Khi Rhein bước tới nơi mà Lý Lập Phương đã chỉ, cậu nhìn thấy một khung cảnh như vầy: những gò đất nâu vàng cao thấp, xếp hàng như ruộng bậc thang, phóng mắt ra xa là một công trường đang thi công, bao quanh bởi dây thép gai, trên đó viết “Khu vực thi công, chú ý an toàn”, nhưng bên trong lại không có người, chỉ có cỏ dại, mọc cao tới đầu gối.
Cậu lại dịch mắt đến xung quanh.
Nơi cậu đứng cũng hoang phế không kém, trước mắt là hai cánh cửa sơn loang lổ, dùng dây xích khóa lại.
Rhein im hơi lặng tiếng tiến về phía trước, nhìn xuyên qua khe hở giữa hai cánh cửa.
Ánh sáng mơ hồ, chỉ thấy một căn nhà cũ kỹ rách nát và một nhánh cây trụi lá.
Cậu lui ra sau hai bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Những nhánh cây vắt qua tường vây bao quanh, tập trung ở một gốc cây đại thụ già cỗi.
Xung quanh yên tĩnh.
Không có tiếng người, không có tiếng chim, ngay cả loại âm thanh nhỏ như hô hấp và tiếng tim đập cũng không có.
Rhein bỗng lắc mình.
Giây sau cậu đã đặt chân xuống khu vực bên trong đại viện.
Nhưng ngay khi cậu vừa hạ xuống, cùng lúc hai đạo nhân ảnh lắc mình xuất hiện bên cạnh cậu, một nam một nữ ẩn nấp trong viện cuối cùng đã chờ được con mồi sa lưới, bọn họ phân ra đứng hai bên trái phải, nắm chặt cánh tay Rhein, khống chế ma cà rồng mới tới.
Nữ ma cà rồng vài giờ trước bị Rhein hút máu mắt thấy cơ hội báo thù đã đến, nhịn không được cười dữ tợn, khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo: “Bắt được rồi, trả lại máu cho ta thôi!”
Rhein nhìn quét một vòng quanh sân, ánh mắt bỗng dừng ở nhà chính tối đen dơ bẩn và miệng giếng dưới tàng cây: “Chỉ có hai người các ngươi thôi à?”
“Hai người bọn ta là đủ rồi!” Ma cà rồng nam quát.
“Ta tin là nhiều hơn hai.” Rhein dựa vào ván cửa, thở dài, lẩm bẩm lầu bầu, “Hẳn có bậc cha chú, thao túng các ngươi. Gã thật sự là một tên ma cà rồng vô trách nhiệm, mặc kệ những đứa nhỏ mới sinh không hiểu chuyện đi săn mồi, ngông cuồng khiêu khích người lợi hại hơn bọn nó rất nhiều, mưu toan thương tổn đến hậu duệ mới ra đời… Đáng nhẽ gã nên đi theo các ngươi, quan sát các ngươi, cho đến khi các ngươi học được tất cả kỹ năng của huyết tộc, trưởng thành và có thể tự gánh vác cuộc sống… Nếu hành vi vô trách nhiệm này đến tai các trưởng lão, các ngươi đều phải chịu trừng phạt.”
“Có điều, ta nghĩ gã không còn cơ hội đó…”
“Ngươi đừng ở đó mà nói hươu nói vượn!” Nam ma cà rồng không kiên nhẫn.
“Đừng nói lời vô nghĩa với hắn, giờ chúng ta hút khô hắn ——” Người phụ nữ lớn tiếng kêu lên.
Rhein động.
Cậu rút tay, lùi bước, xoay người.
Hai ma cà rồng đang ghì chặt cậu yếu ớt như tờ giấy, Rhein vừa kéo khẽ một cái, bọn chúng đã bị trật khớp tay.
Nhưng cảm giác đau còn chưa truyền đến đại não, cũng như tầm mắt của bọn chúng chưa thể bắt giữ được động tác đạp chân và xoay người của Rhein.
Ngón trỏ và ngón cái của Rhein bắn ra móng vuốt sắc nhọn, nhẹ nhàng xẹt qua trên người hai tên ma cà rồng.
Da, cơ bắp, khớp xương.
Cậu giống như một nhà tạo hình giàu tế bào nghệ thuật, chỉ đạo hai người mẫu bày ra động tác đúng tiêu chuẩn.
Cuối cùng, lấy tư thế tao nhã nhất, tặng thưởng —— một đóa hoa nở rộ ngay vị trí động mạch yếu ớt nhất.
