Trong lòng phiền loạn, nhìn Dương Vũ đang tức giận cảm thấy vô cùng đau đầu. Nếu như anh ta không buông tha cho Mạn Nhu thì hiện tại đã là con rể hiền của nhà họ Mạn. Muốn lén lút qua lại với Dương Vũ cũng không sao, cũng sẽ không bị Mạn Nhu dày vò chật vật như bây giờ, càng không bị ba anh ta trách mắng.
"Được rồi. Anh sẽ gọi điện. Em đừng lên tiếng." Lạc phong tàn nhẫn nói một câu rồi bấm số gọi điện cho Mạn Nhu.
Điện thoại mãi vẫn không có ai nghe máy. Anh ta vẫn tiếp tục gọi, không nghĩ đến sẽ làm phiền người khác. Bây giờ chỉ có Mạn Nhu mới có thể cứu công ty giải trí Huy Hoàng.
"Alo." Mạn Nhu đang tập yoga thấy tên người gọi trên điện thoại liền cầm lên nghe.
"Đừng làm loạn nữa. Anh tự nhận ra sai lầm của mình, một lần nữa muốn ở cùng với em. Chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp, em thật sự cam lòng hủy hoại công ty của anh sao?"
Lạc phong liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái, Dương Vũ đành phải chờ anh ta nghe điện thoại xong rồi mới tính sổ với anh ta.
"Anh cảm thấy tôi có khả năng đồng ý không? Anh rõ ràng không thích tôi, anh làm mọi thứ cũng chỉ vì bản thân anh. Công ty giải trí Huy Hoàng có kết cục như ngày hôm nay không phải do tôi gây ra mà là do anh, còn có Dương Vũ nữa." Phản ứng của Mạn Nhu vô cùng bình tĩnh.
Cho tới bây giờ, những lời nàng nói giống như một con dao đang cứa vào trong tim của Lạc phong.
"Sao em lại biến thành như vậy? Trước kia em..."
"Đừng nói đến chuyện trước kia nữa. Tôi không có rãnh rỗi nhớ lại ký ức đã qua với anh. Tôi sẽ để cho chị Hy và luật sư nói chuyện với anh. Lúc trước tôi ký hợp đồng đó hoàn toàn là vì nể mặt Bùi Hiển Hiển. Nhưng hiện tại đừng có quấn lấy tôi không buông. Nhà họ Lạc các anh nợ tôi quá nhiều."
Bùi Hiển Hiển là con gái của chị gái Bùi Uyển Linh của anh ta, vô cùng thích Mạn Nhu. Hơn nữa cô bé từ nhỏ đã mắc bệnh tủy xương. Trước khi Lạc phong và Mạn Nhu đính hôn, anh ta đã dụ dỗ Mạn Nhu đến bệnh viện kiểm tra thân thể, chứng thực được Mạn Nhu có tủy phù hợp với Bùi Hiển Hiển, chỉ chờ tới lúc cơ thể Bùi Hiển Hiển ổn định là có thể cấy ghép tủy.
Anh ta không thể đôi co với Mạn Nhu được.
Nhưng Mạn Nhu đã tắt máy, Lạc phong không còn cách nào cầm áo khoác muốn đi ra ngoài.
"Lạc phong, anh muốn quay lại với Mạn Nhu? Còn em thì sao, em phải làm sao bây giờ?" Cô ta sốt ruột níu tay áo Lạc phong, trong mắt tràn đầy nước mắt.
"Em buông tay anh ra, anh thật sự không phải muốn làm như vậy. Anh có lý do bất đắc dĩ, sau này sẽ giải thích với em, em chăm sóc tốt cho con là được."
Dương Vũ lau nước mắt. Là một người phụ nữ cô ta biết rõ Lạc phong đã để ý tới Mạn Nhu, nhất là khi thấy Mạn Nhu càng ngày càng tốt hơn, cô ta không thể để bọn họ gặp mặt.
"Đừng có dùng con để uy hiếp anh." Lạc phong tức giận bỏ lại một câu rồi vội vàng rời đi.