Mọi người vừa nghĩ, chợt nhớ lời Bạch Tiếu Thiên nói lúc trước...Ma Nguyên động quật là một không gian thần bí, lập tức mọi người lộ ra vẻ chấn động nhìn sa mạc trước mặt...thực sự khó tin rằng sa mạc này không ngờ ở bên trong Mạn Vân sơn mạch.
Mọi người có chút đờ ra, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Không cần lo tới phong cảnh, tìm cửa vào tầng hai quan trọng hơn.
Mọi người nghe vậy quay đầu lại chỉ thấy người nói là thúc thúc Trương Tạp, Trương Diệc Vũ, phía sau hắn chính là nữ tử tuyệt sắc Diệp Song mang trên mình hai khí chất đối lập vừa ngọt ngào vừa u buồn cực kỳ mâu thuẫn.
Lang Sa nhàn nhạt gật đầu:
- Đi tìm cửa nhập khẩu trước a.
Giọng nói của nàng như dung mạo vậy, lạnh lùng mà cao ngạo. Toàn bộ đội ngũ dường như cũng chỉ có nàng và Trương Diệc Vũ sau khi tỉnh lại cũng không rất giật mình với hoàn cảnh xung quanh.
Nói xong lời này, Lang Sa liền bay thẳng tới phía trước.
Mọi người lúc này mới phản ứng lại...Lang Sa trong tay cầm không gian chi toản, mọi người chỉ có thể đi theo phía sau nàng.
- Hắc, cô nàng này thực sự quá lạnh...
Khải Hi đứng bên người Lâm Dịch chợt nói, khi Khải Hi nói những lời này, Lâm Dịch cũng nghe thấy, lập tức ngẩn người, chợt lắc đầu cười khổ:
- Nàng lúc nào cũng thế, trên thực tế ta chưa từng thấy biểu tình nào khác trên khuôn mặt của nàng.
Nghe thấy Lâm Dịch nói, Khải Hi nhất thời cảm thấy hứng thú nói:
- Ngươi trước đây quen biết nàng?
Lâm Dịch thành thật gật đầu:
- Thời gian ta ở Tông Phạm, nàng học trên ta một khóa, gặp qua vài lần.
Khải Hi không khỏi tấm tắc hai tiếng nói:
- Cô nàng lạnh như vậy...không biết sau này có ai dám lấy nàng nhỉ?
Lâm Dịch nghe vậy ngạc nhiên chợt lắc đầu cười, không nhắc nữa.
Ở đây khác với sa mạc bình thường...một đường đi tới, giữa một mảnh mênh mông, tuy rằng trên đầu có mặt trời chói chang, nhưng dưới bão cát che chắn, hoàn cảnh cũng không tính là nóng bức quá.
Dẫm chân lên nền cát mềm mại mọi người bước đi cực kỳ thong thả, ước chừng hơn hai giờ, tất cả đã mồ hôi đầm đìa. không khí khô ráo cũng là một nguyên nhân, đi lại trên nền cát cũng là một nguyên nhân, phải biết rằng đi lại trên cát mềm phải cố sức hơn trên đất bằng nhiều.
- Gặp phải địa phương quỷ quái thật.
Khải Hi không khỏi mắng một tiếng, dị năng giả vốn có thân thể yếu hơn chiến sĩ rất nhiều, đi bộ trên mặt cát này, ngay cả các chiến sĩ đều có chút khổ cực càng không nói tới đám dị năng giả có thân thể yếu hơn chiến sĩ.
Ngay khi Lâm Dịch đang định cười đáp lời, chỉ nghe một tiếng phá cát vang lên!
Lâm Dịch không khỏi quay đầu, đã thấy Lang Sa từ mặt cát nhảy lên, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy liên tục vài tên chiến sĩ đều vọt lên, sau đó Lâm Dịch liền thấy mặt cát phía trước đang dùng tốc độ cực kỳ nhanh lõm xuống, đang nhằm hướng Lâm Dịch mà lan tràn.
Hơi ngây người một chút Lâm Dịch nhất thời hô:
- Cẩn thận!
Thân thể hắn mạnh mẽ nhảy lên, trên không trung lam sắc lĩnh vực bao phủ toàn bộ thân thể, bay lơ lửng trên không.
