- Hôm nay, ăn cơm xong, trở lại Vũ Môn liền dạy các ngươi.
Mấy người nghe vậy lập tức vui mừng lộ rõ trên mặt...Kinh Môn, Khai Môn...Đối với bọn hắn mà nói, Kinh Môn và Khai Môn đều là tồn tại cường đại không cách nào tiếp xúc ah.
Lập tức tốc độ ăn cơm của mấy người không khỏi nhanh lên, sau khi ăn xong, La Á trả tiền, mấy người liền về tới Vũ Môn. Mà sắc trời, cũng đã hơi tối lại, tà dương như máu, đọng giữa sườn núi.
Đã đến lúc này, chỗ thao trường của Vũ Môn đã không còn người nữa, Lâm Dịch liền truyền phá môn ân ký của Kinh Môn và Khai Môn cho bọn người La Á, cũng giải khai kinh môn cho bọn hắn, cái này tự nhiên khiến ba người đỏ mắt không thôi, lập tức bắt đầu cố gắng nhớ kỹ. Bất quá, lấy thực lực của ba người trước mắt còn xa xa không đạt tới trình độ Khai Môn, lập tức cũng chỉ có thể nhớ kỹ Phá Môn Ấn Ký liền thôi.
Thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch trong nhập định liền bị La Á đánh thức.
- Tới giờ đi rồi, đến trường đi.
Lâm Dịch nghe vậy sững sờ, đến trường? Không khỏi nghi hoặc nhìn hắn.
La Á thấy biểu lộ của Lâm Dịch, không khỏi mở miệng nói:
- Ngươi sẽ không quên đã nói chúng ta sẽ cùng đi đến trường đấy chứ? Lúc trước ngươi mất tích, Ngụy lão sư thế nhưng đã hao tổn rất nhiều tinh thần đấy, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, ngươi bây giờ vẫn là thành viên của lớp chúng ta a, trên sổ điểm danh, tên của ngươi vẫn còn đấy.
Nghe được lời La Á nói, Lâm Dịch lập tức trầm mặc, thời điểm hắn bái kiến Ngụy Kiếm, chính là lúc danh ngạch tranh đoạt chiến, đối với Ngụy Kiếm, có thể nói là trừ Lý, Khương Phàm và Thủy Linh Lung, chính là bốn người khiến Lâm Dịch thừa nhận lão sư, năm đó ở học viện Tông Phạm, rất nhiều vấn đề về thể thuật của Lâm Dịch là do Ngụy Kiếm giải đáp, bởi vậy Lâm Dịch vẫn ôm lấy một phần tôn kính đối với Ngụy Kiếm.
Mà trong lúc chiến đấu tại danh ngạch tranh đoạt, bởi vì lệ thuộc trận doanh bất đồng, giữa hai người cũng chưa từng nói qua một câu với nhau, cái này một mực khiến Lâm Dịch cảm giác rất không thoải mái trong nội tâm, dù sao, hắn vẫn tôn kính Ngụy Kiếm đấy.
Lúc này nghe La Á nói như vậy, Lâm Dịch không khỏi ngẫm nghĩ, hơn nữa hắn phải về học viện Ngũ Hành, nhất định phải đi thành Thạch Nguyên trước, tuy rằng đi thành Thạch Nguyên cũng không cần phải đi qua thành Bách Nhạn, nhưng mặc dù là theo đường vòng qua thành Bách Nhạn, kỳ thật cũng sẽ không tổn hao công phu quá lớn, hơn nữa chính mình còn không có công cụ thay thế đi bộ, nhất định phải tới một thành thị lớn một chút mới có thể tìm được, mà từ lúc nghỉ đến lúc trở lại, thời điểm khai giảng, bọn La Á cũng đã dự định khiến một đầu Ước Ba Long tới tiếp bọn hắn.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch liền gật đầu cười, nói:
- Tốt.
Sau đó đứng lên.
La Á thấy Lâm Dịch đáp ứng, lập tức lộ dáng tươi cười, nói:
- Ta đi gọi hai người bọn họ.
Nói xong quay người đi ra khỏi gian phòng Lâm Dịch, nói là gian phòng của Lâm Dịch, kỳ thật chỉ là một gian phòng trọ trong La Á gia mà thôi, tuy rằng là phong, nhưng La Á gia vẫn tương đối lớn đấy, phụ thân hắn hình như đi công tác, cụ thể là thành thị gì thì La Á cũng không rõ ràng, chỉ biết là đã đi hai ba tháng rồi.
Đại lục to lớn như thế, khoảng cách giữa thành thị này và thành thị kia cũng cực kỳ xa xôi, đi ra ngoài hai ba tháng không phản hồi, thật sự là một kiện sự tình rất bình thường.
Trong lúc La Á chào hỏi, Ám Tương và Lý Văn còn đang ngủ có chút mơ mơ màng màng kêu lên, sau đó ăn qua bữa sáng, thời điểm đi vào cửa thành thì thấy đã có một đầu Ước Ba Long đang chờ sẵn.
La Á cười bắt chuyện với hai gã chăn nuôi vài câu, mấy người liền leo lên Ước Ba Long, sau khi xoay quanh một cái, liền xông vào không trung.
Bởi vì thời gian còn lại không nhiều lắm, mọi người không thể không đi gấp trong đêm tối, đương nhiên, Ước Ba Long cũng không phải là Hắc Vân Điểu, nó cũng không có sức chịu đựng như Hắc Vân Điểu, cho nên trên cơ bản là mọi người phi hành một thời gian ngắn, sau đó lại nghỉ ngơi một thời gian ngắn, tốc độ ngược lại cũng không chậm, tại ngày thứ mười, rốt cục đã đến thành Bách Nhạn.
Lúc lại đối mặt với cửa thành cao lớn của thành Bách Nhạn, Lâm Dịch vẫn không khỏi sinh ra một phần cảm giác phảng phất như cách một thế hệ, thành lớn hắn đến lần đầu tiên chính là Thành Bách Nhạn, phong cách kiến trúc to lớn, là những chỗ Lâm Dịch ít thấy trong những năm gần đây, vô cùng ồn ào náo nhiệt, phồn hoa, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lâm Dịch về Thành Bách Nhạn.
Trang phục đủ loại kiểu dáng, người lữ hành lui tới ở cửa thành, tại đây có thể không thể so với Thành Hi Á, nhưng trong những vùng hoang vu chung quanh Thành Bách Nhạn vẫn có đủ loại ma thú, bất quá đẳng cấp cũng không tính là rất cao, dù sao thì thời điểm kiến tạo các tòa thành thị, đều là lựa chọn các địa phương có thế lực ma thú tương đối nhỏ yếu để kiến tạo, chung quanh nơi này, tự nhiên không có khả năng xuất hiện ma thú cường đại thất cấp đến bát cấp.
Bất quá, xâm nhập sâu vào vùng hoang vu, lại không có mấy người dám đi vào, chính như ngọn núi phía sau học viện Tông Phạm, trên thực tế, bản thân chỗ đó chính là một vùng hoang vu, bởi vì bản thân học viện Tông Phạm chính là xây dựng tại vùng ngoại thành đấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Tốc độ chúng ta đã tăng lên, hôm nay chính là ngày cuối cùng rồi.
Theo sự cao thấp của Ước Ba Long, La Á ngẩng đầu nhìn sắc trời, mở miệng nói ra, lúc này đã là giữa trưa, muốn tới học viện vào xế chiều hôm nay, thời gian thực sự là vô cùng gấp gáp rồi.
Lý Văn nhíu mày, sau đó nói:
- Chúng ta chỉ cần thuê ngựa để cưỡi chứ không cần xe ngựa kéo, như vậy tốc độ có thể tăng lên rất nhiều.
Mọi người nghe vậy thì thấy có lý, lập tức nhẹ gật đầu, đoàn người liền đi đến hướng dịch trạm.
Qua một phen thương lượng, La Á dùng năm mươi kim tệ để thuê bốn con khoái mã, bốn người leo lên lưng ngựa, liền đi tới hướng Học viện Tông Phạm, dọc đường còn có một gã chăn ngựa, người của dịch trạm đi theo, sau khi tới địa điểm mọi người cần đến, liền đem ngựa trở về.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên mọi người cưỡi ngựa, nhưng cũng may họ cũng không phải xoàng xĩnh, sau khi được tên chăn ngựa chỉ điểm, liền lập tức nắm rõ ràng quy luật cưỡi ngựa, hướng về phía Học viện Tông Phạm, một đường chạy như điên, cũng may là con đường tại Thành Bách Nhạn rất lớn, rộng chừng trăm mét, bất quá chỉ là bốn con khoái mã phi nước đại mà thôi, căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì đến giao thông.
Bất quá, xem ra cũng không chỉ bọn bốn người La Á đến muộn, trên đường đi cũng gặp rất nhiều đệ tử đang hướng về phía Học viện Tông Phạm, chứng kiến năm con khoái mã vụt qua như tên bắn bên cạnh xe ngựa của bọn hắn, những học sinh này lập tức ngạc nhiên, chợt hô to sai lầm, mà một đường chạy như điên, rốt cục vào lúc chỉ gần một khắc nữa là bốn giờ chiều, mọi người đã chạy tới ngoài cửa lớn Học viện Tông Phạm.
Lúc này, ngoài cửa lớn cũng cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều đệ tử cũng còn đang đi đến học viện, xoay người xuống ngựa, sau khi chờ đợi ngươi chăn ngựa ở đằng sau đến, La Á nói vài câu khách sao với hắn, sau đó liền cùng mấy người đi vào trong học viện.
Thời điểm Lâm Dịch chứng kiến cửu bách cửu thập cửu bậc thang quen thuộc mà không trọn vẹn trước mặt kia, không khỏi nghĩ tới thời điểm ngày đầu tiên khai giảng, Lưu Dương đã giảng cho mọi người, con đường của cường giả khó đi, nhưng chỉ cần kiên trì không ngừng, cuối cùng cũng có một ngày đạt được mục đích.
