Lâm Dịch chau mày, nhưng cũng không thể làm gì.
- Được rồi, những chuyện này để sau hãy nói. Giờ việc mình phải cân nhắc là gom thù lao trước đã nói sau.
Lâm Dịch lắc đầu, quyết định quăng nan đề khi ngưng tụ linh tinh ra sau. Trước tiên gom góp nội đan mới là đứng đắn nhất.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Dịch lộ ra dáng vẻ chờ mong...Giờ đã có Thám trắc chi giới, tốc độ tìm kiếm yêu thú lục giai của hắn cũng tăng lên vô số lần.
Thân hình nhoáng một cái, hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài...
Thời gian thấm thoát, từ sau khi Lâm Dịch Thám trắc chi giới, tốc độ săn giết quả nhiên tăng lên vô số lần. Trước đây, cần một tuần đến mấy tuần mới có thể săn giết được một đầu lục giai yêu thú. Nhưng hiện giờ, cơ hồ bình quân mỗi ngày đều có năm sáu con yêu thú bị Lâm Dịch giết chết.
Kỳ thật lấy tốc độ của Lâm Dịch, hắn hoàn toàn có thể nhanh hơn. Sở dĩ bảo trì hiệu suất như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do mỗi ngày Lâm Dịch đều cần thời gian nhất định để tu hành. Hiện giờ tu vị tinh thần của hắn đã mạnh hơn tu vị thực tế nhiều, tu hành cũng không thể lãnh đạm được. Không cầu trong nháy mắt đột phá đến Hư Thần Cảnh...Nhưng cái gọi là góp gió thành bạo, nhiều khi đột phá, đều là do tích lũy nhiều năm mà thành, cũng không phải nhất thời.
Huống hồ, tu hành tâm thần cũng phải cần có thời gian. Dựa theo tốc độ hiện giờ, Lâm Dịch đánh giá một chút, trong một tháng có thể gom đủ thù lao ngưng tụ năm khỏa linh tinh rồi.
Về phần mục tiêu bốn mươi tỷ, Lâm Dịch định đến nơi tiếp theo lại tính tiếp.
Nếu không, dù hắn có tăng tốc lên, mục tiêu 40 tỷ, cũng phải cần vài năm mới có thể hoàn thanh. Nhưng Lâm Dịch cũng không kiên nhẫn được như thế.
Bất tri bất giác, mỗi ngày ít nhất tiến lên mấy ngàn thậm chí hơn vạn km, Lâm Dịch đã xâm nhập vào chỗ sâu trong Luyện Yêu sơn rồi.
Ở sâu trong Luyện Yêu sơn, trên mặt biển, một tòa đảo âm trầm cao hơn ngàn mét đột ngột xuất hiện.
Chung quanh lờ mờ, nước biển quay cuồng, sương mù tím đã nồng hậu đến một trình độ đáng sợ. Dù là cường giả lục giai ở chỗ này, ánh mắt cũng không vượt qua 100m.
Ở trung ương hòn đảo, có một tòa sơn mạch trên biển khổng lồ...Sơn mạch này nguy nga cao ngất, chừng hơn vạn mét, đâm thẳng vào vân phong, giống như một trụ chống trời vĩnh hằng trong thiên địa vậy. Một cổ khí thế nguy nga bàng bạc áp bách đến, khiến người chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác hít thở không thông rồi.
Một đạo lưu quang đột nhiên ầm ầm lao ra từ trong biển, đâm thẳng vào trong vân phong.
Trên vân phong, đỉnh núi cao nguy nga nhưng lại có một động phủ khổng lồ. Đừng thấy chung quanh lượn lờ sương tím, nhưng khi chân chính đứng trước động phủ này, tất cả sương mù như biến mất trong nháy mắt vậy.
- Người đến là người phương nào?
Một tiếng hét to vang lên, lưu quang ầm ầm đáp xuống trước động phủ. Nhìn qua thì thấy đó là một đầu yêu thú xấu xí có tứ chi, lại giống như quái ngư. Toàn thân yêu thú này đều lóe ra vẻ đen bóng, lân phiên trên người chỉ nhìn qua thôi đã biết cực kỳ rắn chắc. Ơ trên đầu nó, lại có thêm cả con mắt thứ ba, con mắt ở chính giữa giờ đang nhắm chặt lại.
Nghe được hét to, quái ngư kia lập tức cung kính chắp tay. Vội vàng nói:
- Tộc nhân Hải vực Thủy Tộc, Thủy Ngư, cầu kiến Kim Bằng Vương! Kính xin đại nhân thay thông truyền một tiếng.
