Nhưng thảm thực vật đang nằm yên cũng bắt đầu rục rịch, dây leo yên phận bắt đầu ngoe nguẩy nâng cả người Băng Tiểu Nhi lên. Nhỏ nghẹt thở mà vùng vẫy, nhưng đang chống cự chính là càng siết chặt, dòng nước đen cũng tạo thành từng cơn nhỏ, tựa như quái vật trực chờ nuốt chửng Băng Tiểu Nhi.
Băng Ngân Tuyết thấy tình hình nguy cấp, không nghĩ gì liền chạy ra -"Em tôi còn nhỏ, mong hai vị lượng thứ"-
A Lý đã giơ khẩu súng lên chuẩn bị bóp cò bất cứ lúc nào, dị năng hệ hỏa của A Khải cũng đã sẵn sàng.
Nguyên Ân cười nhạt, giống tố lại nổi lên, A Khải thấy tình hình không ổn, sức chiến đấu của hai người đã vượt ngưỡng cửa của bọn họ. Nếu manh động chỉ có chết -"Xin lỗi vì đã đắc tội các vị, Băng thị nguyện dùng vật tư chuộc lỗi"- chỉ còn cách hòa giải thôi.
Tiêu Lạc nhướn mày, kéo cổ tay của y, hiểu được ý nhau, cả hai đều thu lại dị năng. Thảm thực vật lại trở về bất động, nước đen cũng hòa với mặt đất. Gió phong cùng lôi điện biến mất, cái nóng bức của thời tiết lại trở về như cũ.
- "Cứ trốn như chuột nhắt không phải là hay, sao không ra luôn đi"- Tiêu Lạc sờ sờ cổ tay, ngay lập tức mặt đất thay đổi, một con rồng được làm từ dây leo trói đám người bay lên không trung.
Quan Tiết Thanh bị trói, cả người lớn nhỏ những vết thương, hắn cố gắng dùng sét để thiêu đốt chúng nhưng không thể. Chúng cứ như cao su, miễn nhiễm với điện vậy. Đối diện với nữ thần Băng Ngân Tuyết trong lòng, hắn vô cùng mất mặt, nghén răng ken két thề rằng thù này phải trả.
Đáng nhẽ ngay lúc này chính tình tiết hai người nam nữ chính gặp nhau, nữ chính bị sóng tang thi đánh cho không kịp chạy, may mà có nam chính lại cứu. Thành công rung động lần đầu tiền... Nhưng giờ thảm hại như vậy, Băng Ngân Tuyết chưa khinh bỉ hắn là may rồi.
- "Vật tư thì không cần đâu. Mạt thế mà sống biết điều một chút"- Tiêu Lạc mỉm cười, kéo tay của Nguyên Ân đi. Sắp tới, cô còn phải "xin lỗi" căn cứ B nữa, một chút vật tư cứ cho bọn họ sống sót.
Chiếc xe Audi ung dung rời đi, để lại những con người không biết đối mặt với nhau làm sao.
Nguyên Ân không hỏi nhiều, vì y biết Tiêu Lạc không người thánh mẫu gì cho cam, làm vậy đều có ẩn ý cả.
- "Đêm nay hành động thôi"- Tiêu Lạc nhìn ra cửa sổ, ghi nhớ địa hình.
Nguyên Ân mím môi, nhưng đã bị tay của ai kia xoa nhẹ lên, cô khẽ nói -"Quan Tiết Thanh nợ em, em có quyền bắt hắn trả, nhưng hãy nhớ, chết thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Điều đáng sợ nhất chính là muốn chết mà không được"-
"*Điều đáng sợ nhất chính là muốn chết mà không được*"
Câu nói của Tiêu Lạc cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí của y. Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ cần giết chết Quan Tiết Thanh là giải được mối hận. Nhưng một nhát, hắn liền không còn thở, vậy ai hiểu được những nỗi đau y sẽ trải qua. Bắt hắn trả giá chính là khiến hắn phải chịu cơn đau đó với mức độ gấp trăm lần.
Tiêu Lạc ngắm nhìn vẻ mặt trầm tư của y, tuy có chút đau lòng khi bắt y đối mặt với những vấn đề trưởng thành, nhưng đây là mạt thế. Nguyên Ân có độ tàn nhẫn, độ nhẫn nhịn và sát khí thích hợp để sinh tồn ở đây. Nhưng sự hận thù không biết kiềm chế của y quả thật chẳng hay chút nào. Mạt thế không chỉ sử dụng vũ lực là được, mà quan trọng vẫn là cái đầu lạnh.
•
Ánh trăng qua mấy chốc sẽ lên giữa, Tiêu Lạc và Nguyên Ân vượt qua rào chắn điện. Thả một luồng thuốc mê cực mạnh để đánh bại dị năng giả canh chừng.
Tiêu Lạc tiến vào bên trong, lớp mật mã dày đặc khiến cô hứng thú, lấy ra cái tua vít được chuẩn bị sẵn, những con ốc rớt xuống nền đất kêu "leng keng" nghe rất vui tai. Qua mấy giây, Tiêu Lạc bấm đại một con số, không ngờ nó thật sự mở ra.
Nhìn bình điện năng khổng lồ, Tiêu Lạc lại cười nhưng lần này có chút méo mó. Lấy từ không gian một bình chất khí màu trắng nhạt, Tiêu Lạc ngắt khóa điện, mở ra ống dẫn điện, dần dần cho mạch điện thấm ngẫm loại khí này.
- "Đợi chị một chút"- Tiêu Lạc quét mắt, thấy phòng thí nghiệm cũng ở gần đấy, cười cười nói với y rồi tiến vào bên trong
Cánh cửa phòng thí nghiệm có dạng bảo mật như cánh cửa lúc nãy, nhưng Tiêu Lạc không đồng dạng làm như vậy, cô nhìn một lượt những phím số, lấy khăn tay của mình ra, nhỏ một loại dịch trong suốt, lau qua phím số. Những dấu vân tay rốt cuộc hiện ra.
Đề phòng bên trong vẫn còn người, tốt nhất dùng cách êm ả mà vào.
Cánh cửa mở ra, phòng thí nghiệm với hàng trăm tế bào biến dị, cùng điều khiển điện năng xuất hiện.
Nhìn những con người mang dị năng thấp bị ngâm vào bồn chưa dung dịch xanh lá làm thí nghiệm, Tiêu Lạc chỉ biết lắc đầu. Lại quay sang đám tang thi sắp được cải tiến hơn.
Ai nói thi vương là do tang thi tự tiến hóa? Tự tạo ra thiên địch của chính mình, mưu đồ thống trị thế giới? Tự hỏi xem còn ý định nào ngu ngốc hơn nữa không.