"Bây giờ nói tới những tác phẩm trong quá khứ thì có tác dụng gì? Chúng tôi cũng không biết tại sao anh ta lại nghĩ như thế. Chuyện đã được định đoạt rồi, cô còn trong mong điều gì nữa? Bây giờ bọn họ chỉ cần một nữ diễn viên minh tinh, và người đó chỉ có thể là Vũ." Anh ta đã hoàn toàn từ bỏ Mạn Nhu, trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện lăng xê cho Dương Vũ mà thôi.
"Nói chuyện cũng đừng quá tự mãn như vậy, tôi chỉ đang làm chuyện tôi nên làm, anh muốn lăng xê cô ta, tôi không quan tâm, nhưng nếu anh muốn đạp lên đầu tôi, thì đừng hòng."
Nàng làm đá kê chân nhiều năm như thế còn chưa đủ sao?
Giống như nhìn thấu lòng nàng, Phong Miên từ bên cạnh đi tới, nhẹ nhàng đan tay vào năm ngón tay của Mạn Nhu, âm thầm ủng hộ nàng.
Lạc Phong bị danh lợi làm choáng váng đầu óc, cố ý chèn ý, lợi dụng mọi thứ của Mạn Nhu, hoàn toàn không để cho nàng một con đường lui nào!
Mạn Nhu cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Phong Miên nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng.
"Có thể em vẫn chưa đủ mạnh mẽ, vẫn bị những kẻ như thế làm cho buồn nôn."
"Xem ra việc của em rất thuận lợi?" Nếu không thì Lạc Phong sẽ không tức giận đến thế.
"Ừm, em đã gặp được rồi. Em và cô ấy kể lại rất nhiều chuyện trước kia. Em rất vui khi có được cơ hội như thế này."Mạn Nhu thoải mái dựa vào vai cô: "Chỉ là... lúc đó nếu có chị ở bên cạnh em thì sẽ hoàn mỹ hơn."
Phong Miên nghe vậy, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng nói: "Sẽ có cơ hội thôi."
Mạn Nhu khẽ vâng một tiếng.
"Em mang giày cao rót suốt đêm, không mỏi chân sao? Để chị giúp em xoa chân."
Mà bên cạnh bàn sách còn để tài liệu cô vừa xem qua, Mạn Nhu cũng giơi tay ra giúp cô xoa bóp huyệt thái dương: "Tại sao Tổng giám đốc Phong cao không với tới lại còn có dáng vẻ săn sóc đến thế chứ?"
"Có thể bởi vì chị đã có một người vợ dịu dàng cần che chở."
Mạn Nhu ôm chặt Phong Miên: "Hình như càng ngày em không thể rời xa chị nữa rồi."
Sáng sớm hôm sao Mạn Nhu nhận được điện thoại của Lạc Uyển Linh, cô ta muốn cô đến công ty một chuyến, nói tổ đạo diễn sai người đến chính thức ký hợp đồng.
Xem ra cô ta còn chưa biết tin tức mới nhât, Mạn Nhu cũng không vạch trần cô ta. Không cần nghĩ cô cũng biết Lạc Uyển Linh chỉ là muốn sỉ nhục cô lần nữa mà thôi. Nhưng xem ra những tính toán của cô ta sắp thất bại rồi.
Trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, Jason đảy cửa đi vào, giày da của anh ta giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng bước chân trầm ổn.
"Jason, anh đến rồi! Hợp đồng đã được chuẩn bị kỹ càng. Anh yên tâm, Vũ của chúng tôi nhất định sẽ biểu hiện vô cùng xuất sắc." Lạc Uyển Linh mỉm cười tiến lên tiếp đón.
"Dựa theo ý kiến hôm qua của phía anh, chúng tôi cũng quyết định không để Mạn Nhu tham gia nữa, dù sao cô ta cũng không đủ tư cách."
Jason giơ tay lên, cười khẩy nói: "Hôm nay, tôi đến đây không phải để ký hợp đồng mà là để báo cho mọi người biết rằng, tổ đạo diễn đã xác định được ngôi sao nữ thành phố T rồi, không phải Dương Vũ."
"Sao cơ?"
Lạc Uyển Linh hoang mang.
"Jason, có chuyện gì vậy? Anh đã xem qua đoạn video thử vai đó của Vũ rồi, cô ấy thật sự có năng lực..."
"Cô đã nói dối! Đoạn video kia mờ nhạt, không rõ ràng, có đúng là Dương Vũ không? Còn nữa, hôm qua cô nói với tôi rằng Mạn Nhu chỉ là một ngôi sao nữ đã hết thời, không có thực lực, chưa có tác phẩm điện ảnh nào, thậm chí còn có rất nhiều hành vi trơ trẽn."
