- Hiện tại các ngươi đã biết, ta nói cũng không chỉ là nói xuông a? Ta lặp lại một lần nữa...Cái gọi là ý chỉ đối với các ngươi mà nói, đối với ta chỉ là rắm thối. Cho dù là Tích Dương đế quân đích thân tới, ta vẫn như cũ nói những lời này.
Thanh âm của Lâm Dịch trong nháy mắt chuyển thành lạnh lẽo.
Những mà, cùng một câu nói, cùng một người nói ra, hiện tại thêm sự tô đậm của cỗ khí thế khổng lồ này, lại không có bất luận kẻ nào cho rằng đầu của Lâm Dịch vào nước nữa.
Trời ạ, không ngờ lại là một gã cường giả Hư Thần cảnh. Khó trách hắn không để vào mắt ý chỉ của Tích Dương đế quân...Đơn giản là hắn vốn là một tồn tại cường đại giống như Tích Dương đế quân. Buồn cười thay, bản thân mình lại dùng ý chỉ của Tích Dương đế quân tới uy hiếp người ta? Sợ rằng, đúng như lời đối phương nói, cho dù là Tích Dương đế quân tới, hắn cũng cho rằng cái ý chỉ này là rắm thối a.
Tên hộ vệ mặt đen sắc mặt tái nhợt nghĩ...Tích Dương hải vực cũng không chỉ có một người, trên thực tế Tích Dương đế quân sở dĩ được xưng là đế quân là bởi vì hắn là tồn tại cường đại nhất trong những cường giả Hư Thần cảnh. Vì vậy bị chụp mũ là đế quân.
Cho dù hắn là tồn tại cường đại nhât, thế nhưng cũng chỉ là cường giả Hư Thần cảnh mà thôi. Những cường giả Hư Thần cảnh khác, đều có nữ nhân của riêng mình a? Cũng không có ra đạo ý chỉ như Tích Dương đế quân.
Bọn họ căn bản chính là tồn tại cùng cấp bậc, trong đó có yếu có mạnh, thế nhưng muốn một người phải làm theo mệnh lệnh của kẻ kia, là chuyện không có khả năng. Dù sao, nói như thế nào đi chăng nữa, trình độ của bọn họ cũng như nhau. Giống như là bản thân Tích Dương đế quân, đối với việc những cường giả Hư Thần cảnh khác có nữ nhân chỉ có cam chịu coi như không nhìn thấy, không cần tuân thủ ý chỉ này.
Hoặc là nói, bản thân Tích Dương đế quân cũng biết, chuyện của hắn chính là của riêng bản thân hắn. Thế nhưng nếu như không hiểu tại sao lại cố tình muốn giết thê tử của người khác, những cường giả đồng cấp với hắn sẽ không đáp ứng.
Dù sao, đẳng cấp của bọn họ là bằng nhau.
Thiên Giới cường giả vi tôn, những cường giả cùng cấp bậc, cho dù có mạnh có yếu, thế nhưng nếu như nhất định muốn cưỡng chế đối phương thì đó là chuyện không có khả năng.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh khủng nhìn về phía Lâm Dịch, không biết Lâm Dịch sẽ xử trí bọn họ như thế nào.
Trên mặt Lâm Dịch mang theo nụ cười ngạo nghễ mà khinh miệt nói:
- Hiện tại, các ngươi còn muốn bắt ta không?
Không ai trả lời, không ai dám trả lời.
Thời gian thong thả trôi đi, áp lực của Lâm Dịch gây ra cho mọi người càng lúc càng lớn, cả đám sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Vô cùng sợ hãi, thế nhưng lại không có bất luận kẻ nào can đảm đứng ra cầu xin.
Lâm Phỉ lúc này đang đứng cạnh bên người Lâm Dịch đương nhiên là không bị ảnh hưởng. Nhìn những khuôn mặt sợ hãi tới cực điểm, Lâm Phỉ khẽ thở dài một tiếng. Đột nhiên ghé vào tai Lâm Dịch nói:
- Dịch ca, chúng ta đi thôi.