Máu tươi trào ra.
Rhein thu lại móng vuốt, tao nhã lau miệng: “Cảm ơn vì bữa ăn.”
Ăn uống no nê.
“Bịch”, “Bịch” hai tiếng, ma cà rồng mất máu quá nhiều ngã trên mặt đất, không ngừng run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Rhein không che giấu được nỗi khiếp sợ.
Theo sau từng ngụm máu tươi, chính là sức mạnh khôi phục.
Sấm chớp nổ vang, mưa xuân chợt đổ xuống, mặt đất khô cằn nứt nẻ được những giọt nước trong lành xoa dịu.
Trận mưa này dĩ nhiên không thể làm lành từng vết nứt, nhưng đã đủ để an ủi đại địa.
Rhein khôi phục lại một chút thực lực vốn có, thỏa mãn nhẹ nhàng than thở một tiếng.
Cậu lần nữa quan sát bốn phía xung quanh, ánh mắt đảo qua nhà chính rách nát, buông tha hai huyết tộc mới thành niên đang thoi thóp, chuyển hướng về phía miệng giếng.
Sau khi Rhein rời khỏi, không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên một chút thanh âm.
Đầu tiên là tiếng “Bang bang” từ nhà chính truyền tới, ngay sau đó, một cái bóng còn tối tăm hơn cả hắc ám bước ra.
Nó, hoặc nên nói là cô ta.
Cô ta là một thiếu nữ ăn mặc rất phá cách, gương mặt cực kỳ trẻ trung, dáng vẻ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng hiện giờ ngũ quan non nớt bị lớp trang điểm dày bao phủ, kẻ mắt màu đen đậm, phấn mắt màu tím nhũ và màu son bóng biến khuôn mặt cô ta càng thêm khoa trương.
Ngoại trừ cái này ra, trên mặt cô ta xỏ ít nhất mười cái lỗ, ở lỗ tai, môi, mũi, một số chỗ xuyên đinh bạc, một số chỗ đeo khuyên tròn, bắt mắt nhất là vị trí ở môi. Trên môi bấm một cái khuyên tròn với cây thánh giá nhỏ treo bên dưới.
Cổ tay của cô ta rách to, xung quanh miệng vết thương đều là máu khô hoặc kết vảy.
Trên cánh tay cô ta cắm một ống tiêm rỗng, trong ống tiêm còn lưu lại một ít máu tươi khiến người vừa liếc mắt một cái đã nhịn không được cảm thấy quỷ dị.
Bởi vì chút vết máu còn sót lại kia, dường như có sinh mệnh, liên tục xoay quanh vách ống tiêm…
Thiếu nữ tập tễnh bước đi, khuôn mặt đỏ bừng, như đang phát sốt.
Cô ta thở hổn hển, đâm đâm ngã ngã, đi một bước rồi lại dừng, rõ ràng thần chí đã không còn tỉnh táo, lại giống bị thứ gì đó vô hình dẫn dắt, chuẩn xác đến bên cạnh hai ma cà rồng đang nằm ở cửa.
Hai ma cà rồng này đang ôm lấy cổ. Miệng vết thương đã không còn chảy máu, nhưng mất máu quá nhiều làm cho bọn chúng tạm thời mất năng lực hành động.
Nam ma cà rồng bị thương nhẹ hơn, miễn cưỡng mở miệng: “Cô… Cô tiêm hết máu của chủ nhân vào cơ thể rồi à? Cảm thấy thế nào, có thể hành động được không, có một kẻ địch rất mạnh đến —— “
Thiếu nữ đá phải thân thể của nam ma cà rồng.
Đầu gối cô mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống trên người nam ma cà rồng.
Hương thơm xa xăm giờ đây đã gần ngay chóp mũi.
Trên khuôn mặt đỏ bừng của thiếu nữ lộ ra một tia tham lam, động tác của cô ta chợt trở nên thô bạo!
Bị đau nhức đánh úp, nam ma cà rồng kinh hãi hét lên: “Ngươi điên rồi, ngươi đang làm gì —— “
Nhưng thiếu nữ đã vạch tìm được miệng vết thương trên cổ nam ma cà rồng, cô ta không thể chờ đợi được mà cúi đầu mút vào, máu tươi từng chút một chảy xuống yết hầu, vẻ đỏ ửng trên mặt cô ta biến mất, dung mạo trở nên mỹ lệ, da thịt tái nhợt, trái tim trong lồng ngực đang điên cuồng nảy lên, lại dường như chịu đựng sức ép quá lớn, từ từ ngừng lại, cho đến khi tia hơi ấm cuối cùng thuộc về nhân loại, tiêu tan.
