Giọng nói của Giám mục Larma vọng ra từ trong phòng.
Kanan xoay đầu lại trả lời: “Là cậu thanh niên mà tôi từng kể với ông lúc trước, Giám mục. Cậu ấy đến cảm ơn chúng ta.”
Giám mục Larma: “Mời cậu ta vào đi.”
Kanan: “Vâng.”
Sau cuộc đối đáp ngắn ngủi, Kanan lại quay sang Tịch Ca: “Mời vào.” Trước khi Tịch Ca bước vào, anh ta lại tò mò hỏi, “Sao cậu biết chúng tôi ở đây?”
Tịch Ca: “Vấn đề này… cũng thật trùng hợp. Tôi không cố ý đi tìm đâu, nhưng khách sạn các vị đang ở lại là tài sản dưới danh nghĩa của tôi.”
Nhóm bốn người Giáo hội: “…”
Vừa dứt lời, Tịch Ca cũng đã bước vào phòng khách. Hắn phát hiện ngoại trừ Kanan, ba người khác trong này – Giám mục Larma và hai vị Thánh kỵ sĩ – đều đang nhìn mình.
Tịch Ca lại bổ sung: “Đương nhiên, để đáp lại ơn cứu mạng, tôi sẽ không thu tiền thuê phòng của các anh đâu, yên tâm đi.”
Nhóm bốn người Giáo hội: “…”
Cậu bạn nhỏ, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi nhìn cậu không phải vì vậy, cũng không ai muốn quỵt tiền phòng cả.
Tuy rằng hiểu lầm này hết sức khó xử, nhưng mấy người Giám mục Larma cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác với Tịch Ca.
Kanan vô cùng tin tưởng “người anh em” tay cầm thánh khí này, Giám mục Larma lại cảm thấy sự xuất hiện của người này không khỏi quá trùng hợp.
Do biết rõ tình hình Giáo hội tại vực sâu nên đương nhiên ông ta càng thêm cẩn thận:
Hàng ngàn năm này, vì rất nhiều lý do nên các Thánh chức (1) Giáo hội gần như không thể tiến vào vực sâu, vậy thì đứa con của “Thánh chức cấp cao” này từ đâu xuất hiện, sinh ra từ trong tảng đá à?
Thậm chí trong đầu ông ta còn xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ:
Thình lình nhảy ra một tên Bá tước ma cà rồng, rồi đột nhiên lại xuất hiện một người bạn thánh quang, liệu đây có phải là âm mưu quỷ kế của thế giới Hắc Ám để một lưới bắt gọn bọn họ?
Giám mục Larma tiếp đón Tịch Ca.
Ông ta cầm dao gọt hoa quả mà Tịch Ca đã đưa cho Kanan: “Đây là con dao lần trước cậu đưa cho Kanan, Kanan quên trả lại cho cậu.”
Tịch Ca đưa tay ra nhận về: “Chỉ là một con dao thôi mà, thật ra không cần trả lại cho tôi đâu…”
Lúc hắn cầm dao gọt hoa quả, Giám mục Larma cũng thuận thế cầm tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
Tịch Ca: “…”
Đột nhiên nhớ tới lần bị Khổng Thạch nắm tay.
Tự tiện sờ tay người ta như thế mà cũng được à?
Thế giới này thật nguy hiểm, đâu đâu cũng thấy biến thái…
Đôi đồng tử của Giám mục Larma chợt lóe sáng.
Ông ta đã kiểm tra thánh khí mà Kanan đưa, không có bất cứ vấn đề gì, nó là món đồ hằng ngày được các Thánh chức sử dụng nên mới lây nhiễm hơi thở thần thánh.
Hiện giờ cầm tay Tịch Ca, ông ta mới phần nào hiểu được tại sao Kanan lại để mắt đến cậu thanh niên này. Thậm chí ông ta cảm nhận được sâu sắc hơn, dù sao giáo sĩ bẩm sinh đã nhạy cảm với năng lượng thánh quang hơn là các kỵ sĩ.
Hiện giờ, Giám mục Larma không cảm nhận được bất cứ hơi thở tà ác nào trên người đối phương. Sức mạnh của sự sống mênh mông cuồn cuộn, nắm tay cậu ta, cứ như thể đang đắm mình trong hồ nước thánh, cả thân lẫn tâm, đều được thánh quang rửa tội.
Nhưng không đúng… điều này sao có thể?
Quá đỗi khiếp sợ, Giám mục Larma thành ra lại vô cùng nghi ngờ.