Lâm Phỉ dù sao cũng không phải hạng người hiếu sát. Tuy rằng cách làm của những người này khiến cho nàng tức giận, chết vẫn không hết tội. Thế nhưng thấy bộ dáng sợ hãi của bọn họ, trong lòng Lâm Phỉ ít nhiều có chút không đành lòng.
Lâm Dịch quay đầu lại nhìn về phía Lâm Phỉ, một tia không đành lòng trong mắt Lâm Phỉ, tự nhiên hắn cũng thấy được. Hắn ngẩn người ra, sau đó nở nụ cười.
Nụ cười này khiến cho Lâm Phỉ có cảm giác như bị người ta xem thấu, tâm tư hoảng loạn. Mặt nhất thời ửng đỏ, vội la lên:
- Cười, cười cái gì?
Lâm Dịch tức thì nghiêm trang ho lên một tiếng, lập tức gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nói xong, cũng không để ý những tên hộ vệ đang quỳ trên mặt đất, đi thẳng ra ngoài.
Mây đen khắp bầu trời, chậm rãi tiêu tán đi. Mãi một lúc lâu sau khi Lâm Dịch rời đi, cỗ áp lực khổng lồ khiến cho thân thể không thể cử động mới dần dần biến mất...
Trên không trung, khuôn mặt Lâm Phỉ vẫn còn ửng đỏ, đi theo phía sau Lâm Dịch, nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Nàng luôn luôn cảm giác được, nụ cười của Lâm Dịch có chút thâm ý, thế nhưng cụ thể là gì, nàng lại không đoán được.
- Phỉ nhi!
Lâm Dịch đột nhiên hô lên một tiếng, Lâm Phỉ mới khôi phục lại tinh thần, nói:
- A. Sao vậy?
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn nàng, nói:
- Nàng đang suy nghĩ gì vậy? Sao lại xuất thần như thế?
Khuôn mặt Lâm Phỉ tức thì lại ửng đỏ, nói:
- Không, không có gì.
Lâm Dịch không tin, nói:
- Không có sao? Ta vừa rồi kêu nàng mấy lần, vì sao lại không có phản ứng a?
Lâm Phỉ không biết trả lời như thế nào, chỉ biết trầm mặc cúi đầu.
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn đối phương, không biết nàng bị làm sao. Một lát sau, Lâm Dịch nhíu mày, tiến lên đỡ lấy Lâm Phỉ. Lâm Phỉ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dịch, Lâm Dịch nhẹ nhàng nói:
- Có phải là có chuyện gì không?
Đôi mắt Lâm Phỉ lóe lên, lắc đầu nói:
- Không, không có gì. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Lâm Dịch nhíu mày:
- Không thích hợp, khẳng định là có chuyện gì đó...Phỉ nhi, ta là phu quân của nàng, đúng không? Có chuyện gì mà lại không thể nói cho chúng ta?
Lâm Phỉ vô thức phủ nhận, nhưng ngập ngừng, rồi lại trầm mặc. Một lát sau, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi...
Lâm Dịch nghe vậy ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
Lâm Phỉ cúi đầu, con mắt đỏ hồng nói:
- Ta, ta vừa rồi không nên mềm lòng. Không nên làm ảnh hưởng tới quyết định của chàng...Xin lỗi, Dịch ca, ta biết sai rồi...
Lâm Dịch lại ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Lâm Phỉ khẽ cắn môi, giọt nước mắt chảy ra, nói:
- Còn nữa, ở bên trong cửa hàng, chàng nói Tích Dương đế quân là người đáng thương, thế nhưng ta lại phản bác ý của chàng...Xin lỗi.
Lâm Dịch hoàn toàn ngây ngốc, một lát sau mới cười hi hi.
