"Công ty của chúng ta làm sao có thể ký hợp đồng với loại ngôi sao hết thời như cô chứ? Cô nhanh thu dọn đồ đạc rồi đi, đừng làm ảnh hưởng đến tiền đồ của chúng tôi nữa".
Mạn Nhu quan sát bọn họ, trẻ tuổi, dáng người đẹp nhưng không có nghĩa là có thể nổi tiếng được... Nàng không có cách nào khống chế được dư luận trên mạng nhưng ít nhất có thể làm cho trước mặt mình được thanh tĩnh, không phải người nào cũng có thể tùy tiện bắt nạt Nàng.
"Muốn nổi tiếng thì trước hết phải học cách làm người đã." Nàng gọi điện thoại tới văn phòng của Lạc Phong: "Có mấy người mới ở công ty bàn luận chuyện em thế thân Dương Vũ, em thấy điều này không tốt lắm cho danh tiếng của công ty. Nếu như các cô ấy nói lung tung ở trên chương trình phát sóng trực tiếp thì có thể sẽ khiến cho những vất vả của anh bị uổng phí đấy."
Năm phút sau, Lạc Phong dẫn theo thư ký chạy tới, lập tức tuyên bố cấm ba người mới kia không được nhận bất kỳ hoạt động gì trong thời gian ngắn, cấm túc toàn diện.
Ba người kia cúi đầu không ngừng xin lỗi Mạn Nhu, sợ đến mức mặt trắng bệch.
"Chị Mạn Nhu, xin lỗi, bọn em biết sai rồi!"
Mạn Nhu không để ý bọn họ, nói giống như tự giễu: "Xem ra, bây giờ ai cũng có thể cười ở trên đầu tôi. Hay là tôi chính thức rời khỏi giới giải trí, trở về kế thừa tài sản nhà họ Mạn, ít nhất không ai dám khinh thường tôi."
Nàng không phải là một người thích tranh đấu cùng người khác, nhưng nếu như người khác cứ muốn bắt nạt nàng, nàng sẽ không nương tay.
"Mạn Nhu, em đừng gây ầm ĩ nữa. Vừa lúc anh có việc muốn làm phiền em đây." Vẻ mặt Lạc Phong trầm xuống, kéo nàng lại: "Cho dù đạo diễn Trần đồng ý để cho Dương Vũ diễn vai Trần Nhi kia, nhưng lần nào cô ấy cũng diễn không tốt. Em đi dậy cho cô ấy một chút nhé? Anh sẽ bảo cô ấy nói giúp vài lời trước mặt đạo diễn Trần, có lẽ cũng có thể kiếm cho em một vai diễn nhỏ."
Lạc Phong thật sự coi nàng là nhu nhược, yếu đuối dễ bắt nạt à, chắc hẳn ý này là do Dương Vũ nói với anh ta, muốn mượn cơ hội để sỉ nhục Mạn Nhu. Chỉ là... không ngờ Lạc Phong nói ra miệng được!
"Dương Vũ diễn tốt cũng có lợi cho công ty và cho anh. Em cứ xem như là vì anh, em cố gắng dạy cho cô ấy, cũng làm dáng một chút cho bên ngoài xem. Bọn em đều là nghệ sĩ của công ty, quan hệ quá căng thẳng, truyền đi trước sau đều không tốt."
Lạc Phong cũng chỉ làm theo ý của Dương Vũ, thuận miệng nhắc tới, không ngờ Mạn Nhu thật sự đồng ý.
"Được, anh dẫn em qua đi." Mạn Nhu lập tức nhận lời, hoàn toàn không do dự.
"Tốt quá, anh đã biết em rất ân cần mà."
Ân cần à?
Mạn Nhu cười rất thản nhiên, theo Lạc Phong lên xe. Nàng sẽ chỉ ân cần với người xứng đáng thôi. Người như hắn và Dương Vũ thì không xứng.
Nhận được vai nữ số 3 thì có thể xem là ảnh hậu à? Ai nói cho cô biết thế?
Dọc đường đi, Lạc Phong đều nghịch điện thoại, có lẽ đang nhắn tin với Dương Vũ. Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa kính, vừa vặn đi qua công ty của Phong Miên.
"Lạc Phong, xét về thực lực thì Giải trí Huy Hoàng và Giải trí Đại Thiên, ai lợi hại hơn?"
"Cái này à... Trước mắt Đại Thiên vẫn là công ty giải trí có thực lực nhất." Lạc Phong trả lời thật.
Trợ lý của Lạc Phong ngồi ở phía trước nói một câu: "Cậu Phong, sang năm chúng ta chắc chắn có thể vượt qua Đại Thiên. Chờ Dương Vũ nhận được ảnh hậu, tất cả đều không thành vấn đề."
Mạn Nhu không để ý đến bọn họ. Người phụ nữ kia làm sao có thể để cho tùy tiện ai đó vượt qua được chứ?
Chỉ dựa vào chút mánh khóe này của bọn họ, có qua mấy đời nữa cũng không thể làm được. Trong giây lát, Mạn Nhu tự nhiên cảm thấy nàng hơi nhớ mong gương mặt đẹp đến lạ thường kia, nhớ tới nụ hôn và sự dịu dàng của cô...
Khi trong đầu hiện lên dáng vẻ của cô, trong mắt Mạn Nhu đầy ý cười. Chỉ là Lạc Phong vẫn đang cố dỗ Dương Vũ, căn bản không để ý tới nàng.
Chờ tới lúc xe chạy đến đầu đường kế tiếp, Mạn Nhu cúi đầu nhìn một tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
"Mọi chuyện đều đã làm xong, ảnh chụp có thể để lộ ra bất kì lúc nào."
Chị Hy làm viện, quả nhiên khiến người ta yên tâm.
Mạn Nhu không nhắn tin lại cho chị Hy, xuống xe như không có chuyện gì xảy ra, đi đến phòng bệnh của Dương Vũ.