Khải Hi phản ứng không chậm, nghe tiếng Lâm Dịch, lập tức thân thể chợt lóe hoàng mang, thân thể nhất thời lặn xuống dưới nền cát.
Bay lơ lửng trên không trung, Lâm Dịch không khỏi nhìn xuống mặt cát, chỉ thấy địa phương cách người hắn chừng hai trăm mét, xất hiện một khu vực cát chảy như suối, cũng không ngừng mở rộng, cũng may đoàn người đều là tinh anh, tuy rằng cả kinh nhưng tất cả đều phản ứng cực nhanh, thoát khỏi phạm vi của dòng suối.
- Đây là cái gì?
Lâm Dịch không khỏi ngạc nhiên hỏi.
- Có ma thú!
Khắc Lý Tư đáp.
Như Lâm Dịch, Khắc Lý Tư cũng đang bay trên không trung, cách Lâm Dịch chỉ mấy chục thước, hắn cau mày, mắt không chớp nhìn dòng suối phía dưới đang không ngừng khuếch đại, đám chiến sĩ cùng dị năng giả khác không có khả năng phi hành lúc này đã chạy ra phạm vi ngoài năm trăm mét, đều đứng trên cát nhìn dòng suối chảy.
- Ngươi sao lại biết?
Lâm Dịch không khỏi kỳ quái hỏi, bởi vì hắn nhìn cả nửa ngày cũng không tìm ra ma thú nào.
Khắc Lý Tư lạnh lùng nhìn hắn một cái, hiển nhiên không chút hảo cảm nào với Lâm Dịch, nhưng nghĩ lại đây giờ đang ở trong động quật, nếu như không hỗ trợ nhau phỏng chừng chết lúc nào cũng không biết...liền lạnh lùng nói:
- Ta là dị năng phong hệ, có thể nhận biết sinh mệnh trong phạm vi nhất định...trong dòng suối kia có khí tức sinh mệnh.
Lâm Dịch nhất thời nhíu mày nhìn về phía dòng suối đồng thời âm thầm làm tốt tư thế chuẩn bị công kích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Dòng suối chảy dần dần mở rộng ra, lúc này toàn bộ dòng suối đã rộng tới ba trăm mét! Tuy rằng đình chỉ mở rộng nhưng cát ở bên trong vẫn không ngừng lún xuống...Khải Hi xuất hiên ở cồn cát bên cạnh Thủy Linh Lung, từ mắt đật chui lên, hắn nhíu mày nhìn dòng suối nói:
- Bên trong có ma thú, cẩn thận.
Đứng cạnh Thủy Linh Lung, Trương Tạp và Thư Mộng nhất thời biến sắc, Trương Tạp lớn tiếng nói:
- Có ma thú! Mọi người cẩn thận một chút!
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía trung tâm dòng suối chảy...nín thở bóp cò, à quên chờ đợi.
Ước chừng qua mười phút, dòng suối đang chảy đột ngột lún mạnh, mà lúc này phiến cát bên trong đã chìm xuống khoảng ba mươi mét, hình thành một hình dạng lõm xuống như đáy nồi.
Đột nhiên! Một đạo quang mang màu vàng từ trung tâm dòng suối bắn lên tận trời, mọi người nhất thời biến sắc, tử sắc quang mang hầu như đồng thời đại thịnh, các chiến sĩ đều đã mở kinh môn.
- Ầm!
Trong tiếng ầm ầm! Bão cát bạo khởi! chỉ thấy hai bóng đen cực lớn từ trung tâm dòng suối nhảy ra! Không ngờ nhảy lên độ cao chừng trăm mét!
Lâm Dịch bay lơ lửng trên mọi người chừng mười mét, bóng đen vọt qua Lâm Dịch, đạt tới độ cao trăm mét chợt thân hình chấn động.
Con mắt mọi người đều chăm chú nhìn bóng đen kia, khi thân thể bóng đen đạt độ cao cực điểm, thân thể chợt ngắn ngủi dừng lại một chút, lúc này đã có người nhận ra nó!
- Phệ Sa Thú!