Lâm Phỉ nghe thấy tiếng cười, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Dịch.
Con mắt Lâm Dịch tràn ngập tiếu ý nói:
- Chính là vì chuyện này mà nàng vẫn không yên sao?
Nhắc tới chuyện này, đôi mắt Lâm Phỉ tức thì có chút buồn bã nói:
- Mẫu thân đã từng nói, xuất giá tòng phu...Thế nhưng ta lại luôn phản bác ý của chàng. Bên trong cửa hàng đã như vậy, sau đó đi ra ngoài cũng thế. Ta biết chàng thương ta, cho nên mới không nói gì. Ta biết sai rồi, Dịch ca...Sau này Phỉ nhi sẽ không dám nữa. Chàng, chàng tha thứ cho Phỉ nhi nhé.
Nói xong, Lâm Phỉ ngẩng đầu lên, có chút khẩn trương nhìn Lâm Dịch, rất sợ hắn không tha thứ cho bản thân.
Thấy biểu tình của Lâm Dịch, Lâm Dịch trong nháy mắt bị thứ nhu tình này kéo vào, không khỏi yêu thương đối phương, cười mắng:
- Cô bé ngốc, nàng lại làm sao vậy? Phu quân nàng chẳng lẽ lại là người nhỏ mọn vậy sao? Sẽ bởi vì chuyện này mà giận nàng hay sao?
Lâm Phỉ ngây ngốc nhìn Lâm Dich, lẩm bẩm:
- Không, sẽ không thật sao?
Lâm Dịch xoa xoa đầu nàng, lắc đầu cười khẽ, nhẹ nhàng nói:
- Phỉ nhi, nàng là nữ nhân của ta, đúng không?
Lâm Phỉ lần này lại kiên đinh gật đầu nói:
- n, Phỉ nhi chính là nữ nhân của chàng, vĩnh viễn là như vậy!
Trong lòng Lâm Dịch lúc này vô cùng cảm động, cảm khái nói:
- Vậy ta cũng là nam nhân của nàng...Làm nam nhân của nàng, nếu như đã có đại mỹ nữ như vậy, lại còn muốn gạt bỏ tính cách của nàng, thì không phải là vô cùng quá quắt sao? Nam nhân như vậy, có đáng giá cho Phỉ nhi yêu sao?
Lâm Phỉ trong nháy mắt ngây dại ra, ngây ngốc nhìn Lâm Dịch.
Mà Lâm Dịch thì nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương, nhẹ nhàng nói:
- Phỉ nhi, ta yêu chính là con người nàng. Tất cả mọi thứ của nàng...Không nên vì ta mà thay đổi thứ gì đó. Vẫn như cũ là một cô gái thiện lương, một Phỉ nhi thuần khiết. Hiểu không? Ta vĩnh viễn đều là hậu thuẫn kiên cố nhất cho nàng.
Nước mắt Lâm Phỉ trong nháy mắt tràn ra như vỡ đê, tràn ngập hai con mắt. Nàng động tình hô lên một tiếng "Dịch ca" sa vào lòng hắn, khóc, đương nhiên, lúc này những giọt nước mắt này chính là giọt nước mắt hạnh phúc.
Lâm Dịch yêu thương vuốt ve mái tóc dài của Lâm Phỉ, lập tức cười hắc hắc, ngân quang trên người lóe lên, người đã biến mất ở trên không trung.
Khi Lâm Phỉ từ trong lòng Lâm Dịch ngẩng đầu lên, thì thứ lọt vào trong tầm mắt của nàng chính là một căn phòng quen thuộc.
Nàng a một tiếng, khuôn mặt tức thì ửng đỏ.
Khuôn mặt trắng noãn giống như ngọc, làm cho người ta sinh ra sự thương tiếc.
- Phỉ nhi...
Lâm Dịch thâm tình nhìn Lâm Phỉ.
- n...