Chuyển hóa, hoàn tất!
Ma cà rồng trên tay đã hoàn toàn biến thành một cái xác khô.
Cô ta liếm liếm đôi môi đầy máu, ánh mắt vẫn trong suốt như trước, khuôn mặt ngây thơ.
Nhưng trong thân thể cô ta chỉ còn cơn đói đang gào thét.
Cơn đói thao tung cô ta, kêu gọi cô ta chuyển mắt về phía một ma cà rồng khác…
Bốn mắt nhìn nhau.
Nữ ma cà rồng vặn vẹo cả cơ mặt.
*
Thế giới dưới đáy giếng.
Năng lượng sinh mệnh màu lam đã tập hợp thành hơi nước dày đặc!
Chúng nó bốc hơi, cuồn cuộn, tụ thành mây trên miệng giếng rồi biến thành mưa rơi tí tách, khi tích đủ thành một cái ao nhỏ trên mặt đất, nước trong ao lại hóa thành sương mù màu lam, hội tụ thành mây trên đỉnh giếng, cứ thế tuần hoàn vô hạn, quá trình hình thành tạo vật thật kỳ diệu.
Ma cà rồng bện tóc đã bỏ ngọn nến sang một bên.
Gã một bên sợ hãi than thở vì kỳ cảnh, một bên giơ điện thoại muốn quay lại cảnh tượng trước mắt, đồng thời, gã còn không quên dán chặt vào mục tiêu ban đầu cũng như cuối cùng của mình: chiếc chuông đồng phát sáng trên đỉnh giếng.
Năng lượng sinh mệnh tràn trề, đang chậm chạm chuyển động dày đặc trên miệng giếng.
Các đốm sáng tạo thành chiếc chuông đồng không hề có hiện tượng bài xích năng lượng sinh mệnh.
Năng lượng sinh mệnh xô đẩy các đốm sáng, dễ dàng như bắn bi. Lúc này, các đốm sáng cũng không còn thờ ơ lạnh lùng với ma cà rồng nữa, chúng nó tùy ý để năng lượng sinh mệnh di chuyển mình đi, khi phát hiện năng lượng sinh mệnh muốn dâng lên cao, còn dịu dàng từ bỏ vị trí, để năng lượng sinh mệnh có thể leo lên một cách trơn tru.
Tới nửa đường, khi quá nhiều đốm sáng đã rời khỏi vị trí hoặc thay đổi kích thước, dị biến xảy đến!
Chỉ thấy các đốm sáng bỗng nhiên từ dưới đáy lao lên, gắn kết với nhau thành hình một chiếc chuông đồng.
Mấy giây sau đó, chuông đồng từ hư ảnh biến thành thực thể, các vết nứt, loang lổ, rỉ sét, dấu vết lắng đọng theo năm tháng, từng cái bày ra trước mắt.
“Đang đang ——” Tiếng chuông nặng nề ngân vang.
Thế nhưng đối với ma cà rồng, âm thanh này lại chấm dứt mọi gánh nặng và trọng trách gã phải chịu đựng. Sau đó, gã nhìn thật chăm chú vào các vết nứt đột ngột xuất hiện.
Vết nứt như mạng nhện lan ra khắp bề mặt chuông đồng.
Một miếng đồng vỡ vụn rơi xuống, giữa không trung bỗng hóa thành vệt sáng, tản ra khắp nơi.
Ngay sau đó, hết miếng này đến miếng khác cũng rơi xuống, chiếc chuông đồng tan rã giữa không trung, mà những mảnh đồng nhỏ rải rác xung quanh bỗng hóa thành tia sáng, trông như một cơn mưa sao băng bất ngờ sà xuống!
Đồng thời, trong giếng, chiếc chuông nhỏ bên cạnh bộ xương trắng không tiếng động mà tan thành bột phấn.
Thủ vững hơn trăm năm, cuối cùng chuông đã có thể nghỉ ngơi.
“Oa —— “
“Oa oa oa oa oa —— “
Ma cà rồng bện tóc sợ hãi than!
Quá đẹp, thật sự rất giống pháo hoa, bởi vì tồn tại ngắn ngủi mà sáng lạn vô ngần!
