạc đi đâu, Khải Hoàn đi đấy, cả hai như hình với bóng, đến cả khi vài lớp, y cũng chẳng ngần ngại kê thêm bộ bàn ngồi kế bên.
Tiêu Lạc chỉ có thể bất lực, chẳng nói nên lời nữa. Nhưng cũng nhờ khuôn mặt "thiên thần" đang cười này, thầy cô nào cũng tránh đụng chạm đến Tiêu Lạc. Đỡ một phiền phức.
Thảo Miên giấu tay mình dưới ngăn bàn, âm thầm vo chặt nó, đến mức có thể khiến chiếc khăn tay cô thích đứt cả đường chỉ. Tiêu Lạc im lặng trước ánh mắt nồng đậm sự đố kỵ của Thảo Miên.
Xoay xoay chiếc bút, ánh mắt nhàn nhạt gần như đóng lại, nói thật bài giảng thật buồn ngủ. Chẳng đổi mới, giáo dục cứng ngắc, chỉ chăm chăm vào sách, thật là thu hẹp tư duy của học sinh.
Khải Hoàn cảm thấy rất buồn cười với cái dáng vẻ như mèo kia của cô, lười biếng nhưng luôn mang lại phong thái khiến kẻ khác phải cung phụng. Và y cũng không ngoại lệ.
Mọi thứ bình yên trôi qua, Tiêu Lạc cùng Thảo Miên ra trạm chờ xe tới, Thảo Miên vẫn im lặng, giữ khoảng cách nhất định với cô. Còn Tiêu Lạc là người không thích nói quá nhiều với người khác, càng nói càng tệ, chi bằng im lặng tốt hơn.
Ánh chiều tà buông xuống, tà khí bắt đầu dường như chiếm cứ được lãnh địa không ngừng thoang thoảng trong không khí.
Khả Khả luôn theo sau cô, hiện tại cũng bị tà khí hấp dẫn mà vô thức tiến về phía trước. Tiêu Lạc híp mắt, hai tay vẽ ra một đạo ấn, xung quanh Thảo Miên lập tức xuất hiện vòng tròn vô hình tà khí không thể thâm nhập được.
- "Có chút chuyện, cậu về trước đi"- Tiêu Lạc nói xong, quay người rời khỏi, nhanh chân chạy về hướng tỏa ra tà khí đáng kia.
Thảo Miên trầm mặc, dõi theo bóng lưng của Tiêu Lạc, đôi mắt thanh thuần trong sáng đang từng chút một chìm đắm trong bóng tối.
•
- "Cần giúp không?"- Khải Hoàn ngồi trên chiếc xe moto, chớp chớp mắt ngây thơ hỏi
Tiêu Lạc thấy nét mặt tỏ vẻ không biết gì hết, cũng nhàn nhạt đáp -"Câu này là tôi hỏi mới đúng"-
Y bỉu môi, chẳng quan tâm sự đồng ý của Tiêu Lạc hay không. "Cưỡng ép" bế cô lên xe. Nói thật, nếu Tiêu Lạc không muốn dù y có thử ngàn lần cũng chẳng đem được cô lên đâu.
Cả hai đã nhanh chóng hướng ra ngoại ô thành phố.
Từ xa xa, đã có thể thấy những chiếc xe sang trọng đậu sẵn ở đấy. Căn nhà hoang được tụ tập bởi lệ quỷ tạo thành lốc xoáy tràn đầy quỷ khí.
- "Quỷ môn quan bị phá"- Khải Hoàn hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Lạc đảo mắt một vòng, lúc nãy hình như cô có đến âm giới. Lúc đánh với hai kẻ canh gác địa phủ, hình như có lỡ tay đá "một chút" vào nó thì phải. Kiểu này là chết rồi...
Nếu hệ thông ở đây, chắc chắn nó sẽ cười phá lên với cái tài bất cẩn của cô.
Khải Hoàn cảm nhận sắc mặt của Tiêu Lạc có chút thay đổi, y vừa tăng tốc vừa hỏi -"Lỡ tay phá hỏng sao?"-
Tiêu Lạc lắc đầu, sửa lại -"Là lỡ chân"-
•
Các gia tộc phụng mệnh trừ yêu từ địa phủ đều có mặt. Trong đây bao gồm có cả gia tộc của Khải Hoàn.
Từ thời cổ kim, khi thiên địa hình thành, đã phân ra dương giới và âm giới. Nhân loại chia làm ba phần: Người thì chọn quên hết mọi thứ không phải gánh vác trách Âm Dương. Người thì chọn ở lại Dương gian, ân chuẩn có năng lực đặc biệt để bảo vệ khỏi sự quấy phá của các thế lực ma quỷ, thường được gọi là Âm Dương sư hoặc Đạo sư. Còn lại chính là người ở lại Âm giới, trông coi, phán xét những người đã chết.
Lâu dần, những đứa con của Âm Dương sư cũng thừa hưởng năng lực đặc biệt này, họ hòa nhập với sinh hoạt của người bình thường. Ngoài sáng kinh doanh, chính trị,.. Trong tối, nhận mệnh của địa phủ làm việc.
Khải Hoàn cũng chính là cháu trai của một gia tộc như vậy. Thậm chí, Khải gia còn có một vị trí khá cao trong Âm Dương giới.
•
- "Kẻ nào có thể phá cả Quỷ Môn Quan?"- Người đàn ông trung niên trầm mặc, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng có đến sáu phần tương tự với Khải Hoàn.
- "Có khi nào lại là thằng con trời đánh không?"- Vị phu nhân nghiêng đầu dựa vào vai của người đàn ông, cười khúc khích nói.
Vợ chồng Khải gia, hai vị Âm Dương sư tuy trẻ nhưng sức mạnh thì chẳng đùa được đâu. Trong bảng vàng ghi chiến công, tên của hai vợ chồng luôn đứng đầu bảng. Thêm đứa con kia nữa, ai dám soán ngôi?
Cha Khải lắc đầu, nắm lấy tay vợ mình -"Nếu là nó, Quỷ Môn Quan đã nát lâu rồi, chứ không phải một lỗ hổng nhỏ vậy đâu"-
- "Có khi chúng ta sắp có con dâu rồi"- Mẹ Khải khép hờ đôi mắt sắc bén của vị phu nhân trên thương trường, hưởng thụ sự chăm sóc của chồng.