Lâm Phỉ e thẹn cúi đầu, không dám trực tiếp đối diện với hắn.
Quần áo mở ra, thân hình trắng toát hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện trước mắt Lâm Dịch. Lâm Dịch cúi đầu, hút mật ngọt trong đôi môi anh đào thơm ngát của nàng.
Lâm Phỉ ngượng ngùng đáp lại, cảm giác khô nóng, chậm rãi lan ra toàn thân.
- Dịch cha...Phỉ nhi yêu chàng...
Lâm Phỉ cắn môi, khuôn mặt đỏ ửng, nhẹ giọng nói bên tai Lâm Dịch.
- n...
Sau đó, một tiếng yêu kiều vang lên, xuân sắc khắp phòng.
Bên trong Hổ Thần cư, cảnh vật tuyệt đẹp.
Vừa trải qua một phen ôn tồn, dư vị trên mặt Lâm Phỉ vẫn còn chưa tan. Lơ đãng biểu hiện ra vẻ kiều mỵ, làm cho người khác thương tiếc không ngớt.
Cánh tay trắng như bạch ngọc quấn vào người Lâm Dịch, hai má dán vào ngực hắn, mà Lâm Dịch thì lấy tay chải chuốt những sợi tóc dài có chút tán loạn của nàng.
Hai người đều không nói gì, hưởng thụ giờ phúc ôn tồn này.
Qua một lúc lâu sau, Lâm Dịch mới vỗ vỗ kiều đồn của nàng, cười nói:
- Được rồi, trước tiên tắm rửa một chút. Sau đó chúng ta rời đi.
Lâm Phỉ có chút không nỡ rời khỏi bộ ngực của Lâm Dịch, sau khi cọ cọ vài cái, mới luyến tiếc đứng lên. Hai vú ngạo nghễ đứng thẳng, mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt đỏ ửng mang theo một ý nghĩ nào đó khiến cho Lâm Dịch không nhịn được mà véo véo hai má nàng.
- Được rồi, đứng lên đi.
Lâm Dịch cười nói.
Lâm Phỉ khịt mũi, sau đó nhu thuận gật đầu.
Lâm Dịch xuống giường, nhân lúc Lâm Phỉ không chú ý, ôm lấy nàng. Lâm Phỉ a một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ, vẻ mặt ngượng ngùng, cứ như vậy bị Lâm Dịch ôm ra khỏi căn phòng.
Bên trong bãi đất trống ngoài Hổ Thần cư, ngoại trừ bãi cỏ còn có một hồ nước nho nhỏ. Lâm Dịch ôm Lâm Phỉ, trực tiếp đi tới hồ nước.
Hồ nước này không lớn, đường kính chỉ hơn mười thước, thế nhưng lại trong vắt, nhìn thấy đáy.
- Tắm nào!
Lâm Dịch cười to một tiếng, sau đó dưới tiếng kinh hô của Lâm Phỉ, ào một cái, nhảy vào bên trong hồ nước.
Nước ở trong hồ vô cùng ấm áp, Lâm Dịch sung sướng thở ra một hơi.
Lâm Phỉ lúc này để lộ ra một cái đầu trên mặt nước, sẵng giọng nói:
- Đáng ghét, đại phôi đản!
Mỹ nhân dục đồ, đó là một bức họa mỹ lệ ra sao a.
Mái tóc đen nhánh ướt đẫm. Khuôn mặt như bức tranh, môi như anh đào, hai vú ngạo nghễ, như ẩn như hiện trên mặt nước, mà ở trên mặt nước cũng lộ ra một mảnh xuân sắc, một mùi thơm của nữ nhân từ trên người Lâm Phỉ truyền ra.
Lâm Dịch say sưa hít lấy, mỉm cười đầy ý vị nhìn Lâm Phỉ.
Dung nhan hoàn mỹ, hiện tại lại hiện ra vẻ ướt át, vẻ phong tình này khiến cho Lâm Dịch nóng người.