Ông ta đã từng có cảm giác này trước đây, nhưng đó là khi được yết kiến Đức Giáo Hoàng, lúc ấy Đức Giáo Hoàng đầu đội vương miện, tay cầm quyền trượng, đứng trên tất cả các tín đồ, thân cận với Chúa nhất.
Mà hiện giờ, bàn tay này lại mang đến cho ông ta cảm giác y hệt.
Nếu có khác biệt, thì đó chính là thánh quang của Đức Giáo Hoàng chói mắt và nồng đậm hơn hẳn, cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được, mà đứa trẻ này, khi đi ngang qua cậu ta chưa chắc đã phát hiện ra chỗ đặc biệt, chỉ có cầm tay cậu ta, đẩy ra sương mù, mới cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong cơ thể.
Giám mục Larma không kìm lòng nổi: “Cậu bé… cậu bé của ta, cha mẹ của con đâu? Sao con lại bị sinh vật hắc ám đuổi giết?”
Vào giờ phút này, suy nghĩ của ông ta trùng hợp với Kanan.
Đứa trẻ trời sinh với năng lượng thánh quang mạnh mẽ cỡ này, sao có thể không phải là kết tinh dựng dục của anh chị em ta? Thân phận cha mẹ của thanh niên này chắc chắn không hề đơn giản!
“Chuyện này thì tôi không nhớ rõ, chỉ biết cha mẹ đã qua đời nhiều năm…” Tịch Ca không ngờ Giám mục Larma lại hỏi cặn kẽ như vậy, liền kể cho bọn họ chuyện mình gặp tai nạn xe và mất trí nhớ ba lần.
Vừa nói ra chuyện này, mấy người giáo hội quả nhiên sửng sốt.
Từ vẻ mặt của bọn họ, Tịch Ca đoán bọn họ đã não bổ ra rất nhiều tình tiết.
Bởi vì chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã thấy được sự kính trọng, phức tạp, bi thương, tiếc nuối, thổn thức… đủ loại biểu tình xoay như đèn kéo quân trên gương mặt họ, đến nỗi hắn cũng có thể cảm nhận được sự phức tạp và thống khổ sâu sắc trong trái tim bọn họ.
Nhưng, thực tế hắn mới chỉ nói mất trí nhớ ba lần thôi mà?
Cho nên rốt cuộc mấy người này đã não bổ ra thứ gì vậy, sao cái vẻ mặt lại như đang chứng kiến một đoạn lịch sử tàn khốc…
“Nguyện chúa phù hộ cho con, cậu bé của ta.” Giám mục Larma không quá đắm chìm vào quá khứ bi thảm, ông ta nhanh chóng khôi phục, nghiêm túc nói những lời này với Tịch Ca.
“Cám ơn.” Tịch Ca nói.
“Ta có thể nắm tay con được không?” Giám mục Larma hỏi.
“À… Đương nhiên.” Tịch Ca trả lời, hắn liếc nhìn bàn tay của Giám mục Larma, nghĩ thầm ông bị nghiện sờ tay à?
Sau khi được Tịch Ca đồng ý, Giám mục Larma mới nắm lấy tay Tịch Ca bằng cả hai tay.
Ông ta khẽ nhắm mắt, bắt đầu niệm Tin Mừng của Chúa.
Ánh sáng trắng bắt đầu xuất hiện trong những tia nắng…
Lông tơ trên người Tịch Ca dựng cả lên.
Vào thời khắc này hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh hoàn toàn mới mẻ, chúng nó tràn ngập ánh sáng, còn vô cùng nóng bỏng. Đây là sức mạnh thánh quang, khắc tinh của dòng máu ma cà rồng!
Nhưng hắn bình tĩnh tự nhiên, hắn tin tưởng mình sẽ không có việc gì, hắn vô cùng tin tưởng trái tim kim cương trong lồng ngực!
Giám mục Larma không hay biết suy nghĩ trong lòng Tịch Ca.
Ông ta vẫn tiếp tục ngâm xướng, ánh sáng lơ lửng trong không khí rơi xuống từng chút một, chúng nó lần lượt đáp trên mu bàn tay của Tịch Ca, có chút nóng rát.
Nhưng trừ cái này ra, tất cả đều bình thường, không có hiện tượng đào thải, càng không có trường hợp máu bị thánh quang kích thích.
Những đốm sáng tan rã trên mu bàn tay Tịch Ca, tự nhiên như băng tuyết hòa tan trong ánh nắng.