Jason tức giận vứt tài liệu lên bàn: "Dù gì cô ấy cũng là người đã từng đoạt giải Ảnh hậu Kim Vũ, lại còn là bạn của đạo diễn Nasha, đến kẻ ngốc cũng biết giữa cô ta và Dương Vũ ai sẽ được chọn."
"Không phải đâu..." Lạc Uyển Linh bị mấy câu nói đó chặn họng nên không có cách nào phản bác được.
"Đủ rồi, cô muốn nâng đỡ ai tôi không có ý kiến, đó là chuyện của công ty các cô, nhưng cô lừa dối tôi thì tôi không thể tha thứ được!" Jason tức giận đập bàn, nếu như Lạc Uyển Linh trơ trẽn làm khó dễ thì anh ta đã không hiểu lầm Mạn Nhu để suýt chút nữa bỏ lỡ một diễn viên tài năng như vậy.
"Nhưng Vũ cũng đã tới rồi, chuyện hợp tác cũng đã bàn lâu như vậy, việc quay lại gấp, thực sự phải thây cô ấy sao? Jason, nể tình chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều lần, đừng tuyệt tình như vậy." Lạc Uyển Linh giở hết mọi thủ đoạn quyết tâm gỡ gạc lại quyết định của Jason.
Jason hừ một tiếng: "Được thôi, cho dù là dùng một hay hai nữ diễn viên nước T thì tôi cũng không có quyền quyết định, mà quyền quyết định nằm trong tay nữ diễn viên kia."
"Được, anh hãy nói cho tôi biết cô ta là ai, tôi nhất định sẽ thuyết phục cô ta cùng quay với Vũ." Lạc Uyển Linh tự tin rằng mình có thể lây chuyển bất kì ai, nhưng không ngờ, cô lại nhìn thấy Mạn Nhu đi vào phòng họp.
Là cô ấy!
Rõ ràng hôm qua, cô ấy đã cho Jason cực kỳ tức giận, tại sao bây giờ lại được mời quay lại?
Mạn Nhu, con đàn bà đê tiện này!
Lạc Uyển Linh đang rất kích động, cô ta quay lại, gằn giọng hỏi Lạc Phong: "Chuyện gì thế này!"
Lúc này, đáng lẽ Mạn Nhu phải đang trên chuyến bay về nước mới đúng.
"Em không biết..." Lạc Phong cau mày nhìn Mạn Nhu đang chậm rãi tiến lại gần, còn vô cùng an nhiên tự tại: "Mạn Nhu, ở đây không có chuyện của cô, mau đi ra đi."
Mạn Nhu nở nụ cười hờ hững, không để ý đến Lạc Phong mà chỉ đi tới trước mặt Jason, lịch sự bắt tay anh ta: "Chào buổi sáng, phó đạo diễn."
"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Mạn Nhu, người sẽ tham gia vào chương trình truyền hình thực tế "Ảnh hậu" lần này. Jason trực tiếp đưa ra kết luận rồi nhìn Lạc Uyển Linh với vẻ lạnh lùng: "Cô ất cũng là nghệ sĩ của giải trí Huy Hoàng, hợp tác với cô ấy. Cũng không đến mức làm mất mặt các cô phải không?"
Lạc Uyển Linh hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng: "...Đương nhiên, nếu chọn Mạn Nhu là quyết định của tổ đạo diễn thì chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ, Mạn Nhu và Vũ đều là nghệ sĩ của công ty tôi, diễn chung là chuyện rất bình thường, đúng không, Mạn Nhu?"
Cô ta nhíu mày, liên tục đánh mắt ra hiệu với Mạn Nhu, nếu như Mạn Nhu làm xấu mặt bọn họ trước mặt Jason thì giải trí Huy Hoàng sẽ trở thành trò cười trên thế giới.
Jason lo lắng nhìn về phía Mạn Nhu: "Cần tôi giúp gì không?"
Chuyện gì đến sẽ đến.
Mạn Nhu đã đoán trước được rằng Lạc Uyển Linh sẽ có phản ứng như thế nên nói với Jason: "Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, những chuyện còn lại tôi có thể xử lý được, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tham gia quay chương trình lần này."
"Vậy thì tôi đợi cô bên ngoài." Jason liếc nhìn Lạc Uyển Linh đầy ẩn ý rồi dẫn theo người của mình rời khỏi phòng họp.
"Mạn Nhu, cô muốn gì? Cô có cần làm cho mọi chuyện ầm ĩ lên như vậy không?" Lạc Phong thấy cửa vừa được đóng liền lập tức lên giọng, tức giận nhìn Mạn Nhu, đồng thời kéo Dương Vũ ra sau lưng mình: "Chúng ta triệt để kết thúc rồi, cô cũng đã nói chúng ta không thể quay về như trước kia, vậy thì tại sao cô còn đi khắp nơi đối đầu với Vũ chứ! Thấy cô ấy phát triển hơn mình nên cô đó kỵ chăng?"