Khắc Lý Tư kinh hãi hô lên.
- Phệ Sa Thú, thổ hệ bát cấp ma thú! Ma thú sống đơn lẻ, lấy cát làm thức ăn, lực lượng cường đại, có thể sử dụng thổ hệ dị năng Đại Địa thủ hộ. Phệ Sa Thú bình thường đều sống trong nền cát sa mạc, tính tình hiền lành tính công kích không mạnh, nếu không tức giận, thông thường sẽ không chủ động tấn công nhân loại.
Lâm Dịch vừa nghe tiếng Khắc Lý Tư kinh hãi hô lên, lập tức trong đầu hiện lên giới thiệu vắn tắt về Phệ Sa Thú trong một quyển sách gọi là 'Truyền Thuyết Ma Thú'.
Phệ Sa Thú công kích không mạnh, bình thường không chọc tức nó, nó sẽ không chủ động công kích nhân loại.
Chỉ thấy thân thể Phệ Sa Thú hơi dừng lại trong không trung, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất!
Ầm!
Cát bụi tản đi, mọi người lúc này mới nhìn rõ bộ dạng Phệ Sa Thú!
Phệ Sa Thú thân cao chừng mười tám tới hai mươi mét, thân thể cực kỳ cường tráng! Da thịt nhìn qua vô cùng thô ráp, hình thành từng khối như tảng đá, một cái đuôi dài ba bốn mét cực kỳ to lớn đang vẫy không ngừng, trên đầu nó có một cái sừng thịt cực dày, trên trán nó có một cái bớt hình tam giác.
Một cỗ khí thế cuồng bạo nhất thời ập vào mặt!
Nghe Khắc Lý Tư kinh hãi hô lên, tất cả mọi người khẩn trương nhìn Phệ Sa Thú...trong đó có vài tên chiến sĩ quanh người tử quang phun ra nuốt vào...dường như chỉ cần Phệ Sa Thú hơi có động tác, bọn họ liền tập tức phát động công kích.
Bát cấp ma thú và thất cấp chiến sĩ, tuyệt đối là chênh lệch khó bù đắp, tuy rằng không thể so sánh với thánh cấp, nhưng bát cấp ma thú trong trạng thái thịnh nộ tuyệt đối có khả năng giết chết hơn mười thất cấp chiến sĩ!
- Không nên công kích nó!
Lâm Dịch đột nhiên lớn tiếng hô lên, hai gã chiến sĩ Lý gia vốn muốn phóng xuất công kích hơi dừng một chút. Chợt nghe Lâm Dịch nói:
- Phệ Sa Thú tính công kích không mạnh trước khi nhận định rằng nó đang tức giận, thì không nên công kích nó trước!
Hai gã hiến sĩ lúc này mới đè tâm lý kinh hoảng xuống, khẩn trương nhìn Phệ Sa Thú.
- Rống!
Phệ Sa Thú đột nhiên lớn tiếng rít gào, một thanh âm cực lớn chấn cho màng nhĩ mọi người một trận tê dại.
Nhưng mà Lâm Dịch lúc này cũng không quản nó kêu thế nào, mà là có chú khẩn trương nhìn đôi mắt Phệ Sa Thú.
Từ trong bản 'Truyền Thuyết Ma Thú' học được một chút tri thức, trong trạng thái bình thường con mắt Phệ Sa Thú có màu vàng đất, mà khi phẫn nộ con mắt nó biến thành màu nâu, lúc này Lâm Dịch phải biết đầu Phệ Sa Thú này đang trong trạng thái nào...nếu như trạng thái bình thường, vậy là tốt rồi, cẩn thận mọi chút là mọi người có thể rời đi. Nhưng nếu là màu nâu...đám người Lâm Dịch phải tiên hạ thủ vi cường...bằng không chờ Phệ Sa Thú động thủ thì đã chậm.
- May mắn...
Lâm Dịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, con mắt nó là màu vàng đất...lập tức hô:
- Mọi người không cần khẩn trương, Phệ Sa Thú này sẽ không công kích chúng ta.
Nghe Lâm Dịch nói, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, biểu hiện của Lâm Dịch trong trận tranh đoạt đã khiến rất nhiều người khâm phục, lúc này nghe Lâm Dịch nói thế, mọi người cũng nhẹ nhõm không ít.