Nghi thức hoàn thành.
Biểu tình của Giám mục Larma càng thêm thương tiếc và hòa ái.
Ông ta nói với Tịch Ca: “Chúa ban phước cho con, con sẽ tìm thấy sự an toàn trong vòng tay của Chúa.”
Cuối cùng Tịch Ca đã có thể rụt tay lại.
Hắn lau mu bàn tay, che giấu sự khiếp sợ trong lòng mình.
Hắn thầm nghĩ: Thì ra trái tim kim cương trong ngực mình thật sự có quan hệ sâu xa với Giáo hội. Dựa theo lão Sa nói, trái tim kim cương là kết quả của việc mình “tự tìm đường chết”, có thể phỏng đoán, mình chính là người đã đặt nó vào trong cơ thể chứ không phải ai khác.
Vậy thì câu hỏi đặt ra là, vì sao mình lại phải đưa một vật liên quan đến Giáo hội vào trong người?
Đây đâu chỉ là tự tìm đường chết.
Phải nói là tự sát nhưng không thành…
Chẳng trách qua nhiều năm như vậy mà lão Sa vẫn không cam lòng…
Giám mục Larma lại hướng Tịch Ca nói: “Con có tò mò về Chúa không? Biết được bao nhiêu về Chúa? Từng nghe Tin Mừng của Chúa chưa?”
Vào giờ phút này, ông ta đột nhiên không còn coi trọng tình huống tranh chấp ở thế giới Hắc Ám tại vực sâu nữa, bởi mọi sự chú ý đều đặt trên người Tịch Ca.
Thậm chí ông ta hận không thể lắp cánh, đưa Tịch Ca đến trước mặt Đức Giáo Hoàng, để Đức Giáo Hoàng nhìn kỹ người thanh niên này.
Giáo hội cũng cần những luồng gió mới, đặc biệt là những tín đồ như thế này, những người sinh ra để thờ phụng Chúa.
Tịch Ca: “Tạm thời thì không…” Hắn thấy Giám mục Larma lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt, liền khéo léo ngắt lời đối phương, “Nhưng từ sau khi bị sinh vật hắc ám đuổi giết, tôi cũng rất tò mò về Giáo hội luôn săn giết bọn chúng. Chờ sau khi giải quyết Bá tước ma cà rồng, tôi cũng định đến Giáo hội xem thế nào, tìm hiểu về tín ngưỡng vĩ đại mà trước nay tôi chưa từng tiếp xúc.”
“Lại nói, ” Tịch Ca còn nói, “Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao sinh vật hắc ám lại đuổi giết mình.”
Đương nhiên là bởi vì hắn phát hiện cậu có tiềm năng trở thành Thánh tử Giáo hội!
Giám mục Larma thầm trả lời Tịch Ca.
Lúc này, ông ta không còn thấy Kanan là người cả tin nữa. Niềm tin của ông ta đối với Tịch Ca còn sâu sắc hơn nhiều so với Kanan.
Ông ta đã tự não bổ ra lời giải đáp về thân thế của Tịch Ca lẫn việc vì sao sinh vật hắc ám lại đuổi giết Tịch Ca, hơn nữa không có lấy một tia ngờ vực.
Ông ta mời Tịch Ca: “Hãy đi cùng chúng ta, anh chị em sẽ bảo vệ con, ta cũng sẽ bảo vệ con, Giáo hội cũng sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ con.”
Tịch Ca hết sức cảm động: “Rất cảm ơn mọi người, thật ra lần này tôi đến đây là muốn mời các vị làm vệ sĩ cho tôi, lần trước suýt bị Bá tước ma cà rồng giết chết, tôi đã tìm người điều tra thân phận và hang ổ của Bá tước, sau đó tôi đã tìm ra lối vào thế giới Hắc Ám, và biết được rằng Bá tước ma cà rồng là Thôi Đồ, một trong ba nhà sáng lập của thế giới Hắc Ám.”
Nhóm bốn người Giáo hội: “?!”
Tịch Ca còn nói: “Sau đó tôi thuê người của thế giới Hắc Ám làm vài động tác, khiến hai nhà sáng lập khác nảy sinh mâu thuẫn với ông ta, đến nay coi như đã thành công, thế lực của Thôi Đồ đã tan rã.”
Nhóm bốn người Giáo hội: “?!?!”
