Mục lục
Cô Vợ Ảnh Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra hai người không chỉ có kĩ năng diễn xuất tốt, mà hát cũng giỏi như vậy.

Lúc này trong phòng làm việc của tổng giám đốc Đại Thiên, Phong Miên nhìn bóng hình xinh đẹp trên màn ảnh không rời mắt sang chỗ khác được.

Vợ cô đương nhiên rất ưu tú, khắp mọi mặt đều vô cùng tốt, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nghe Mạn Nhu hát, cô cũng bị tiếng hát này cảm động.

"Tổng giám đốc, có muốn liên hệ với tổng giám Rick nói chuyện phu nhân ra đĩa hát không?"

"Không." Phong Miên không hề nghĩ ngợi liền từ chối: "Tối nay là trường hợp đặc biệt, sau này, cô ấy chỉ có thể hát cho một mình tôi nghe."

Trần Viễn không có gì để nói.

Phong Miên bấm điện thoại cho Rick: "Có thể bắt đầu rồi."

Rick lập tức trả lời: "Được, tổng giám đốc."

Phong Miên tựa trên ghế salon, ánh vắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm gương mặt Mạn Nhu trên màn hình, cô xem thấy nào yêu thích thế ấy, cô gợi lên một nụ cười, có lẽ, cô thật sự có thể cân nhắc giúp nàng ra một đĩa hát làm kỉ niệm.


Hai người song ca đem cả lễ trao giải đẩy về phía cao trào nhất.

Chỉ là ngay khi hai người cùng nhau chào cảm ơn, một bóng người đột nhiên xông lên sân khấu, đẩy Mạn Nhu xuống dưới bậc thềm...

Bởi vì Mạn Nhu đang chuẩn bị xuống sân khấu, thêm vào đi giày cao gót đế rất nhỏ, dưới tình huống không hề đề phòng bị người đẩy một cái như vậy, liền ngã xuống bậc thang sân khấu.

Thượng Quan Lệ phản ứng lại muốn kéo Mạn Nhu nhưng kéo không được.

Cả hội trường một mảnh hỗn loạn...

Người đàn ông xông lên sân khấu kia lập tức chạy vào đám fan khác, xem ra rất quen thuộc khu vực sân khấu, các nhân viên an ninh cũng chạy tới đuổi theo.

"Mạn Nhu."

Thượng Quan Lệ nâng Mạn Nhu dậy, nhẹ nhàng gọi lên nàng: "Mạn Nhu, cậu có sao không?"

Mạn Nhu cũng bớt sợ một chút nàng mở mắt, nhìn Thượng Quan Lệ: "Tớ không sao..."


Thượng Quan Lệ sốt ruột đỡ nàng, cùng những nhân viên công tác khác đỡ nàng lên ghế.

"Lập tức gọi xe cứu thương." Thượng Quan Lệ hô to với nhân viên công tác, vì cô ấy chú ý tới từ sau khi ngã xuống, Mạn Nhu vẫn luôn kéo váy mình, hiển nhiên là muốn giấu gì đó.

"Đừng... Bắt được người là được rồi, tớ không sao." Mạn Nhu kéo tay Thượng Quan Lệ nói, nàng lo lắng tình cảnh vừa rồi bị Phong Miên thấy được.

"Không có chuyện gì chứ?" Thượng Quan Lệ quay đầu lại nhìn sân khấu kia, quay lại nhìn cánh tay Mạn Nhu: "Yên tâm đi, nhiều phóng viên như vậy, video nhất định đã bị truyền đi rồi."

Ý là, tổng giám đốc Phong hẳn là đã biết chuyện xảy ra ở hiện trường rồi.

Mạn Nhu mím môi nói: "Trên bậc thang đều có thảm lót, tớ ngã cũng không nặng..."

Đạo diễn phụ trách khống chế hội trường đi tới: "Đã chuẩn bị xe xong, bất kì lúc nào cũng có thể đi bệnh viện."


Mạn Nhu lắc đầu: "Tôi thật sự không sao, vừa rồi quả thật có chút đau, bây giờ cảm giác cũng còn tốt."

Loại cảm giác đau này đã không còn mãnh liệt như vừa rồi.

"Vậy được, nếu cô cần bất kì điều gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với chúng tôi." Đạo diễn và người chủ trì thương lượng một hồi, đặc biệt để lại hai nhân viên công tác ở gần Mạn Nhu đợi lệnh.

Người chủ trì lần nữa trở lại sân khấu, chủ trì nghi thức trao giải tiếp theo.

Nhưng tình cảnh vừa mới phát sinh đã bị các phóng viên chụp được tung lên mạng...

Một bên khác, kẻ đẩy Mạn Nhu xuống sân khấu cũng bị nhân viên an ninh bắt được, là người đàn ông trẻ tuổi da ngăm đen, cậu ta vẫn cúi đầu, vẻ mặt khinh thường.

"Cậu ta nói là fan của cô, nhìn thấy cô tâm trạng quá kích động, mới xông lên sân khấu." Chị Hy đem lời cậu ta vừa mới nói nói cho Mạn Nhu: "Cậu ta là trẻ vị thành niên, nên người phụ trách tổ bảo an dạy dỗ cậu ta một trận, liền để cậu ta đi rồi."
Thượng Quan Lệ thở dài: "Không thể."