Tiếng nói vang lên, một đạo thân ảnh liền đi ra từ trong động phủ. Đó là một đầu yêu thú loại hầu. Chỉ thấy nó có cánh tay rất dài, hai cánh tay cơ hồ rủ xuống tới mắt cá chân. Bộ lông toàn thân vàng óng ánh, trong sương trắng lượn lờ ẩn ẩn có kim quang lập loè.
Yêu thú loại hầu kia lườm yêu thú loài cá vài lần, lập tức trong mũi hừ một tiếng. Thần thái thật là cao ngạo nói:
- n, ngươi ở chỗ này chờ một chút a.
Nói xong cũng không để ý đến Thủy Ngư kia nữa, quay người đi vào động phủ.
Thủy Ngư thần sắc cung kính, khom người chờ đợi. Nhưng thần sắc lo lắng trong mắt lại cực kỳ rõ ràng.
Trong động phủ.
Đừng thấy bên ngoài động phủ tựa hồ không được tốt lắm, nhưng trang trí bên trong lại cực kỳ xa hoa.
Linh thạch bích thúy sắc cơ hồ hoàn toàn bao trọn vách tường trong động phủ, một cổ nồng đậm lưu chuyển trong đó. Thanh âm oanh oanh yến yến từ thật sâu bên trong truyền ra bên ngoài động phủ
Chỉ thấy trên một cái giường lớn làm bằng vàng ròng, một gã nam tử tướng mạo tuấn mỹ đến mức tận cùng nam tử đang nằm trên đó. Mà ở chung quanh hắn đang có 6 7 nử tử tướng mạo thanh xuân tịnh lệ. Những cô gái này tất cả đều đang mặc xiêm y tơ lụa nửa thân trần, trong lúc vô ý lộ cả một mảng lớn da thịt tuyết trắng ra ngoài. Loại cảm giác kích thích loáng thoáng này, càng dễ khiến người chảy máu mũi.
- Khởi bẩm Đại Vương, ngoài động có tộc nhân Hải vực Thủy Tộc cầu kiến!
Một thanh âm vang lên từ trong thông đạo, nam tử vốn đã ngồi trên đùi hai nử tử tuyệt mỹ hưởng thụ mát xa ôn nhu nghe vậy có chút sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhíu mày, không vui nói:
- Cần làm chuyện gì?
- Thuộc hạ không biết...Bất quá thấy thần sắc của hắn, tựa hồ có chuyện trọng yếu cần bẩm báo.
Bên ngoài lại lần nữa vang lên thanh âm.
Lông mày nam tử không khỏi lại nhíu một cái nữa, thầm nói:
- Chuyện trọng yếu của Thủy Tộc? Chẳng lẽ lại là lão nhân Lan Kinh kia không giữ lời hứa, lại vượt qua giới hay sao?
Nghĩ đến đây, nam tử lại đứng thẳng người lên. Cười cười với chúng nử bên người nói, nói:
- Bản tôn đi ra trước xem một chút, các ngươi ở chỗ này chờ ta.
Nữ tử oanh oanh yến yến cười nhận lời một tiếng, nam tử kia mới lưu luyến đứng lên. Sửa sang lại quần áo một phen rồi mới đi ra ngoài.
Sau khi xuyên qua một đầu thông đạo uốn lượn, hắn xuất hiện trong một đại sảnh rộng lớn. Đại sảnh này cũng coi như rộng lớn, ngang dọc khoảng chừng vài trăm mét. Ở trên đỉnh này so với bên dưới nhỏ hơn rất nhiều, ngang dọc chính thức cũng chỉ chừng 2000...3000 m, cho nên động phủ này, cũng coi như rộng lớn.
Ở trước một cái ghế được hoàn toàn chế tạo từ vàng ròng, một đạo thân ảnh đang quỳ trên mặt đất, đúng là yêu thú loại hầu màu vàng kia.
Hiện giờ trên mặt nam tử đã không còn dáng cười ôn nhu như trước, mà đổi thành một mảnh uy nghiêm lạnh lùng.
Nam tử ngồi trên ngai vàng cực lớn, yêu thú loại hầu kia lập tức cung kính dập đầu hô:
- Bái kiến Đại Vương!
Nam tử có chút phất tay, lạnh nhạt nói:
- Đứng lên đi.
Yêu thú loại hầu kia lúc này mới dám đứng lên, nhưng cũng hơi cúi đầu nhìn phía trước người, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nam tử.
Nam tử lạnh nhạt nói:
- Đi dẫn tộc nhân Thủy Tộc kia tới.
Yêu thú loại hầu kia lập tức có chút khom người tuân mệnh nói:
- Vâng!
Yêu thú loại hầu kia lĩnh mệnh đi. Mà ở bên ngoài động phủ, Thủy Ngư kia hiện giờ lại mang theo thần sắc lo lắng, ahsh mắt thỉnh thoảng nhìn thoáng qua sau lưng một cái, càng trở nên vội vàng xao động, cực kỳ bất an. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Đại Vương của ta cho ngươi nhập động.
Thanh âm của yêu thú loại hầu vang lên, Thủy Ngư kia lập tức quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cảm kích nói:
- Đa tạ đại nhân!
Yêu thú loại hầu kia mặt không biểu tình. Biểu lộ khúm núm trước mặt nam tử lúc trước, giờ đã hoàn toàn biến mất, ngược lại có hình tượng như cao nhân lạnh nhạt vậy.
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, nói:
- Mau vào đi thôi, đừng để Vương ta đợi lâu.
Nói xong lời này, yêu thú loại hầu liền xoay người đi vào. Mà Thủy Ngư thì cẩn thận đi theo.
Xuyên qua một thông đạo uốn lượn khúc chiết, chỉ thấy ở bốn phía thông đạo đều có treo đèn sáng. Thủy Ngư chỉ nhìn thoáng qua, liền biết rõ đèn này toàn bộ đều là nội đan của yêu thú lục giai yêu thú chế tác thành. Ở hai bên thông đạo, cách mỗi cách vài bước lại có một đầu yêu thú kỳ quái thủ hộ. Một cổ uy áp khổng lồ từ trên thân những yêu thú này truyền ra. Thủy Ngư không khỏi nuốt từng ngụm nước bọt...Chỉ nhìn thôi hắn cũng biết được thực lực những yếu thú này đều mạnh hơn hắn rất nhiều. Hành động cũng càng trở nên cẩn thận hơn.
Bất quá sau một lát liền đi đến được đại sảnh, nam tử đang ngồi thẳng trên ghế, thần sắc đạm mạc uống một ly trà.
Thủy Ngư thầm nghĩ trong lòng. Loại chuyện uống trà thưởng thức này, chính là chuyện nhân loại thích làm nhất. Kim Bằng với tư cách là một trong địa chủ hai mưới tám lãnh địa Luyện Yêu Sơn Đông Vực, dược xưng Kim Bằng Vương, lại cực kỳ thích đồ chơi của nhân loại này, quả thật khiến người khác không biết nói gì.
Bất quá Kim Bằng này chính là thần thú. Tuy rằng cùng là lục giai, nhưng thực lực thực tế của Kim Bằng lại tương đương với thất giai yêu thú. Trong lòng Thủy Ngư mặc dù không ưa Kim Bằng Vương...Nhưng vì an toàn của đại bộ phận tộc dân Thủy Tộc, hắn không thể lộ ra chút bất mãn nào với Kim Bằng được.
Nghĩ đến đây, đầu liền cúi thấp hơn.
- Khởi bẩm Đại Vương, tộc nhân Thủy Tộc, Thủy Ngư đã được đưa đến.
Hai người đi đến vị trí trung ương, yêu thú loại hầu lập tức cung kính báo cáo một tiếng. Thần sắc lạnh nhạt lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một mảnh cung kính.
Thủy Ngư âm thầm khinh bỉ yêu thú loại hầu một trận. Hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, toàn thân dán mặt đất cao giọng hô:
- Tộc nhân Hải vực Thủy Tộc Thủy Ngư, bái kiến Kim Bằng Vương bệ hạ!
Nam tử đạm mạc nhẹ gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Đứng lên đi, ngươi tới gặp ta là vì chuyện gì?
Thủy Ngư nghe vậy cũng không dám đứng dậy mà dập đầu vội la lên:
- Hồi bẩm Vương, Thủy Tộc chịu sự công kích của Lan Kinh vương giả.
Trong mắt nam tử chợt lóe lên vẻ tàn khốc, hắn đềm nhiên nói:
- Quả nhiên là Lan Kinh lão nhị sao? Ngươi nói rõ ràng xem nào.
Thủy Ngư tuy rằng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể nói rõ ràng lại.
Nguyên lai, Luyện Yêu Sơn Đông vực, tộng cộng chia làm 28 khu trực thuộc. Phân biệt do hai mươi tám tên yêu thú cường đại trình độ Hư Thần Cảnh đỉnh phong hoặc là thần thú quản hạt. Mà chỗ của Thủy Tộc lại nằm trong phạm vi quản hạt của Kim Bằng Vương.
Mà Luyện Yêu Sơn này rộng lớn căn bản hơn xa tưởng tượng, cho nên dù những yêu thú này đã tới đây nhiều năm như vậy, nhưng Luyện Yêu Sơn vẫn chưa hoàn toàn bị dò xét và khai phát xong. Mà trong đoạn thời gian trước, tộc nhân Thủy Tộc trong lúc vô tình lại tìm được một tòa hải để linh mạch hiếm thấy ở nơi tương giao giữa địa bàn của Kim Bằng Vương và Lan Kinh Vương.
Hơn nữa linh lực của hải để linh mạch này cực kỳ khổng lồ. Càng đáng quý chính là linh mạch này đã không biết bao nhiêu năm chưa từng bị kẻ nào khai phát. Linh lực ẩn chứa trong đó cơ hồ đã thực chất hóa. Hơn nữa ở vị trí trung tâm của linh mạch, đã sớm đọng lại một khỏa linh tinh cực lớn. Cũng chính vì linh tinh này nên tất cả linh lực đều bị hấp thu thành một đoàn, không chút tiết lộ ra ngoài. Cũng may đoạn thời gian trước một gã tộc nhân Thủy Tộc đánh bậy đánh bạ phát hiện ra linh mạch này này, nếu không chỉ sợ còn không biết bị chôn dấu bao lâu nữa.
Tộc yêu thú đạt được tin tức này, tự nhiên mừng rỡ như điên, quyết định giữ bí mật này để giữ linh mạch làm của riêng...Yêu thú đều có tư tâm cả, mặc dù Thủy Tộc cũng thuộc về sự quản chế của Kim Bằng Vương, nhưng yêu thú loài chim thiên tính không hợp với yêu thú loài cá, đây là thiên tính, bọn hắn tự nhiên sẽ không phục Kim Bằng Vương.
Có được linh mạch này rồi, chỉ cần Thủy Tộc chú ý cẩn thận, qua một ngàn tám trăm năm nữa, nhất định có thể xuất hiện rất nhiều thất giai yêu thú cường đại. Đến lúc đó, cho dù giết chết Kim Bằng, thay thế hắn cũng có khả năng. Cho nên họ cũng không báo cáo cho Kim Bằng Vương.
Nhưng không phải độc nhất vô son, ngay khi người Thủy Tộc nhất tộc đang vô cùng cao hứng, cho rằng rốt cục đã đến lúc Thủy Tộc xoay người thì một nhánh Thủy Tộc khác ở bên lĩnh vực của Lan Kinh đột nhiên phát hiện ra linh mạch kia, cho nên dẫn đến Thủy Tộc ở hai lĩnh vực tiến hành đàm phán.
Nhưng Thủy Tộc bên phía Thủy Ngư lại cho rằng linh mạch này là do bọn hắn phát hiện ra trước, vậy nên phải có được quyền lớn hơn. Mà Thủy Tộc bên phía Lan Kinh lại cho rằng đại bộ phận linh mạch này nằm trên lãnh địa của bọn hắn, cho nên bọn hắn phải có được quyền lớn hơn. Song phương không ngừng tranh chấp nên đàm phán cũng vỡ tan, theo đó tự nhiên là xảy ra chiến đấu rồi.
Thủy Tộc bên phía Thủy Ngư có thực lực mạnh hơn bên kia không ít, tổn thương một phần nguyên khí nhưng lại khiến bên kia nguyên khí đại thương.
Nhưng còn bên kia sao có thể nhìn đối phương độc chiếm linh mạch được? Căn cứ theo lòng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, bọn hắn liền nhanh chóng báo cao cho Lan Kinh, vậy nên Lan Kinh tự mình mang theo người đến tham chiến, cuối cùng hậu quả có thể nghĩ được.
Thủy Tộc bên phía Thủy Ngư liên tiếp bại lui, tộc nhân thương vong thảm trọng, Thủy Ngư bất đắc dĩ đành phải báo cáo cho Kim Bằng Vương.
Đương nhiên, thực tế thế nào Thủy Ngư tự nhiên sẽ không ngốc đến nổi nói ra toàn bộ, chỉ là nói những chuyện trọng yếu trong đó một chút, Thủy Tộc bất mãn với Kim Bằng Vương cũng không cần phải nói nhiều nữa. Đại khái nói người của Thủy Tộc muốn lấy linh tinh kia ra, sau đó trực tiếp hiến cho Kim Bằng Vương để tỏ hiếu tâm.
Lý do này tuy rằng có chút gượng ép, nhưng ít ra cũng có một lý do, nếu không, Thủy Ngư cũng biết nếu không có lý do hợp lý nói cho Kim Bằng Vương thì không biết hắn sẽ tạo thành đả kích thể nào với Thủy Tộc nữa.