Lâm Dịch không quên kiên trì, mặc dù hoàn cảnh tại Cấm kỵ sâm lâm rất khó khăn, mỗi ngày Lâm Dịch vẫn không quên tu hành, cho nên, chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi, thực lực trước mắt hắn có được xem như đạt đến một đỉnh phong nho nhỏ, nhưng hết thảy những cái đạt được này cũng không phải là ngẫu nhiên, tất nhiên là trong đó phụ thân Lâm Cường của hắn cũng có trợ giúp, nhưng những cái này không quá đáng chỉ là giúp thực lực Lâm Dịch ngày sau tăng tiến từng chút một mà thôi, dựa vào kiên trì của chính mình, Lâm Dịch tin tưởng vững chắc mình có thể đi đến ngày hôm nay, đương nhiên, con đường của hắn, tuyệt không phải là không sai.
Dùng thực lực mọi người lúc này, những mệt mỏi không kịp thở khi leo lên bậc thang không trọn vẹn ngày đó đối với bọn họ mà nói đã sớm không còn rồi, bất quá, một lát sau, cơ hồ mấy người bọn họ đồng thời đạp lên bậc thang thứ nhất, nhìn nhau cười cười, sau đó liền đi đến hướng phía lầu dạy học.
Lúc đến bãi tập cực lớn, Lâm Dịch nhìn bốn phía chung quanh, học viện Tông Phạm ba năm sau so với ba năm trước cũng không có biến hóa gì lớn, bởi vì hôm nay là thời gian cuối cùng đưa tin, tất cả đệ tử cũng đã về tới học viện, lúc này toàn bộ học viện cực kỳ náo nhiệt, tuy rằng mặt trời đã ngả về tây rồi nhưng người ở trên bãi tập vẫn còn rất nhiều.
Nhưng thời điểm đi vào trong lầu dạy học, Lâm Dịch lại lộ vẻ có chút do dự, không khỏi dừng bước.
Ba người phía trước phát hiện ra Lâm Dịch có điểm dị thường, không khỏi quay ngừng lại, quay đầu ra sau, La Á kỳ quái nói:
- Làm sao vậy?
Lâm Dịch thoáng trầm mặc một phát, sau đó nói:
- Các ngươi đi đưa tin, ta ở chỗ này chờ các ngươi.
Lý Văn và Ám Tương cũng không khỏi lộ ra biểu lộ nghi hoặc, Ám Tương nói:
- Làm sao vậy? Đều trở về rồi, vì cái gì mà ngươi không đi tiếp?
Bọn hắn cũng không rõ ràng từ đầu đến cuối sự tình, tự nhiên cảm thấy nghi hoặc, nhưng mà lúc này Lâm Dịch thật sự có chút không rõ ràng lắm thân phận của mình, nói là người Tông phạm, nhưng ba năm trước mình cũng đã ly khai Tông phạm, lần này đến Ma Nguyên Động Quật, chính là đại biểu cho học viện Ngũ Hành, mà nói là người học viện Ngũ Hành, vô luận là trong danh sách giáo sư hay là đệ tử, đều không có tên của mình, thậm chí ngay cả một phòng ốc chính thức của chính mình tại học viện Ngũ hành cũng không có.
Nhưng nói trong nội tâm, vô luận là bọn người Tông Phạm La Á, Ngụy Kiếm, hay là bọn người Ngũ Hành Lạp Cổ Kỳ, Thủy Linh Lung, đều là người hắn tương đối quen thuộc, hắn cũng thật sự không muốn phân một cái thân sơ trong đó.
Hơn nữa, lần này đến Học viện Tông Phạm, khả năng đến đây xem là rất lớn, hắn căn bản không có ý định tiếp tục học tập tại học viện Tông phạm, nói không dễ nghe một chút, dùng thực lực của hắn bây giờ, hắn có đầy đủ tư cách để làm giáo sư tại Tông Phạm rồi, đoán chừng cũng chỉ có vài tên thánh cấp xuất hiện tại hậu sơn ngày đó là có thể so với hắn, cho nên, cuối cùng hắn chỉ quyết định lén đi gặp Ngụy Kiếm một lần, sau đó liền ly khai.
Lập tức lắc đầu cười nói:
- Không được, các ngươi đi đi, ta chờ các ngươi ở chỗ này.
Ba người thấy Lâm Dịch kiên trì, lông mày lập tức nhíu lại, vốn bọn hắn biết rõ Lâm Dịch, tự nhiên biết rõ nhìn Lâm Dịch thì như là dễ nói chuyện, nhưng thời điểm hắn quyết định một sự kiện, thì dù người bên ngoài có nói thế nào thì cũng chỉ là phí công mà thôi, La Á lập tức khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Tốt, chúng ta lập tức đi đây.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, đột nhiên mở miệng nói:
- Đừng nói cho Ngụy lão sư biết tin ta đã trở về.
Ba người nghi hoặc nhìn hắn một cái, nhưng vẫn gật đầu, quay người đi lên lầu.
Đợi một thời gian khoảng hơn mười phút đồng hồ sau, ba người mới từ trên đi xuống.