Quả nhiên, Phệ Sa Thú ngẩng đầu rít gào một trận, con mắt màu vàng đất nhìn mọi người một lúc...khi ánh mắt nó đảo qua mọi người, tất cả không nhịn được trong lòng dâng lên một trận kinh hoàng!
Cũng may Phệ Sa Thú chỉ nhìn qua vài lần, sau đó chậm rãi xoay người, kéo theo cái đuôi to lớn, hướng về phía bên trong sa mạc mà đi.
Đến khi bóng dáng Phệ Sa Thú biến mất trong tầm mắt, lúc này mọi người mới thở phào một hơi.
Đồng thời, trong lòng mọi người đột nhiên vang lên lời của Bạch Tiếu Thiên...Quả nhiên, bên trong Ma Nguyên động quật tất cả đều dựa vào vận khí! Ma thú ở đây rất nhiều, tùy tiện một con cũng là bát cấp, thậm chí cửu cấp...vận khí tốt đụng phải Phệ Sa Thú có tính công kích không mạnh còn may...nếu gặp phải một vài ma thú cường đại, hậu quả thực khó có thể chịu nổi.
Mọi người một lần nữa tụ tập, nhìn đáy nồi giữa lòng sa mạc, đều có một loại cảm giác như cách một thế hệ...
- Quả nhiên không hổ là ma thú bát cấp! Chỉ uy áp đã mạnh như vậy!
Trương Tạp có chút cảm khái nói...khi Phệ Sa Thú rít gào, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ khí thế cường đại từ người nó toát ra, đứng ở đối lập, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi!
Thủy Linh Lung tán thành gật đầu:
- Không sai, ma thú bát cấp vô cùng mạnh, xem ra Ma nguyên động quật quả thực nguy cơ trùng trùng! Nếu như lần này gặp phải ma thú khác không phải là Phệ Sa Thú, mà là Thôn Phệ thú...chỉ sợ đám người ở đây không sống nổi mấy người rồi...
Thông Phệ thú cũng là một trong những bát cấp ma thú mà con người biết đến như Phệ Sa Thú, nhưng mà một con thì tính công kích rất mạnh, một con tính công kích không cao, một con chủ công kích, con kia lại chủ phòng ngự, nếu như lúc nãy đụng phải Thôn Phệ thú, chỉ sợ nhóm mười lăm người phải nằm ở chỗ này.
- Ồ? Khi mọi người đang nói chuyện, ánh mắt Khải Hi nhìn xuống địa phương trầm xuống, đột nhiên kinh nghi hỏi:
- Đó là cái gì?
Nói xong nhảy vào trong lòng hố sâu.
Mọi người nghe Khải Hi nói mọi người ngừng đối thoại, nhìn lại phía Khải Hi.
Hai mươi mét đối với người bình thường có thể nói là rất cao, nhưng đối với dị năng giả và chiến sĩ thì chẳng tính là gì, chỉ thấy Khải Hi thả người xuống dưới, ánh mắt mọi người không do dự tập trung lên người hắn.
Khải Hi ngồi xuống mặt đất, lấy tay hất cát lên, nhất thời quay đầu lại hô:
- Các ngươi mau tới đây xem!
Mọi người nhìn nhau, chợt đều nhảy xuống chỗ Khải Hi.
- Phát hiện cái gì thế?
Câu hỏi vừa dứt, mọi người đã tới bên cạnh Khải Hi, nhất thời thấy rõ thứ trong tay Khải Hi.
- Là người!
Ánh mắt Lâm Dịch ngưng lại, chợt ra tay hỗ trợ Khải Hi đào cát ra...dần dần một bộ trang phục kiểu dáng hiện đại dần lộ ra, mà bên trong y phục là một đống xương trắng lộn xộn.
- Đây...
Tất cả mọi người đều ngây dại!
Chỗ xương sọ bạch cốt đã vỡ tan, chỉ còn lại một nửa, phần sót lại chỉ là từ viền mắt ngăm đen trở xuống, lạnh lạnh xuất hiện trước mặt mọi người.