"Đố kỵ?"
Mạn Nhu nói vô cùng kiên định: "Tôi chỉ lấy lại vị trí thuộc về mình, tôi hoàn toàn không quan tâm việc anh lăng xê Dương Vũ nhưng đoạn video mà các người đưa ra rõ ràng là đoạn clip thử vai của tôi, các người làm như vậy là xâm phạm quyền lợi của tôi, tôi không nói ra sự thật với Jason coi như đã giữ thể diện cho các người rồi."
"Cô...!"
"Tôi đã tận tình tận nghĩa rồi và tôi cũng không có ý định làm hòn đá lót đường cho Dương Vũ."
"Lạc Phong, em biết em không thể so được với cô ta, nên thôi đi, em vẫn nên về nước thì hơn, em cũng không thể tranh giành Ảnh hậu nữa, em chỉ cần có anh là đủ." Dương Vũ thút thít kéo kéo Lạc Phong, trong mắt ánh lên một tia ganh ghét.
Lạc Phong tức giận nghiến răng: "Em yên tâm, anh..."
"Được rồi." Lạc Uyển Linh gắt gao trừng mắt với Dương Vũ, hiện tại có thể thấy được phong độ giữa cô ta và Mạn Nhu hơn thua thế nào rồi, Mạn Nhu đang nắm trong tay chứng cứ làm giả của giải trí Huy Hoàng, chỉ cần cô ấy nói ra sự thật, Dương Vũ có khả năng sẽ vĩnh viễn mất tư cách bước chân vào giới điện ảnh, đồng thời còn làm ảnh hưởng đến danh dự của công ty.
Nhưng cho đến bây giờ, Dương Vũ vẫn chưa hiểu rõ tình hình mà cứ quấn chặt lấy Lạc Phong, việc tình hình trong nước trở nên tồi tệ hơn phân nửa là do Dương Vũ giở thủ đoạn chiêu trò sau lưng, thật không biết Lạc Phong chọn Dương Vũ là tốt hay xấu nữa.
"Mạn Nhu, dù sao cô cũng là nghệ sĩ ký hợp đồng với Huy Hoàng, nếu cô muốn làm việc lại thì công ty sẽ không ngăn cản cô." Lạc Uyển Linh lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, giọng nói cũng ôn hòa hơn: "Nhưng Vũ hiện là ngôi sao nữ mà công ty đang ra sức lăng xê, show truyền hình thực tế lần này chính là bàn đạp cho sự nổi tiếng của cô ấy, cô vào nghê lâu hơn cô ấy, giúp đỡ nhau thì mới nổi tiếng nhanh hơn, cô thấy sao? Cả hai cùng quay mới là sự lựa chọn tốt nhất."
"Tôi cũng chẳng muốn lấn át sự nổi tiếng của Dương Vũ." Mạn Nhu bình tĩnh trả lời, đáy mắt phẳng lặng không một gợn sóng.
Bọn họ đã lợi dụng nàng vài lần, Mạn Nhu cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, không thể nói đạo lý với họ mà chỉ có thể đề cập đến lợi ích, cho nên cô liếc nhìn Dương Vũ đang tức điên bên cạnh rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu muốn tôi đồng ý quay cùng cô ta thì cũng được thôi, nhưng tôi có điều kiện."
Lạc Uyển Linh cố nặng ra vẻ mặt tươi cười: "Cô nói đi, cô muốn điều kiện gì?"
"Tôi chỉ là một Ảnh hậu hết thời bị công ty chèn ép suốt ba năm, tất cả những lịch trình được sắp xếp cho tôi đều không phải là những thứ mà tôi muốn tham gia, từ hôm nay trở đi trợ lý và người đại diện của tôi chỉ được nghe lời tôi, tôi nhận quảng cáo gì, quay phim gì đều do tôi quyết định, nếu các người đồng ý chuyện này thì tôi có thể thử khuyên Jason để Dương Vũ tham gia."
Là một nghệ sĩ mà dám đề xuất những điều kiện như vậy với công ty thì Mạn Nhu quả là to gan.
"Nếu các cô không chấp nhận thì thôi, dù sao tôi cũng chẳng mất gì, nhưng... các cô thì sao?"
Dương Vũ vẫn tha thiết mơ ước đến vị trí Ảnh hậu, cần có sự nổi tiếng đủ lớn để làm bàn đạp, nhưng những chương trình mà cô ta tham gia casting đều bình thường như nhau, toàn dựa vào những chiêu trò đằng sau mới có thể chiếm được phần thắng bề nổi, nếu như mất đi cơ hội quay lần này thì có thể...