Tịch Ca lại nói: “Nhưng có lẽ hai nhà sáng lập khác còn cố kỵ, nên tạm thời chưa xử lý Thôi Đồ, bây giờ Thôi Đồ vẫn còn đang tự do hoạt động ngoài kia, nhưng tôi tin rằng, sau khi sự nghiệp và địa vị toàn bộ bị hủy hoại, Thôi Đồ sẽ hận tôi thấu xương, tất nhiên ông ta sẽ tìm tôi trả thù. Nhưng có điều, giờ ông ta không có hậu trường, không có thế lực, chỉ có thể một mình đến tìm tôi…”
Nhóm bốn người Giáo hội: “?!?!?!”
Tịch Ca nói xong một mạch: “Cho nên tôi hy vọng mời được các vị đến bảo vệ tôi cũng như xử lý Thôi Đồ, về thù lao thì có thể bàn bạc!”
Giám mục Larma giữ chặt tay Tịch Ca: “Không không không, xử lý một tên Bá tước ma cà rồng không quan trọng, trước tiên con vẫn nên cùng ta về Tổng bộ Giáo hội đi, ta tin Đức Giáo Hoàng nhất định sẽ muốn gặp con một lần!”
Tịch Ca nhìn Giám mục Larma.
Ba người còn lại cũng nhìn Giám mục Larma.
Giám mục Larma ý thức được mình thất thố.
Ông ta khẽ ho khan một tiếng, lưu luyến buông tay Tịch Ca, sửa miệng: “Cũng được… dù sao chúng ta vẫn còn việc ở đây, con cũng cần thời gian để hiểu biết thêm về Giáo hội và Chúa. Trước hết chúng ta sẽ giải quyết Bá tước ma cà rồng… Nhưng không cần thù lao gì cả, cha mẹ con có lẽ có mối quan hệ sâu xa với chúng ta, con vừa là thành viên của chúng ta, vừa là người thường chúng ta phải bảo vệ, chúng ta sẽ giúp con giải quyết hết mọi thứ.”
Tịch Ca đang định trả lời thì điện thoại chợt vang lên.
Hắn lấy điện thoại trong túi nhìn thoáng qua, người gọi là Lý Lập Phương.
Hắn thản nhiên nhận cuộc gọi: “Alo?”
Tịch Ca không hề hay biết, trong chớp mắt hắn lấy điện thoại ra, ánh mắt của một vị kỵ sĩ bên cạnh Giám mục Larma chợt ngưng lại.
Anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình khóa của Tịch Ca.
Màn hình khóa là ảnh chụp chung của Tịch Ca và Rhein, nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Đây… đây không phải là vị Công tước đã chết kia ư?
Thánh kỵ sĩ ngạc nhiên.
Anh ta còn đang định nhìn kỹ, nhưng lúc này Tịch Ca đang nghe điện thoại, màn hình khóa cũng đã biến mất.
Tịch Ca: “Cậu nói có người đã đột nhập vào nhà cũ?”
Lý Lập Phương kể lại với Tịch Ca qua điện thoại: “Đúng vậy, tuy rằng tôi không thấy rõ là ai, nhưng tốc độ nhanh đến mức có thể tránh được thiết bị giám sát thì chỉ có thể là người của thế giới Hắc Ám thôi, tám mươi phần trăm là Thôi Đồ.”
Tịch Ca rất vừa lòng: “Tôi tin lão đã biết phương hướng chính xác rồi.”
Lý Lập Phương: “Đương nhiên rồi, mắt lão ta cũng đâu có mù, sao lại không thấy lời khiêu chiến to oành cậu viết trên tường được…”
Tịch Ca: “Vất vả cho cậu.”
Hắn cúp điện thoại, nhét điện thoại vào túi, quay sang mấy người nói: “Thôi Đồ đã bước vào bẫy, mười giờ tối hôm nay ông ta sẽ tới một khu nhà máy bỏ hoang để gặp tôi ——”
Mấy người Giáo hội liếc nhau.
Giám mục Larma nói: “Chúng ta sẽ đi cùng con.”
Năm người nhìn nhau mỉm cười, trông có vẻ ung dung.
Chỉ có người nào đó vô tình nhìn thấy màn hình khóa của Tịch Ca, là cất giấu ý tưởng khác.
Chú thích:
(1) Thánh chức: là chức vụ được tấn phong qua nghi thức đặt tay và lời nguyện cung hiến, ví dụ như linh mục, phó tế, giám mục…. Ở trong chuyện thì hẳn là ám chỉ những thành viên trong Giáo hội có chức sắc và được Chúa ban cho thần lực.