Tiêu Lạc híp mắt, khuôn mặt không lộ chút biểu cảm, chỉ chăm chú nghiên cứu từ trên xuống dưới. Cô đưa tay ra, thử chạm vào, làm bóng trắng hoảng hốt tránh ra.
Nó dùng cái mặt đầy máu, nói chuyện cô -"Này cô gái, tôi là quỷ đó, cô không sợ sao?"-
Tiêu Lạc chớp chớp mắt, nhún nhún vai lướt qua bóng ma, chẳng nói chẳng rằng một đi thẳng. Mặc kệ bóng ma bên tai lải nhải đến chai cả tai. Thật ra, cô cũng nghe đó nhưng do đang nhớ lại những gì ông kể, so sánh đối chiếu với những cuốn sách huyền học đã đọc.
- "Sau khi chết cảm thấy thế nào?"- Tiêu Lạc nhướn mày, đầy tò mò hỏi
Bóng ma giật mình, bay qua bay lại -"Thật ra cũng không tệ lắm, đỡ phải ăn nên đỡ phải tốn tiền mua đồ ăn. Cũng khá tiện khi bay, đỡ mỏi chân"- Nó chép miệng, vui thú kể
- "Vậy chẳng lẽ mình nghiệp vậy sao"- Tiêu Lạc tự lẩm bẩm với bản thân. Chết rồi cũng chẳng được yên, bị hệ thống trói buộc làm nhiệm vụ, còn bom luôn lời hứa,... có vẻ như cô hiền quá rồi thì phải.
- "Hả? Cô nói gì vậy?"- Bóng ma không nghe rõ, quay lại hỏi
- "Chẳng có gì, đi về chỗ ngươi ở đi, đừng đi theo tôi nữa"- Mắt thấy đã gần đến nhà, Tiêu Lạc xua tay đuổi bóng ma đi.
Bóng ma dẹp khuôn mặt đầy máu qua một bên, trở về với bình thường, phùng má -"Ngươi cho ta ở lại với ngươi đi, thật lâu rồi không có kẻ nào dám nói chuyện với ta"-
- "Rất phiền"- Tiêu Lạc không thích thêm kẻ phiền toái đâu.
Tiêu Lạc bỏ qua lời năn nỉ của nó, mà quan sát xem nhà nào của nguyên chủ. Ánh mắt dừng lại trước ngôi nhà cũ kỹ, màu sơn đã bị trôi qua nửa, ván gỗ dường như đã bị sâu bọ đục vãi chỗ.
Cô thở dài một cái, từ từ tiến vào bên trong. Vừa mở cửa, hương gỗ mục, ẩm ướt xông thẳng vào mũi khiến cô có chút thích ứng không kịp mà hắt xì mấy cái.
Căn nhà tuy phát ra hương cũ kỹ nhưng từng đồ vật đều mới, được lau chùi hằng ngày, chiếc giường ngăn nắp nằm gọn một góc. Bàn học kết hợp với bàn ăn, tạo cho không gian thêm chút khoảng trống.
Thật ra mà nói thật lòng, cô chưa từng trải những tình cảnh thế này. Có thể gọi cô là đại tiểu thư cũng được, nhưng... vốn dĩ khi còn sống hoặc làm nhiệm vụ, nhà cô không giàu thì cũng chính là chồng cô giàu.
- "Nhà ngươi nghèo vậy sao?"- Bóng ma cười cười hỏi
- "Vốn dĩ là hơn chữ nghèo"- Tiêu Lạc tự nhiên thừa nhận, không mấy quan tâm đến kẻ trêu chọc.
Thuận tay mở chiếc đèn cũ lên, để cặp ở một góc, rồi ngồi trên giường ngửa mặt lên nhìn trần nhà đã mục, dường như sắp đổ tới nơi.
Haizz, vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền trước.
Nhưng phải làm sao khi thân phận này chỉ mới là một đứa học sinh? Chẳng có bằng cấp, chẳng có thân nhân, kẻ nào đủ can đảm để nhận cô?
- "Này, cô tên gì vậy?"- Bóng ma chọt chọt vào lòng bàn tay của cô khẽ hỏi
Tiêu Lạc nhắm mắt làm ngơ, không để ý đến bóng ma đang phồng má làm mặt giận dỗi.
- "Ta là Khả Khả.... cô là Tiêu Ân nhỉ?"- Nó liếc sang bảng tên trên bộ đồng phục, rồi chầm chậm thâm dò
Sự lắng đọng càng làm Khả Khả tin rằng phán đoán của nó là đúng, Khả Khả cười cười bay xung quanh nhà, vòng qua những miếng ván cũ, rồi lại chép miệng -"Nhà này thật tệ, nhìn xem chỗ này sắp nứt hết cả rồi"- Nó chỉ vào miếng ván gỗ trên vách nhà mà nói.
Tiêu Lạc vẫn giữ trạng thái im lặng, mặc nó muốn làm gì thì làm. Khả Khả bay một, khám phá xong căn nhà nhỏ liền nhàm chán chạy đến chỗ cô -"Hay kiếm tiền không? Ta chỉ cô cách"-
Đôi mi Tiêu Lạc hơi động, từ từ ngồi dậy, phất tay cho Khả Khả ý bảo nói tiếp. Khả Khả thấy cô hứng thú bắt đầu nghiêm túc ngồi xuống kể -"Ta thấy việc làm đạo sư cũng kiếm được nhiều lợi lắm đó, nhất là cái đám đạo sĩ rởm ở góc phố cổ phía Tây. Rõ ràng ta đứng ở đấy, thậm chí còn lè lưỡi với lão ta mà lão cứ khẳng định đã đuổi ta đi rồi, lấy của vị khách đó hơn mấy triệu bạc. Biết vậy khi còn sống ta đã làm điều đó rồi, giờ có khi được cúng thêm đồ ăn"- Khả Khả bỉu môi, tỏ vẻ tiếc nuối
Tiêu Lạc đảo mắt, dù gì thế giới cũng rất linh dị, cứ thử cách của ông xem.
Lấy ra mấy tờ giấy trắng, nghiên mực đã cũ nằm trong tủ, từ từ vẽ ra những đường nét quái dị. Khả Khả vì tính tò mò đi lại xem, ban đầu nó không nghĩ gì nhiều nhưng đường nét càng nhiều, đã gần xong thì nó cảm thấy đau đớn vô cùng, một áp lực vô hình tỏa ra từ tờ giấy làm nó ngột ngạt, khó chịu.
Tiêu Lạc quan sát biểu tình của Khả Khả biết mình đã thành công, không ngần ngại vận dụng thử nguồn sức mạnh kì lạ bên trong cơ thể, nhưng chỉ mới một ít năng lượng thoát khỏi cơ thể, mặt đất bắt đầu rung chuyển, tờ giấy đã bốc cháy từ lâu.
Tiêu Lạc nghiến răng -"Không ngờ năng lượng này lại lớn đến mức, dù chỉ một ít cũng có thể phá hủy thế giới này"-