Gã không ngần ngại ấn nút chụp, ghi lại cảnh tượng tuyệt đẹp chỉ thuộc về phương Đông thần bí vào trong điện thoại. Cũng trong khoảnh khắc này, gã đột nhiên phát hiện một cái bóng đen rất sát phong cảnh.
Gã “hừ” một tiếng, dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn thân ảnh đang rơi xuống.
“Bộp” một tiếng.
Hai chân Rhein chạm đất.
Cậu nhìn thoáng qua bốn phía, chợt đặt ánh mắt trên người ma cà rồng bện tóc, đuôi lông mày khẽ nhướn, đánh giá: “Một nam tước? Không, bây giờ còn không được tính là nam tước. Một tên ma cà rồng tầm thường.”
Gương mặt ma cà rộng bện tóc hơi vặn vẹo.
Gã cảm thấy bị vũ nhục một cách sâu sắc, nhưng áp lực từ phía trước khiến gã không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Gã chỉ đành ép xuống sự phẫn nộ và khuất nhục, chậm rãi lui ra sau, lui một bước, lại thêm một bước.
Lúc đang nhịn không được lùi thêm bước thứ ba, gã đột nhiên nhận ra gì đó, vẻ ngưng trọng trên mặt bỗng hóa thành vui sướng và tham lam: “Tử tước? Không sai, ngươi hẳn là tử tước… Nhưng ngươi bị trọng thương! Ha ha ha, một tên tử tước bị trọng thương còn tự dâng mình tới cửa!”
*
Miệng giếng ngăn cách hai thế giới.
Taxi màu xanh chở Tịch Ca tới trước gò đất bỏ hoang, Tịch Ca đang định xuống xe, tài xế bỗng vươn người sang, ân cần cởi đai an toàn, còn nhanh nhẹn bước xuống xe chạy đến bên ghế phó lại, mở cửa xe cho Tịch Ca: “Mời ngài.”
Tịch Ca bước xuống xe, thấy cửa lớn sơn màu son trước mắt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Tài xế hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Tịch Ca, còn đang ân cần hỏi: “Ngài đến đây để làm gì vậy? Nơi này hoang vắng không dễ gọi xe đâu, có cần tôi ở lại, chờ ngài xong việc sẽ đưa ngài về nội thành?”
Tịch Ca thật ra rất tán thành, nhưng hắn lại lo lắng cổng thành bốc cháy, vạ lây cá trong ao (1).
Hắn cự tuyệt nói: “Không cần, ông về trước đi.”
Tài xế hỏi đi hỏi lại mãi, thấy Tịch Ca rất kiên quyết, chỉ đành tiếc nuối lên xe, chậm chạp lăn bánh.
Tài xế đi rồi, Tịch Ca đến trước cửa, hắn kéo kéo dây xích ở cửa lớn, quá chắc chắn, đành phải lui ra sau, chạy lấy đà, nhảy lên, đạp vách tường, trèo qua.
Động tác này có độ khó khá cao, Tịch Ca không quen lắm, sau khi chạm đất theo quán tính vọt tới trước vài bước mới dừng lại, hơn nữa hắn còn cảm thấy mình vừa đạp mạnh phải thứ gì đó.
“Cái gì vậy…”
Tịch Ca ổn định thân thể, buồn bực lẩm bẩm, vừa quay đầu liền thấy, một khối thi thể.
Phía sau khối thi thể này, là một thiếu nữ quỳ trên mặt đất, đang ôm một người phụ nữ, hai môi dính máu.
Lúc này, thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
Tịch Ca: “À… Ngại quá, tôi không cố ý quấy rầy cô dùng cơm, cô cứ tiếp tục đi, tôi đi ngay bây giờ.”
Thiếu nữ kia đứng lên.
Cô ta nhảy tới, nhảy một bước hơn mười mét, cùng Tịch Ca mặt đối mặt!
Đồng thời cô ta há to miệng, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn nhiễm máu.
Một tiếng rống giận tham lam nổ vang trong yết hầu, gương mặt cô ta vặn vẹo, mỹ lệ biến mất, chỉ còn sót lại nét dữ tợn!
Má ơi, người này trông hung ác quá đi mất!
Tịch Ca không chút do dự xoay người chạy trốn!
Chú thích:
(1) Cổng thành bốc cháy, vạ lây cá trong ao: Cổng thành bắt lửa, cháy lớn, mọi người đua nhau ra ao lấy nước dập lửa. Nước trong ao cạn thì cá cũng chết. Ở đây ý muốn nói, thảm họa xảy đến, làm vạ lây đến người vô tội, không liên quan.