- Phỉ nhi, qua đây kỳ lưng cho ta một chút.
Lâm Dịch cười cười nói.
Lâm Phỉ hờn dỗi hừ một tiếng, nhưng vẫn đi tới phía sau Lâm Dịch, ngón tay ngọc ngà xoa xoa cái lưng không tính là rộng của hắn. Cảm giác nhu nhuyễn khiến cho Lâm Dịch thỏa mái không kìm nổi mà rên rỉ một tiếng, thuận thế ngã vào trong lòng nàng. Một đôi ngọc nhũ mềm mại dán vào lưng hắn.
- Đáng ghét, sao lại sát như vậy a?
Khuôn mặt Lâm Phỉ ửng đỏ, thấp giọng nói. Thế nhưng Lâm Phỉ lại càng thoải mái ngả lưng ra phía sau, dường như muốn cảm thụ thêm một chút cái cảm giác mềm mại kia. Lâm Phỉ càng thêm ngượng ngùng, sau đó khẽ dời thân mình để cho Lâm Dịch cảm thấy thoải mái, cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương trắng của Hổ Thần cư, dòng nước ấm áp, phía sau lưng truyền đến cảm giác mềm mại, khiến cho hắn cảm thấy thư sướng. Ánh mắt nhìn lên bầu trời thế nhưng lại không biết tiêu điểm ở đâu. Mà Lâm Phỉ khẽ cười, khuôn mặt mang theo vẻ ngượng ngùng, một nửa mang theo sự hạnh phúc, lẳng lặng ôm lấy Lâm Dịch, cảnh tượng vô cùng ấm áp.
Một lúc lâu sau. Lâm Dịch đột nhiên nhẹ giọng nói giống như đang nói mớ:
- Nếu như Mộng nhi và Linh Lung ở đây, thì thật tốt biết bao.
Thân thể Lâm Phỉ tức thì run lên nhè nhẹ. ánh mắt nhìn về phía sắc mặt bình tĩnh của Lâm Dịch, nghe giọng nói giống như mê man của hắn, Lâm Phỉ không nhịn được mà miết ngón tay, làm cho mái tóc đang rối của Lâm Dịch gọn gàng. Nàng nhẹ giọng nói:
- Sẽ có một ngày như vậy...Chỉ cần chúng ta đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh liền có thể tới Đông Nam Thiên. Đến lúc đó, Phỉ nhi cùng chàng đi tới Bạch Đế đại lục. Nơi đó nhất định là một địa phương vô cùng mỹ lệ.
Lâm Phỉ nói khiến cho Lâm Dịch như bừng tỉnh, mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, nơi đó chính là một địa phương vô cùng mỹ kệ...Ta lớn lên ở một trấn nhỏ gọi là trấn Hi Mạn. Phía tây trấn có một sơn cốc nho nhỏ, phong cảnh trong đó thực sự vô cùng tốt, bên trong đó còn có một hồ nước nho nhỏ. À, giống như hồ nước này. Khi còn bé, cứ tới mùa hè, những đứa trẻ trong trấn đèu chạy tới bên cạnh hồ chơi đùa, té nước...
Lâm Dịch dần dần lâm vào hồi ức, trên mặt mang theo một chút vui vẻ. Lâm Phỉ lẳng lặng lắng nghe, ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lâm Dịch, trong lòng có chút cảm giác chua xót, hồi ức chính là thứ mâu thuẫn nhất. Vô luận chuyện gì biến thành hồi ức, vô luận là ngọt ngào hay thống khổ, hài lòng, vui vẻ...Cũng biến thành hồi ức. Sau này khi nhớ lại, sẽ luôn luôn tạo cho người ta có cảm giác chua xót.
Cảm giác cảnh còn người mất, thực sự khiến cho người ta chua xót tới tận xương tủy. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo một chút ngọt ngào như vậy, thực sự khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.