Tại sao có thể có fan như vậy, đùa giỡn với mạng sống thần tượng của mình?

Suy nghĩ của Mạn Nhu và Thượng Quan Lệ giống nhau, nàng có thể nghĩ đến người có thể làm chuyện này: "Long Đằng..."

"Chỉ là bây giờ chúng ta không có chứng cứ."

Mạn Nhu bình tĩnh nói: "Vậy liền chờ."

Chị Hy vừa thấy nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, liền biết trong lòng nàng đã có dự định, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha những người kia.

Thượng Quan Lệ nhìn đồng hồ: "Lễ trao giải cũng sắp kết thúc rồi, để chị Hy đưa cậu về trước đi."

Mạn Nhu lại lắc đầu quật cường từ chối: "Tớ muốn thấy cậu nhận xong giải thưởng, đi cùng cậu." Cô nhẫn nhịn đau, để chị Hy dìu mình lên: "Tớ tới chỗ ngồi chờ nhìn cậu."

Bây giờ nàng nhất định phải dựa vào người khác giúp đỡ mới có thể đứng lên.
Hơn nữa mắt cá chân còn hơi đau.

Thượng Quan Lệ đau lòng tình trạng cơ thể của nàng: "Cậu thật khờ..."

"Tớ không ngốc." Nàng biết nếu mình về nhà lúc này, người chồng săn sóc nhà mình nhất định sẽ đưa nàng vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, từ đầu đến chân kiểm tra một lần, còn có thể vì nàng mà từ chối rất nhiều công việc.

Nàng không muốn trở thành gánh nặng của cô, cũng không muốn khiến cô lo lắng.

"Miên sẽ lo lắng."

Thượng Quan Lệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng Mạn Nhu, cái gì cũng không ngăn nổi Phong Miên.

"Cô ấy vẫn luôn như vậy phải không?' Thượng Quan Lệ hỏi chị Hy.

Chị Hy gật đầu: "Tôi quen rồi."

Thượng Quan Lệ trao đổi ánh mắt với chị Hy, tình cảm của hai người này thật khiến hai người cực kì ao ước.

Sau khi Mạn Nhu trở lại chỗ ngồi, người trước sau đều quan tâm hỏi nàng như thế nào, chỉ có Trương Y Lâm vẻ mặt không giống, thậm chí có chút cười đắc ý.
Mạn Nhu nhạy cảm đã nhận ra điểm này.

Có lẽ Trương Y Lâm không quá hiểu rõ phong cách làm việc của nàng, chỉ cần chạm vào người của nàng, có khả năng tiếp nhận giác ngộ tốt nhất.

Coi như Long Đằng làm chỗ dựa cho cô ta, Mạn Nhu cũng chắc chắn sẽ không buông tha.

...

Rick đang chuẩn bị gửi đi bản thảo tin tức, liền thấy phóng viên hiện trương tuyên bố video.

Mạn Nhu bị fan nhiệt tình đẩy xuống sân khấu.

Rick không hề nghĩ ngợi, liền chạy tới văn phòng của Phong Miên, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trần Viễn ra hiệu, sau đó anh ta liền cảm nhận được toàn bộ ý lạnh trong phòng làm việc...

Toàn bộ đều tản ra từ người Phong Miên.

Ánh mắt cô càng lạnh đến khiến người ta nghẹt thở.

"Tổng giám đốc, bản thảo tin tức muốn lập tức gửi đi sao?"

"Gửi..."

Phong Miên lấy áo khoác trên mắc áo, đi vào thang máy chuyên dụng.
Lúc này, Rick và Trần Viễn đều ở phía sau cô duy trì khoảng cách nhất định. Bây giờ Phong Miên thật đáng sợ, khắp toàn thân đều thiêu đốt lửa giận.

Mạn Nhu sợ cô lo lắng, nên nhất định sẽ nói mình không sao cả, cô biết Mạn Nhu không muốn nhìn thấy dáng vẻ quá tức giận của cô, vì vậy, cô đang vì Mạn Nhu mà nhẫn nhịn.

Cô hiểu rõ Mạn Nhu, chỉ cần thấy được một ánh mắt của nàng, là có thể hiểu rõ nàng đang nghĩ gì.

Bây giờ nàng nhất định rất cần cô.

Khớp xương Phong Miên dưới măng sét âu phục trở nên trắng, tốt nhất đừng để cô biết là ai đang giở thủ đoạn.

Gián điệp của cô, không cho phép bất kì ai dẫm đạp.

Bên ngoài hội trường hỗn loạn tưng bừng, lễ trao giải cũng bị vội vã nghỉ ngơi mười lăm phút.

Thượng Quan Lệ vừa mới chuẩn bị tới phòng nghỉ ngơi dặm lại trang điểm, liền nghe được căn phòng cách vách có người bàn chuyện vừa rồi Mạn Nhu bị đẩy ngã.
"Rốt cuộc là ai làm?"

"Ai làm có quan trọng không? Kết quả khiến chúng ta vừa lòng như ý là đủ rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK